Anh yêu em, nhưng sẽ có người thay thế anh quan tâm và lo lắng cho em, chỉ vì anh thất bại rồi…
Ngày anh đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn phồn hoa này, mang theo bao nhiêu mơ ước của tuổi trẻ, bao khát khao lập nghiệp trong khi mới tuổi 18. Tài sản đầu tiên chỉ là chiếc xe đạp cũ mua lại từ tiền đi chạy bàn ở một quán cà phê gần khu nhà trọ.
Anh học và học, vì mục tiêu rằng anh sẽ là người sở hữu căn nhà đầu tiên trên đất Sài Gòn trong nhóm bạn cùng đặt chân vào đây lập nghiệp. Tham vọng đó luôn ở trong đầu khi tôi gặp khó khăn, vì nó giúp anh vượt qua tất cả trở ngại. Thời gian cứ trôi qua…
Anh gặp em qua một người bạn. Anh để ý em qua ánh mắt thật hồn nhiên, vô tư, và cũng yêu vì chính đôi mắt biết cười đó. Chuyện tình mình cứ thế theo thời gian, trên chiếc xe đạp, anh và em đi hết cả đất Sài Gòn này.
Ba năm cao đẳng không quá lâu, vì anh đã bắt đầu đi làm từ năm thứ 2. Sau khi tốt nghiệp, anh không tốn một tờ đơn xin việc nào nhưng đã có một vị trí cao mặc dù chỉ ở một công ty tư nhân. Đó là điều bao nhiêu bạn bè cùng khoá ao ước.
Tất cả tích góp chỉ hướng về tương lai, cũng giống như tình cảm của chúng tôi vậy.
Nhưng đời thường không trọn vẹn, lúc anh thất bại trong công việc khi mở một công ty riêng cũng là lúc em ra trường. Em bắt đầu đi làm, tình cảm không còn được trọn vẹn như trước. Em có công việc của em, anh cũng dành hết thời gian để làm và trả nợ cho lối đi sai của bản thân mình, tất cả chỉ được đưa vào trong im lặng. Và rồi ngày đó cũng đến, chúng mình chia tay cũng bằng một tin nhắn, kết thúc mối tình 5 năm mà cả hai luôn vun vén.
Giờ đây, cuộc sống của em chắc có lẽ đã khác nhiều phải không? Chẳng hiểu sao anh vẫn giữ cái thói quen hàng ngày vào facebook của em, theo dõi mà chưa hề click nút theo dõi, một cách đều đặn. Hay hàng ngày, sau khi tan sở, anh lại mong thấy bóng dáng em, dù là sau xe một ai đó không phải anh, dù rằng biết mình sẽ rất buồn.
Chẳng biết đến bao giờ anh có thể mở lòng, hay mở một góc trái tim, vì dường như chúng đông lạnh mất rồi.
Chỉ biết rằng anh đã sai, khi đi quá nhanh trên sự nghiệp và tham vọng của mình, đến khi thất bại lại không có đủ dũng khí giữ em ở bên. Vì sợ rằng em sẽ khổ.
Thôi thì sẽ có một ai đó khác, sẽ đến, quan tâm em hơn, lo lắng nhiều hơn. Và sẽ mang đến cho em hạnh phúc.
Anh vẫn luôn yêu em và dõi theo em, chỉ cần em hạnh phúc.