The Soda Pop
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

“Nhưng anh biết cảm giác của em không? Em là người đợi anh thông báo kết quả sao? Là con trai anh thì sao? Bây giờ Dật Trần có một mình, anh sẽ chịu trách nhiệm vì chuyện nhiều năm trước, sau đó lấy cô ta sao?”
Hạ Trường Ninh thở dài một tiếng, đầu dựa vào thành ghế, nhắm mắt tỏ ra mệt mỏi: “Phước Sinh, nói thật là anh không biết. Đưa Dật Trần về anh mới biết, nguyên nhân chính khiến người nhà chồng cô ấy bài xích cô ấy là vì đứa bé đó không phải con của chồng cô ấy. Anh đã gặp thằng bé ở Thâm Quyến, bố mẹ Dật Trần gọi nó là Hạ Hạ, tên nó là Trần Hạ. Em có biết cảm xúc của anh như thế nào không? Anh cảm thấy vô cùng mê mang. Anh hỏi thì cô ấy lại nói không phải con anh. Anh đòi đi xét nghiệm ADN thì cô ấy nhất quyết không chịu. Mấy ngày qua anh suy nghĩ mãi về vấn đề này. Nếu đúng là con anh thì anh nên làm thế nào?”
Tôi đứng cách hắn hai mét. Tôi nhìn thấy hắn nhắm mắt nói như vậy, trong lòng dội lên cảm giác xót xa. Tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Nếu như đứa bé thực sự là con của Hạ Trường Ninh thì tôi phải làm thế nào?
Hạ Trường Ninh mở mắt ra đi tới ôm tôi: “Phước Sinh, em có thể thông cảm được cho anh thì tốt, không thể thông cảm cũng không sao, anh thật lòng với em”.
Chấp nhận Hạ Trường Ninh thì lập tức sẽ thành làm mẹ kế? Không hiểu sao trong đầu tôi lại nảy ra ý nghĩ như vậy khiến tôi rùng mình. Tôi thực sự chưa hề chuẩn bị tâm lý.
Với tính cách của Hạ Trường Ninh thì hắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
“Phước Sinh, cứ bình tĩnh, để anh cũng bình tĩnh. Cho dù kết quả có thế nào chăng nữa thì anh vẫn thực sự nghiêm túc với em”. Hạ Trường Ninh nghiêm túc nói.
Tôi tin, tôi tin tưởng, nhưng tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh Dật Trần khoác tay hắn, dựa vào hắn.
“Cô ta… có thể thấy cô ta chưa quên tình cảm với anh…”
Hạ Trường Ninh lớn tiếng ngắt lời tôi: “Không phải chuyện đó! Phước Sinh, anh đang đau đầu không phải vì chuyện đó”.
Tôi nhìn anh, một người luôn có chủ kiến, một người đã hiểu hết mọi chuyện như hắn đang có tâm trạng vô cùng nặng nề.
Nếu như đứa bé là con trai hắn, vậy thì câu chuyện chia tay năm đó của hắn và Dật Trần sẽ có phiên bản như thế nào?
“Bình tĩnh đã”.
Hạ Trường Ninh nhìn tôi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, hắn cầm áo vest rồi ra về.
Đóng cửa lại, tôi nghĩ, có lẽ ông trời đã sắp đặt, tôi không có may mắn ấy.
Hai hôm sau tôi nhận được thông báo trúng tuyển. Tôi không gọi điện báo cho Hạ Trường Ninh, tôi nghĩ nếu hắn đã nghĩ kỹ nên giải quyết thế nào thì hắn sẽ tới tìm tôi.
Một tuần sau Hạ Trường Ninh nhắn tin cho tôi, hắn phải đi Thâm Quyến một chuyến. Hắn còn dặn: Em đợi anh trở về.
Mùa xuân trăm hoa đua nở đã trôi qua. Những cây phượng vĩ đã bắt đầu nở những chùm hoa đỏ rực, dưới ánh mặt trời chói chang cây cối ngày càng trở nên xanh mướt.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Trường Ninh chưa trở về, cũng không có tin tức gì.
Thỉnh thoảng có dịp đi qua công ty hắn tôi lại không nhịn được ngước đầu lên nhìn.
Tôi gọi 1080 hỏi số điện thoại công ty hắn rồi nhờ Mai gọi. Nó cúp máy rồi thở dài: “Giám đốc Hạ đi vắng, mời bạn để lại lời nhắn”.
“Không sao. Bạn bảo bạn họ Mai, muốn tìm hắn để hỏi chút chuyện cũng rất bình thường mà”.
“Phước Sinh, tớ cảm thấy bạn thực sự đã thay đổi. Bạn cẩn thận, suy nghĩ chu đáo. Vì sao bạn không chủ động tìm anh ta hỏi cho rõ?”
Tôi không hề chau mày: “Việc này nên để hắn tự giải quyết thì hơn. Nếu hắn không tìm tớ thì đó chính là câu trả lời rồi. Tớ muốn bạn gọi điện tới là vì tớ nhớ hắn, muốn biết tin về hắn. Mai, bạn biết không? Hóa ra cũng có lúc tớ muốn biết nhất cử nhất động của Hạ Trường Ninh”.
Mai nhìn tôi thông cảm: “Hay là bạn gọi điện cho hắn?”
Tôi lắc đầu. Tôi chưa bao giờ tin rằng có ai lại bận tới mức không có đủ thời gian để gọi một cuộc điện thoại. Khi tôi và Hạ Trường Ninh đã yêu nhau thì dù không gặp nhau cũng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin.
Thực ra chưa ngày nào hắn không nhắn tin, chỉ mấy ngày Tết hắn cố ý không nhắn vì muốn tôi hiểu rõ nội tâm mình hơn. Nhưng bây giờ, một cuộc điện thoại cũng không có, một dòng tin nhắn cũng không.
Tôi nghĩ rằng, đó đã là câu trả lời.
Hạ Trường Ninh nói: “Đợi qua năm nay, năm sau nếu như em thi đỗ thì tháng bảy, tháng tám lấy anh, tháng chín đi học, thế nào?”
Hạ Trường Ninh nói: “Anh không phải người ăn ở hai lòng”.
Hạ Trường Ninh nói với bố Vi: “Trước đây ông từng nói, có vợ thì chỉ cần khấu đầu ba cái trước ông là xong. Mời cưới cũng ông không tới”.
Mùa hè đã tới, những lời của hắn giống như những lời nói mê từ bao năm trước, hoặc đó chỉ là hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi luôn mắng hắn là lưu manh, hắn cũng luôn trả lời tôi: “Nhưng em thích”. Sau đó sẽ giở trò lưu manh tới cùng.
Khi ghét hắn, tôi chỉ cảm thấy bị hắn đeo bám thật phiền phức.
Khi thích hắn, nhớ lại những lúc mắng hắn là lưu manh đều giống như đang liếc mắt đưa tình.
Chỉ cần nhớ lại là tôi nghĩ ngay tới dáng vẻ lưu manh, bám riết lấy tôi của hắn. Có âm thanh chợt phát ra từ đáy lòng: Lỡ mất rồi.
Hoa mây tím đã rụng, chỉ còn những chiếc lá rậm rạp. Tôi đã từng ngủ một buổi chiều dưới ánh nắng ấm áp ở đây, khi mở mắt ra thấy Hạ Trường Ninh cũng đang ngủ, ký ức khi đó bỗng biến thành một cái tát vào mặt tôi, nhắc nhở tôi: Ninh Phước Sinh, mày đã không kịp nói với hắn là mày thích hắn rồi.
Tôi không khóc, lúc chia tay với Đinh Việt tôi đã khóc tan nát cõi lòng, vậy mà bây giờ không có lấy một giọt nước mắt.
Khi Hạ Trường Ninh ngả mình trên ghế sofa, nhắm mắt nói những nghi ngờ của hắn, tôi đã có ý không muốn mang tới cho hắn bất cứ áp lực nào. Là con trai của hắn, là mối nghiệt duyên giữa hắn và Dật Trần nhiều năm trước, là món nợ mà hắn nợ cô ta, là hắn lựa chọn đi trả, tôi chỉ có thể chúc phúc.
“Một thời gian nữa là đi học rồi. Đi đi, mình đi dạo phố, xem có gì mua được không”. Tôi chuyển chủ đề rồi kéo Mai ra ngoài.
Con người có rất nhiều cách để trưởng thành. Hoàn cảnh gia đình, sự giáo dục của bố mẹ, rèn luyện trong công việc, những sự kiện lớn hay tình cảm nam nữ thay đổi.
Bố mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy Hạ Trường Ninh biến mất. Tôi nói với họ: “Con và Hạ Trường Ninh chia tay nhau rồi. Đừng hỏi con nguyên nhân, con lớn rồi, có thể tự giải quyết mọi chuyện của mình. Mong bố mẹ hiểu cho con”.
Mẹ tôi mở miệng định nói theo thói quen nhưng bố tôi đã ngăn lại.
Lời của bố tôi đầy thâm ý sâu xa: “Bố mẹ thích Hạ Trường Ninh bởi vì thấy nó tốt với con. Mặc dù nó không được học nhiều nhưng lại có tinh thần cầu tiến. Trong những học trò bố đã dạy thì không ít người chỉ học với mục đích kiếm tấm bằng, mượn cớ đi học để mở rộng quan hệ cũng khá nhiều, Hạ Trường Ninh là người hiếu học nhất trong số đó. Phước Sinh, con cũng lớn rồi. Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, bố mẹ không can thiệp vào quyết định của con. Chỉ cần con sống hạnh phúc là bố mẹ vui rồi”.
Buổi nói chuyện này khiến nước mắt tôi tuôn như mưa.
Lúc tôi thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây thì Hạ Trường Ninh trở về.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần Tây, đầu tóc gọn gàng. Nhìn hắn giống như một cây kem giữa trưa hè, ngọt ngào và mát lạnh.
Hạ Trường Ninh bây giờ, dù nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy hắn rất đẹp trai.
Hắn ngồi trong xe nhìn về phía nhà tôi, ánh mắt hắn khiến tôi mê đắm. Tôi gõ đầu mấy cái, cảm giác vui sướng dồn lên trong lòng, mọi sự phỏng đoán và bất an bây giờ tiêu tan như mây khói. Nhìn thấy hắn, tôi chỉ thấy niềm vui tràn ngập.
“Anh về rồi?”
Hạ Trường Ninh mỉm cười rồi mở cửa xe. Tôi lên xe, thắt dây an toàn xong, cười và hỏi anh: “Đi đâu?”
“Bãi tập bắn”.
Hắn nói xong trái tim tôi lại trầm xuống.
Nơi hẹn hò của người khác không phải là quán cà phê, rạp chiếu phim thì cũng là những nơi danh lam thắng cảnh, công viên bờ sông, tôi và Hạ Trường Ninh hình như có tình cảm đặc biệt với bãi tập bắn.
Lần đầu tiên, tôi khiến hắn thua cuộc và uống say rượu.
Lần thứ hai, Hạ Trường Ninh đưa Dật Trần về, rồi yên tĩnh gục đầu trên đùi tôi, hơn nữa, hắn nói lần đầu tiên đến bãi bắn đã muốn có tôi.
Lần này, hắn không nói, còn tôi cũng đã hiểu.
Niềm vui khi nhìn thấy hắn và khi lên xe không thể nào tiếp tục được nữa.
Hắn im lặng lái xe, tôi im lặng nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa xe.
Bãi tập bắn im lặng lạ thường trong buổi trưa hè.
Tôi chuyên tâm cầm súng lên và ngắm thẳng vào bia bắn. Chốc chốc tiếng súng lại vang lên, không phải bắn vào hồng tâm mà giống như bắn vỡ thứ gì đó, giống tiếng đồ sứ rơi xuống đất, tiếng vỡ giòn tan.
“Phước Sinh, em muốn bắn chuẩn hơn thì đừng run tay”. Hắn đi tới nâng tay tôi.
Tôi buông tay, run rẩy.
“Để anh giúp em, nào, cùng ngắm bắn”. Tay hắn vẫn rất vững. Nghe thấy đoàng một tiếng, dường như tôi lập tức buông súng quay sang ôm hắn.
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
<<1...555657
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Valentine có ba mảnh ghép
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập1
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt