“Rất đơn giản a, cậu chỉ cần nói cậu muốn hắn, cậu muốn hắn ôm cậu, mặc kệ hắn muốn cậu làm cái gì đều có thể.” Mỗi lần nàng chỉ cần nói nàng muốn, ngay cả vé sau còn chưa kịp nói, đã có người lập tức đánh tới.
Đến cuối cùng, Hà Nhược Hinh cũng chưa hiểu ý tứ của câu nói kia cho lắm. Nhưng nghe qua có vẻ rất đơn giản, bất quá chỉ cần nói như vậy, Tĩnh Dương ca sẽ yêu thương nàng sao?
“Cha, mẹ, hẹn gặp lại.”
Sau hôn lễ ba ngày, hai vợ chồng Hà gia chuẩn bị lên máy bay về Tân Gia Pha, con rể Lục Tĩnh Dương này thực tự nhiên bởi vì bận công tác mà không thể đến tiễn nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng cũng may có Lục Tử Dơng thay thế cha mẹ đích thân đến tiễn, đi cùng còn có bạn gái Đường Mạnh Ảnh
Thứ Bảy tuy rằng có việc bận đi chăng nữa, nhưng nếu Lục Tĩnh Dương vắng họp, đoàn người cũng cố ý không đề cập tới.
“Nhược Hinh, mẹ luyến tiếc ngươi, cũng thực lo lắng cho ngươi.” Thái Văn Quế rưng rưng không nỡ rời ra nữ nhi.
“Mẹ, đừng lo lắng cho ta, ta sẽ thật sự hạnh phúc.” Hà Nhược Hinh cười cười muốn cho mẹ nàng yên tâm.
Thái Văn Quế nhìn nữ nhi. Nhớ tới thái độ của con rể ngày hôn lễ hôm đó , thử hỏi nàng làm mẹ, như thế nào có thể không lo lắng!
Nữ nhi nguyện ý gả cho Tĩnh Dương ca mà nàng đã yêu mười mấy năm nay, nhưng là từ đầu tới cuối, chú rể đừng nói là có một chút gì tươi cười trên mặt, không những thế thái độ lại lạnh lùng, cũng chính bởi vậy nên nhà báo đén chụp ảnh đưa tin khi thấy bộ dáng mặt thối của hắn, còn đưa tin nói chú rể là bị bức cưới cô dâu, đơn giản là vì hắn hại cô dâu mới của mình không nhìn thất, thậm chí các tin đồn khó nghe hơn đều có. (Min: cái từ thối để tả mặt anh kia chính xác là của tác giả nha, Min không dám đắc tội anh đâu.)
Những tin đồn này bà đều không cho nữ nhi biết, cũng may mắn nữ nhi không nhìn thấy, nếu không nếu nàng biết thái độ của con rể hôm đó, hẳn là sẽ rất đau lòng!
Nhưng bà không có trách cứ Tĩnh Dương, bởi vỉ cho đến trước khi cửa hành hôn lễ một tuần, bà vẫn khuyên nữ nhi huỷ bỏ hôn lễ này, bởi vì bà biết Tĩnh Dương hoàn toàn không muốn kết hôn, làm như vậy là cuỡng ép hắn, tuy rằng sợ con gái mình tương lai sẽ phải chịu nhiều uỷ khuất, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì con gái cố chấp thoả hiệp, nàng nói cho nàng cơ hội yêu Tĩnh Dương ca một lần, nếu thật sự không được, nàng sẽ cho hắn tự do, sau đó đi Tân Gia Pha tìm bọn họ.
Thái Văn Quế cùng lão công bị nữ nhi thâm tình thuyết phục, bởi vậy mới cho phép nàng gả cho Tĩnh Dương.
Giờ đây nhìn nữ nhi, bà cho dù có bao nhiêu lời, lúc này cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao đây cũng là do chính nữ nhi lựa chọn, vậy thì nàng cần phải nỗ lực thật tốt mà nắm bắt hạnh phúc.
“Nhược Hinh, nhớ rõ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho mẹ, biết không?”
“Ta biết rồi, mẹ đến lúc đó cũng đừng nói ta phiền hà là tốt rồi.” Hà Nhược Hinh hay nói giỡn nói.
“Tiểu Mạnh, Tử Dương, Nhược Hinh phiền toái các ngươi giúp chúng ta chiếu cố đén nàng.”
“Chúng ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.” Hai người đồng thanh đáp.
Vợ chồng Hà gia lại cùng nữ nhi ôm nhau, sau đó mới lên máy ay rồi khỏi Đài Loan.
“Chúng ta trở về đi.” Đường Mạnh Ảnh vỗ vai bạn tốt nói.
“Ừ.”
Lục Tử Duơng chạy xe đến biệt thự của đại ca hắn. Từ khi Nhược Hinh cùng đại ca kết hết, bà nội hắn kiên trì muốc bọn họ chuyển đến nơi này, còn phái Lí tẩu, người giúp việc rất nhiều năm ở Lục gia đến chiếu cố cho ánh mắt không nhìn thấy của nàng.
Đường Mạnh Ảnh giúp Hà Nhược Hinh trở lại nhà, ấn chuông cửa mãi không có người ra mở cửa.
“Lí tẩu chắc là đang ra ngoài mua này nọ, không sao đâu, tớ còn có màng chìa khoá dự phòng.”
Hà Nhược Hinh lấy từ trong túi da ra một cái chìa khoá đưa cho Mạnh Ảnh, để nàng mở cửa vào nhà.
“Được rồi, đã về đến nhà rồi, Tiểu Mạnh, tớ có thể tự đi vào đến nơi, Tử Dương còn đang ở dới lầu chờ cậu đó.:” Hai người bọn họ vừa mới nói muốn đi tham gia
“Tốt lắm, về nhà, Tiểu Mạnh, ta chính mình đi vào là đến nơi, Tử Dương còn tại dưới lầu chờ ngươi.” Bọn họ hai người vừa mới nói muốn đi tham gia bằng hữu tụ hội.
“Không sao đâu, tớ đưa cậu trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Tiểu Mạnh, tớ thật sự có thể chính mình trở về phòng nghỉ ngơi mà.” Nàng chỉ là ánh mắt nhìn không thấy mà thôi, cái khác sự nàng vẫn là có thể làm.
“Được rồi, tớ đi xuống đây, nhớ rõ đem cửa khoá kĩ lại nha.” Đường Mạnh Ảnh lại dặn dò vài câu, nhìn thấy cửa đóng xong, nàng mới xoay người xuống lầu.
Hà Nhược Hinh đem chìa khoá cất lại trong túi, sau đó thật cẩn thận đi từng bước.
Từ khi Tĩnh Dương chuyển ra khỏi Lục gia đại trạch đến giờ, bọn họ luôn gặp mặt ở bên ngoài , hoặc là cùng nhau trở về ăn cơm cùng bà nội, nàng chưa từng bao gìơ đến nhà hắn, nơi này đối với nàng không có một chút quen thuộc nào.
Nàng mới chuyển đến nơi này được ba ngày mà thôi, còn không phải thực hiểu biết các bài trí ội thất, chỉ cảm thấy phòng khách rất lớn, trung gian có
Nàng trụ tiến nơi này mới ba ngày mà thôi, còn không phải thực hiểu biết gia cụ bài trí, chỉ cảm thấy ra phòng khách rất lớn, không gian thật rộng rãi, cũng bởi mà làm cho nàng không thể sờ vách tường để đi trở về phòng, nhớ rõ có một lần khi nàng luyện tập , nhất thời bị lạc phương hướng, đi một hồi lâu mới trở lại được phòng của nàng.
Lục Tĩnh Dương nhìn theo bóng hình tiểu nữ nhân đang châm rãi đi về phía trước ở trong phòng khách to như vậy, mày rậm thâm khoá.
Vừa rồi khi chuông cửa vang lên, hắn mới đi từ hòng khách ra, sau đó nghe thấy Hà Nhược Hinh cùng Đường Mạnh Ảnh nói chuyện, đầu tiên hắn vốn muốc xoau người trở về phòng khách, nhưng vừa thấy bóng ngwif kia đang hướng hắn chậm rãi đi ới, không biết vì sao, hắn cũng không có lập tức trở về phòng.
Nhìn Hà Nhược Hih, hắn có cảm xúc rất phức tạp, có tức giận, phẫn nộ, phiền chán,, còn có khó hiểu.
Trong lúc đó trước kia rõ ràng bọn họ ở chung hoà hợp như vậy, tình cảm thật rất tốt, vì sao nàng lại muốn phá hư hết thảy, nàng thật sự muốn gả cho hắn sao? (Min: quá nhảm~ chị ấy đã là nười của anh từ 3 ngày trước rồi thưa anh…)
Hừ! Nếu nàng đã muốn gả, hắn liền cưới, nhưng nàng tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý mà tự gánh vác hậu quả!
Bà nội có thể muốn hắn cưới nàng, muốn nàng chuyển vào cùng sống với hắn, nhưng bà không thể mệnh lệnh hắn ở chung phòng với nàng, nới này là nhà hắn, bởi vậy từ khi nàng chuyển đến phòng ngủ của hắn, hắn liền đến phòng khách ngủ.
Giờ đây nhìn nàng như là bị lạc giữa đại dương mênh mông vậy, nàng vươn tay sờ soạng phía trước, sau đó mới chậm rãi bước đi, tâm hắn không hiểu sao có một cỗ khó chịu cùng đau lòng, nhưng hắn rất nhanh đem nội tâm không nên có đồng tình với nàng áp chế xuống. Đây chính là do nàng lựa chọn, hắn không cần phải vì ột nữ nhân có tâm địa sâu như vậy mà áy náy cùng đau lòng. (Min: Aa, ích kỉ a, ai làm cho chị không nhìn được chứ, cái gì mà tự nàng lựa chọn chứ, chị ý bắt anh đâm xe ạ, hix…)
Hắn thấy ở phía trước cách nàng không xa có một chiếc ghế sô pha nhỏ, nếu tiếp tục đi lên, khẳng định tay nàng sẽ không sờ thấy chiếc ghế nhỏ kia, sau đó sẽ trượt châ, tồi ngã chổng vó… (Min: fristi…)
“Hô, rốt cục cũng đến rồi.” Đến khi chạm vào được tay nắm cửa phòng, Hà Nhược Hinh thở hổn hển khẩu khí, bởi vì nàng thật sợ sẽ giốgn như lần trước sờ soạng cả bổi mới trở lại được phòng. Xem ra nàng đã dần dần quen với phương hướng trong phòng rồi. 0
Nhìn thấy Hà Nhược Hinh đã vào trong phòng, lúc này Lục Tĩnh Duơng mới đưa tay vẫn đang nâng chiếc ghế sô pha nhỏ xuống.
Đối với việc chính mình vừa mới sợ hãi nàng sẽ bị sẩy chân mà mang sô pha chuyển đi, hắn cảm thấy nổi giận, hơn nữa phiền chán không thôi.(Min: thói quen bảo vệ tỷ đã quá sâu đậm, bệnh nan y hết thuốc chữa rồi, mà cũng không cần chữa a…)
Hắn vì sao lạ lo lắng cho nữ nhân kia sẽ bị ngã sấp xuống?
Phiền!
Hà Nhược Hinh biết Tĩnh Dương ca hiện tại còn đang rất tức giận nàng, bởi vì hắn đối nàng rất lạnh đạm.
Nhưng nàng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy thương tâm, bởi vì nàng đã quyết định muốn cố gắng làm cho hắn yêu thương nàng.
Kết hôn đã một tháng nay, hắn chưa từng ở nhà ăn bữa sáng, bữa tối cũng vậy, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn giống nhau mỗi ngày buổi sáng đều đứng ở cửa tiễn hắn đi làm, tuy hắn không có một lần đáp lại nàng, nhưng là nàng cũng không nổi giận.
Hôm nay buổi sáng nàng ở trong phòng tắm cũng nhiều hơn một chút, bởi vậy nên khi nàng ra khỏi phòng , nghe được cách vách khách phòng vừa lúc mở ra.
Tĩnh Dương ca muốn đi đi làm? Nghe được hắn tiếng bước chân rất nhanh đi về phía trước, Hà Nhược Hinh lo lắng theo phía sau hắn, nàng là muốn đuổi tới cửa đưa hắn xuất môn đi làm.
Nghe tiếng bước chân của Tĩnh Dương ca tựa hồ cách nàng càng lúc càng xa, sợ theo không kịp, tâm quýnh lên, nàng rối loạn quên mất thói quen phương hướng của chính mình thường ngày, bỗng dưng bị đụng phải chiếc ghế sô pha phía trước một chút -...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ