Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Bản thân Tiêu Ký Phàm cũng không biết nên đi nơi nào, không hề có mục đích mà đi như vậy, sau khi đi được một lúc lâu thì dừng trước cửa vườn bách thú.

"Thư Tuyết nhà tôi ngày hôm nay không có nhà" Lâm Tử Hàn nhìn hắn hảo tâm mà nhắc nhở, trẻ con mới thích chỗ này, mang cô tới để làm chi?

"Em coi như là vào công viên đi dạo mà thôi, anh lái xe nhiều mệt mỏi" Bản thân Tiêu Ký Phàm cũng không thích, nhưng anh thật sự là tìm không được chỗ có thể cho anh đỗ xe và hoạt động thân thể một chút.

Lúc này cũng không phải giờ ăn, ngồi ở quán cà phê và ngồi ở trong xe không có gì khác nhau.

"Phải đi dạo công viên sớm nói chứ, rất nhiều chỗ không lấy tiền" Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói, làm sao lại lãng phí tiền vé vào cửa đi vào vườn bách thú đi dạo chứ.

"Có muốn anh ôm em xuống xe không?" Tiêu Ký Phàm bày ra bộ dạng nghiêm trang nhìn chằm chằm cô, Lâm Tử Hàn quả nhiên lập tức không lên tiếng, ngoan ngoãn đẩy cửa xuống xe.

Bởi vì không phải ngày nghỉ, lưu lượng người trong vườn bách thú không nhiều lắm, hợp với tâm ý từ nhỏ không thích náo nhiệt của Tiêu Ký Phàm.

"Bên kia hình như có con hổ biểu diễn" Được xưng không thích tới Lâm Tử Hàn hưng phấn nói, kích động rất nhiều kéo tay anh đi đến nơi biểu diễn.

"Lại không ai đoạt vị trí với em, em gấp cái gì?" Tiêu Ký Phàm cười kéo cánh tay của cô mang về trong ngực của mình, nói: "Đã là mẹ người của người ta, còn lỗ mãng như thế sao".

"Tư tưởng của người ta chỉ có mười tám tuổi thôi" Lâm Tử Hàn hi hi cười nói: "Nếu như tôi không nói tôi có một con gái, anh nhất định đúng là nhìn không ra tôi đã làm mẹ rồi!"

"Hành vi cử chỉ của em xác thực mới mười tám"

"Anh có ý gì?" Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên, giả vờ giận trừng mắt với anh.

"Không có ý gì" Tiêu Ký Phàm lại cười nói, cúi người hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn vểnh cao cao của cô, mặc kệ cô là mười tám hay là hai mươi tám, dù sao anh cũng thích, đây là sự thật không cách nào thay đổi được.

Lâm Tử Hàn dùng đầu ngón tay xoa xoa môi được anh hôn qua, một cảm giác ngọt ngào từ dưới đáy lòng tràn ra, tốc hành trong khắp ngõ ngách cơ thể cô.

Rõ ràng muốn từ nay về sau quên anh, rời khỏi anh, nhưng vẫn là bởi vì anh lơ đãng hôn cô mà tâm sinh rung động, vẫn còn rất hưởng thụ thời gian đẹp ở cùng một chỗ với anh.

Quên đi, coi như là một lần cuối cùng phóng túng bản thân thôi, dù sao qua hết ngày hôm nay cô chính là người của Đỗ Vân Phi, khi kết hôn, anh sẽ không quấy rối cuộc sống của cô nữa thôi?
Chương 115: Cười ra nước mắt
Sưu tầm
"Em thật đúng là mười tám tuổi nha, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn của em, giống như đang mời gọi, nếu như anh hôn sâu thêm chút nữa, em có đúng là tê liệt ngã trên mặt đất hay không?" Bên tai truyền đến lời trêu đùa không có ý tốt.

Mặt Lâm Tử Hàn nóng lên, hai tay nắm thành nắm đấm vào ngực anh, mắng: "Tên vô lại! Anh chỉ biết bắt nạt em! Chế nhạo em!"

"Được rồi, anh sai rồi!" Tiêu Ký Phàm bắt tay nhỏ bé đang giở trò của cô lại, cười tủm tỉm nói : "Phần biểu diễn của con hổ kia đã gần kết thúc, còn muốn xem hay không?"

"Hả? Nhanh hết như vậy sao?" Lâm Tử Hàn lắc lắc đầu, nhìn liếc mắt sân khấu biểu diễn, bất mãn mà oán giận nói: "Đều là anh làm hại, biểu diễn cũng không xem được".

"Yên tâm, sẽ diễn lại lần nữa thôi" Tiêu Ký Phàm trấn an nói, ôm lấy cô tìm hàng ghế tại thính phòng ngồi xuống.

Biểu diễn thú vị của con hổ, chọc mọi người cùng nhau cười, Lâm Tử Hàn không có hình tượng mà ngã vào trong lòng Tiêu Ký Phàm, cười mà chảy ra nước mắt.

Toàn sân khấu cười thành một đoàn, chỉ có Tiêu Ký Phàm còn vẫn duy trì trạng thái ngồi ở ghế khán giả, bởi vì anh xác thực không phát giác ra có chỗ buồn cười nào.

Lâm Tử Hàn ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của anh, lau đi nước mắt ở khóe mắt do cười chảy ra, hỏi: "Anh sao lại không cười?"

"Anh cười không nổi" Tiêu Ký Phàm cảm thấy bộ dạng của cô so với con hổ còn buồn cười hơn gấp mười lần, hoàn toàn giống tạo hình một bà già điên.

"Không có tế bào hài hước"Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt trở lại trên người con voi.

Khi biểu diễn kết thúc, đoàn người thưa thớt rời đi, chỉ có Lâm Tử Hàn vẫn như cũ cười đến không thở nổi, nước mắt ở khóe mắt càng ngày càng nhiều, cuối cùng rơi xuống.

Trời ạ! Đây là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết sao? Tiêu Ký Phàm nhíu mày nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau này, cuối cùng chịu hết nổi mà nâng mặt cô lên, gầm nhẹ nói: "Em cười đủ chưa?"

Lâm Tử Hàn bị anh gầm lên như thế, cuối cùng cũng dừng tiếng cười so với khóc còn khó hơn nghe, khi tiếng cười dừng lại, nước mắt làm sao cũng không thu về được. Như vòi nước bị mở ra, cuồn cuộn không ngừng chảy xuống gò má, rơi vào bàn tay anh.

Trong lòng Tiêu Ký Phàm kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm sự khác thường của cô, cô thật đúng là rất quái dị, ngay cả cười cũng có thể cười ra nước mắt.

Nhưng mà, vì sao anh vì sao có thể thấy bi thương trong đáy mắt cô chứ? Sự bi thương của cô từ đâu mà đến? Anh dùng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, ôn nhu hỏi nói: "Em làm sao vậy?"

Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chăm chú vào anh, vì sao anh lại ôn nhu với cô như vậy? Như vậy sẽ chỉ làm lòng của cô càng thêm loạn, lại càng không muốn lấy chồng mà thôi.

Cô cũng không biết vì sao mình cười ra nước mắt, nghĩ đến lập tức phải rời khỏi anh, cô lại cười không nổi.

Cô nghênh đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cố tình oan ức mở miệng nói: "Vì sao anh luôn luôn thích gầm lên với người khác như vậy! Lẽ nào anh sẽ không thể ôn nhu với người ta một chút sao?"

Cô vì vậy mà khóc? Tiêu Ký Phàm không thể tin mà đánh giá cô, cảm giác thật quái dị, nhưng mà lại nói không nên lời trách móc, cánh tay dài chụp tới ôm cô vào trong lòng, an ủi: "Được, anh sai rồi, sau này không bao giờ... gầm lên với em nữa"

"Biết sai có thể thay đổi là đứa trẻ ngoan... Ô..." Giọng nói rầu rĩ của Lâm Tử Hàn phát ra từ trong lòng anh, nước mắt nước mũi toàn bộ thưởng cho bộ tây trang quý giá của anh.

Tiêu Ký Phàm ôm cô, rất giống an ủi một đứa trẻ bị tủi thân, vỗ nhẹ vai cô. Người sau cũng không có ý muốn rời khỏi ngực của anh, bởi vì cô thật sự là rất không nỡ rời khỏi cái ôm ấm áp này!

Cho đến khi trời sắp tối, Lâm Tử Hàn không yên lòng với Tiểu Thư Tuyết, mới không cam không nguyện mà nói ra muốn về nhà.

Khi Tiêu Ký Phàm chạy xe đến cửa thôn inh Thủy, Lâm Tử Hàn vội la lên: "Thả em xuống chỗ này đi, tự em về là được"

"Anh có thể trực tiếp đưa em tới cửa" Tiêu Ký Phàm nói, anh không cảm thấy bản thân có cần thiết phải lén lút giống như kẻ trộm.

"Không cần mà" Lâm Tử Hàn năn nỉ, bị Đỗ Vân Phi thấy được, cô rất khó giải thích cho rõ ràng.

Tiêu Ký Phàm thấy cô kiên trì, đỗ xe ở ven đường, Lâm Tử Hàn chậm chạp cởi dây an toàn. Len lén đánh giá anh, muốn nói một chút gì đó, lại tìm không được lời nói thích hợp.

Tiêu Ký Phàm nhìn thấu do dự của cô, cười tà một tiếng, kéo người cô qua, cúi đầu hôn lên môi cô, sau một lúc hôn sâu chuyển qua bên tai cô, trêu đùa: "Em có đúng là đang đợi cái này hay không?"

"Em mới không có" Sắc mặt Lâm Tử Hàn chuyển sang đỏ ửng, trừng mắt liếc anh một cái mở cửa xe, rất nhanh mà xuống xe.

Đứng ở đầu đường, thấy xe Tiêu Ký Phàm biến mất giữa màn đêm, Lâm Tử Hàn mới thở dài một tiếng đi vào trong nhà, ở trong lòng mặc niệm nói: Xin lỗi, Tiêu Ký Phàm.

Ngoài sân, thân ảnh quen thuộc của một người chiếu vào tầm mắt cô, Lâm Tử Hàn không tự chủ được mà dừng bước lại, áy náy nhìn chằm chằm Tô Lâm Lâm ôm ngực bước đi thong thả.

Mấy ngày qua, cô vẫn đều cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, cũng vẫn đều rất sợ hãi nhìn thấy cô. Tô Lâm Lâm đã thấy cô, dừng bước lại, cười khổ mở miệng nói: "Tử Hàn, mình mặc kệ mà quấy rối việc kết hôn của cậu và Đỗ Vân Phi"

"Hả?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, cô ấy sao lại đột nhiên chạy tới nói những lời như thế với cô?

"Đỗ Vân Phi anh ấy yêu chính là cậu, mình không nên, cũng không có lý do gì can thiệp các cậu" Tô Lâm lâm đi tới trước mặt cô, áy náy nói: "Tử Hàn, ngày đó thực sự rất xin lỗi cậu, hy vọng cậu không cần để ở trong lòng"

"Nên nói xin lỗi phải là mình..."

"Được rồi, chúng ta cũng không muốn nói nhiều nữa..." Tô Lâm Lâm cắt đứt lời cô, vẫn có vẻ mặt áy náy như cũ nói: "Ngày mai mình bay đến Ý, không thể tham gia hôn lễ của các cậu, thực sự rất xin lỗi"

Lâm Tử Hàn lắc đầu, "Không sao"

"Mình về trước, Tử Hàn, chúc phúc cho các cậu" Tô Lâm Lâm nói xong, tại một khắc nước mắt chảy ra kia xoay người, bước nhanh rời đi.
Chương 116: Hôn lễ
Sưu tầm
Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào bóng dáng càng đi càng xa của cô ấy, cô ấy tuy rằng nói không phản đối, nhưng mà cô biết trong lòng cô ấy rất thống khổ. Dù sao cũng là người mình yêu phải kết hôn, trước đây có lẽ cô không lĩnh hội được loại tâm tình này, bây giờ có thể, bởi vì trong lòng của cô, cùng cô ấy khó chịu như nhau, cùng tàn nhẫn mà dứt bỏ tình yêu của chính mình! ...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cạm Bẫy Của Ái Thê
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập1
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Old school Easter eggs.