Tháng Tư về, những cơn gió cùng lá hát khúc ca xào xạc.
Tháng Tư về, là gió đầu hè hay là cuối đông, anh không biết nữa, chỉ có mình anh giữa ngổn ngang của sự chấp nhận.
Cơn gió thoáng qua khiến tim anh héo hon và đau nhói. Vì anh quá yếu mềm hay anh trẻ con?
Gió tháng Tư không lạnh cắt như mùa đông nào anh còn em nhưng cái lạnh của gió tháng Tư như muốn xóa tan từng mảnh vỡ con tim anh.
Đâu mất rồi mỗi sáng sớm “Em à, ngày mới bình yên”.
Đâu mất rồi mỗi tối “Chúc em ngủ ngon” .
Vẫn còn những tin nhắn không có hồi âm, có phải vì anh quá cố chấp.
Còn đâu nữa đôi tình nhân dạo trên những con đường tháng Tư đầy bằng lăng tím.
Ai sẽ vòng tay ôm chặt em mỗi khi gió đông về?
Ai sẽ bỏ áo ra khoác cho em và dặn rằng “Lạnh đấy, cẩn thận không ốm ngốc ạ”.
Ừ, chỉ còn mình anh với tháng Tư.
Bao nhiêu lâu anh có em, bao nhiêu lâu anh có những thói quen quan tâm và anh cần mẫn chăm sóc em?
Anh không nhớ rõ. Trái tim và trí óc anh không còn khoảng trống vì nó đã được lấp đầy bởi hình ảnh và những mảnh ký ức về em.
Và cần bao lâu để anh quên được những thói quen đó? Cần bao lâu để anh từ bỏ sự chờ đợi và nỗi nhớ về em?
Mưa đêm, cơn mưa trong đợt gió lạnh tháng Tư. Cơn mưa anh còn em là mưa của sự trong lành, của sự mát mẻ, gột rửa những phiền muộn.
Cơn mưa tháng Tư không em, mưa gieo rắc bao nỗi u buồn, là mưa hay là nước mắt của nỗi cô đơn sâu thẳm. Mưa đêm, rơi nhiều hơn mang theo những cơn lạnh và nỗi buồn, mưa đêm sao không rửa trôi những gì còn lại của em trong anh mà mang thêm bao ưu phiền, như muốn kéo đi từng giọt kỷ niệm về em.
Hạt mưa cùng nhau bay nhảy trong không trung, cùng nhau vui vẻ với những khúc ca của mưa nhưng rồi đều vỡ tan với bến đỗ mới là mặt đất.
Một chiếc lá rơi, lá đã chấp nhận buông tay của cây, lá không còn bên cây, lá ra đi còn cây đứng nhìn. Lá tìm đến mặt đất màu mỡ và rồi dần vỡ tan trong êm ả. Và cây luôn tự nhủ, lá hãy trở về khi cảm thấy mệt mỏi vì cây mãi đứng đợi lá.
Lá có trách anh mỏng manh khi không chấp nhận sự ra đi của em, lá mạnh mẽ bước đi cùng gió, thân cây lặng lẽ đứng nhìn, vẫn ở đó, đợi lá quay về khi mùa xuân đến, rồi lại qua đi biết bao mùa xuân.
Anh vẫn nơi đây chờ em, chờ đến khi nào anh có em lần nữa, anh chờ em dưới cơn mưa, anh chờ em trong mùa đông, qua mùa xuân, đến mùa hạ rồi lá vàng trút xuống cùng mùa thu, anh vẫn chờ, chờ đến khi anh có em lần nữa…
Tình yêu không có sai hay đúng, tình yêu là sự rung động, chỉ cần sự đau nhói và câm lặng của con tim.
Anh đã rung động, tim anh đang đau nhói và anh câm lặng. Anh yêu, anh đã yêu, đã từng có em và một tình yêu đẹp.
Gió có trách anh mỏng manh khi không giữ được bàn tay em, gió có thầm trách cây khi không giữ chặt tay lá?.
Anh yếu mềm hay em từ bỏ? Lá vô tình hay cây cao thượng?
Mưa khẽ gõ cửa hỏi con tim sẽ giữ em bên anh hay để em trao yêu thương nơi bến đỗ khác? Mưa cho con tim thêm yếu mềm, thêm đau đớn và khổ tâm.
Gió kéo mưa về nhưng gió không buông tay mưa, mưa xuyên qua kẽ lá nhưng mưa không rời xa lá mãi mãi, gió kéo bàn tay lá từ cây gió cũng luôn bên lá. Một chuyện tình tay ba hay là mối duyên trời định. Anh không biết nữa gió, mưa và lá của tháng tư cùng anh và nỗi cô đơn.
Cơn mưa ngang qua dần tan, gió dần dứt, lá thôi bay nhưng anh vẫn đứng đó, anh nhận ra rằng trên bãi cỏ xanh kia người con gái với ánh mắt tiếc nuối đang nhìn anh, người con gái ấy đủ mạnh mẽ xa anh nhưng vẫn dõi theo anh. Bám trên hình cô gái là mưa hay nước mắt.
Em cũng như những hạt mưa và chiếc lá, em vỡ tan, em hòa chung cùng đất để lại những mảnh vỡ hằn sâu trong tim anh.
Anh đã quá cố chấp khi chấp nhận buông tay em hay anh tiếc rẻ không ích kỷ thêm chút nữa để giữ em ở lại.
Em đã hết yêu hay em quá vội vã với bến đỗ khác?
Em không trách anh hay vì anh quá trẻ con không chấp nhận sự thật.
Vẫn chờ em, vẫn là những câu hỏi trong đống ngổn ngang của sự chờ đợi và nhớ nhung.
Tháng Tư về, một tháng Tư nữa lại sắp qua, có đợt gió mùa đông bắc mới đấy em ạ. Dù ở nơi đâu em cũng tự khoác áo và đứng ngắm mưa bay em nhé.
Tháng Tư sắp qua rồi, cô gái cũng đã an nghỉ được bốn mùa tháng Tư.
Lặng lẽ quay về anh vẫn chỉ có tháng Tư, gió, lá, mưa và những mảnh ký ức về người con gái anh yêu.
Một chút vô tình đã khiến anh mất em mãi mãi, chỉ còn anh với những hoài niệm và trái tim vụn vỡ, không đủ nguyên vẹn để đón nhận một tình yêu mới.
Tháng Tư về, em ra đi mãi mãi.