Lãnh Phong cười nhạt không nói, nhẹ nhấp một ngụm cà phê, Tiểu Thư Tuyết thiên chân khả ái, khiến anh nhớ tới Lâm Tử Hàn phản bội mình.
Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ không chút suy nghĩ nào cho cô chết, nhưng mà, Lâm Tử Hàn cũng không phải người khác, là người phụ nữ anh yêu, hơn nữa là mẹ của Tiểu Thư Tuyết.
Dù cho hận cô đến tận xương tủy, anh vẫn không muốn hạ thủ sát hại cô!
Chương 138: Trừng phạt (2)
Sưu tầm
"Ba ba, mẹ nói trên trời thần tiên ở, vì sao con không thấy được thế?" Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai quay đầu lại, lắc vai hỏi vấn để mình không hiểu.
Lãnh Phong ôn nhu cười nói: "Mẹ là ngu ngốc, trên trời cũng không có thần tiên" Nhắc tới Lâm Tử Hàn, trong đầu của anh bị vật gì nho nhỏ tác động cho giật mình, anh biết, bản thân vẫn đang nghĩ đến cô.
Không biết cô hiện tại thế nào rồi? Nhất định sắp điên rồi? Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ anh giành cho cô, trừng phạt một mình mang con đi!
"Cô bạn nhỏ, như vậy rất nguy hiểm nha." Giọng nói tiếp viên hàng không ngọt ngào vang lên, Tiểu Thư Tuyết nghi hoặc mà quay đầu lại, sau khi nhìn người vừa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt cười rạng rỡ, cao giọng hô: "Dì Lâm Lâm..."
Tô Lâm Lâm kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn Tiểu Thư Tuyết cười đến dị thường hưng phấn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Lãnh Phong, trời ạ! Sao lại là anh ta? Người đàn ông bị câm điếc... hự... soái ca đã từng được Lâm Tử Hàn giấu qua đêm ở nhà?
"Tiểu Thư Tuyết, cháu sao lại ở chỗ này?" Tô Lâm Lâm nói lắp, bởi vì cô không biết ngôn ngữ của người câm điếc, cho nên cô không biết nên nói chuyện với Lãnh Phong như thế nào.
"Ba ba muốn mang cháu đi nghe tiếng chuông nước Ý." Tiểu Thư Tuyết đắc ý dào dạt nói.
Ba ba? Tô Lâm Lâm càng thêm nghi hoặc, người bị điếc... hự... soái ca lúc nào thì thăng cấp làm ba ba Tiểu Thư Tuyết? Lẽ nào Lâm Tử Hàn chính là bỏ trốn cùng anh ta?
"Nghe tiếng chuông nước Ý, dì Lâm Lâm cho cháu đi nghe là được rồi, sao còn muốn đích thân chạy đi? Đúng rồi, mẹ cháu đâu?"
"Ba ba nói mẹ không thích đi." Tiểu Thư Tuyết nghiêm trang nói.
Trời ạ! Không phải là bị bắt cóc chứ? Tô Lâm Lâm thầm nghĩ, đánh giá vẻ mặt trầm mặc của Lãnh Phong, một lúc sau thì hoa tay múa chân nói: "Anh muốn dẫn con bé đi nơi nào? Tôi cho anh biết, tôi sẽ báo cáo với cơ trưởng chuyện này, anh tốt nhất không nên động chủ ý gì"
Lãnh Phong cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, nói: "Phiền cô cho tôi một cốc nước lọc"
"A? Anh không phải người điếc sao?" Tô Lâm Lâm lần thứ hai ngạc nhiên theo dõi anh.
"Tôi đã khôi phục bình thường"
"Anh muốn dẫn Tiểu Thư Tuyết đi nơi nào? Tử Hàn đâu? Anh làm gì cậu ấy?" Tuy rằng hận chết Lâm Tử Hàn, nhưng cô cũng không nghĩ tới muốn cô ấy chết.
"Cô yên tâm, cô ấy hiện tại rất tốt."
"Tôi không tin!" Tô Lâm Lâm lần thứ hai nhìn phía Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ nói: "Thư Tuyết ngoan, nói cho dì Lâm Lâm, mẹ hiện tại ở nơi nào?"
"Mẹ ở nhà"
Tô Lâm Lâm vẫn có bộ dạng không tín nhiệm như cũ, nhìn liếc mắt vẻ mặt đầy ý cười của Lãnh Phong, tức giận nói: "Anh đừng đắc ý, máy bay vừa hạ cánh xuống đất tôi sẽ gọi cho Tử Hàn, nếu như anh dám làm gì với mẹ con cậu ấy, tôi cũng sẽ không cho anh ra máy bay!"
"Xin cứ tự nhiên." Lãnh Phong không quan trọng nhún nhún vai, hiện tại trừ anh ra, không có ai có thể liên lạc với Lâm Tử Hàn! "Tiểu thư, nước lọc của tôi đâu?" Anh lần thứ hai nhắc nhở.
Tô Lâm Lâm mắt nhìn đội trưởng đang trừng mắt với mình, không tình nguyện xoay người đi vào lấy nước lọc cho anh.
Vừa xuống máy bay, Tô Lâm Lâm liền bắt đầu gọi điện thoại cho Lâm Tử Hàn, gọi mấy lần đều là tắt máy. Chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn Lãnh Phong ôm Tiểu Thư Tuyết ra khỏi sân bay.
Vì vậy, cô chuyển sang gọi cho Đỗ Vân Phi, lại một phen miêu tả đặc thù bên ngoài của Lãnh Phong, điện thoại đầu kia trầm mặc ba giây, đau buồn nói: "Hắn chính là Lãnh Phong"
"Anh ta chính là Lãnh Phong cướp dâu?" Tô Lâm Lâm không thể tin tưởng mà trợn trừng mắt, cô còn tưởng rằng cướp dâu là một phú hào thân béo thể tròn, vẻ mặt dữ tợn!
"Đúng vậy" Đỗ Vân Phi sau khi phun ra hai chữ, cúp điện thoại.
Tô Lâm Lâm biết mình lại khơi mào chuyện thương tâm của anh, trong lòng rất xấu hổ, cô không nên nói về Lâm Tử Hàn với anh. Đều là bởi vì vừa rồi bản thân quá mức sốt ruột, kết quả là, lo lắng của cô hóa ra là dư thừa!
~~~~~~~~~~~
Lâm Tử Hàn nằm trong phòng ngủ, đã hai ngày cũng không nói qua một câu gì, không có đi ra khỏi cửa phòng. Cô không biết ngày như vậy còn phải qua bao lâu, đau khổ chờ đợi như vậy một ngày đêm.
Thời gian hai ngày, lại cảm giác so với hai năm còn dài hơn, mỗi một phút mỗi một giây đều là gian nan!
"Lâm tiểu thư, qua dùng cơm thôi!" Nữ hầu đồng tình mà liếc mắt nhìn cô, đặt cơm nước trên bàn trà thủy tinh. Lâm Tử Hàn đờ đẫn đi tới, bưng bát lên rưng rưng nuốt chửng cơm.
Cô không muốn chết, cô còn muốn chờ Thư Tuyết của cô trở về, cho nên, cô phải ăn cơm, mới có khí lực đi chờ, mới có thể sống nuôi nấng con bé trưởng thành!
Lãnh Phong ôm Tiểu Thư Tuyết đi, hai ngày, bọn họ đang ở nơi nào? Cô thực sự rất muốn biết!
"Lâm tiểu thư, tiên sinh bảo cô nghe!" Một vị nữ hầu đi đến, đưa điện thoại cầm trong tay tới trước mặt Lâm Tử Hàn.
"Lãnh Phong?" Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh hoảng mà tiếp nhận điện thoại, vội la lên: "Lãnh Phong! Anh trả lại con cho em! Hai người ở nơi nào——?"
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói hưng phấn của Tiểu Thư Tuyết: "Mẹ, ở đây chơi rất thích, chuông thật lớn thật lớn, phòng ở thật xinh đẹp..."
"Thư Tuyết!" Lâm Tử Hàn kích động hô: "Thư Tuyết, hai người ở nơi nào? Mẹ nhớ con, không thể trở về..."
"Ba ba mang Thư Tuyết đến chơi thật nhiều chỗ...!"
"Bảo bối, chú ấy không phải ba ba của con..." Lâm Tử Hàn thất thanh khóc rống lên, nó sao lại có thể gọi Lãnh Phong làm ba ba? Nhất định là anh xui khiến! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!
"Mẹ không khóc, Thư Tuyết mua thật nhiều quà cho mẹ!" Tiểu Thư Tuyết ngồi ở trong lòng Lãnh Phong, nghiêm trang mà trấn an.
Lâm Tử Hàn ngồi dưới đất, gấp đến độ sắp tắt thở, nức nở: "Mẹ cái gì cũng không muốn, mẹ chỉ cần con trở về! Thư Tuyết, con không cần mẹ sao?"
Chương 139: Trừng phạt (3)
Sưu tầm
"Thư Tuyết muốn mẹ, ba ba nói chúng ta rất nhanh sẽ trở về"
"Thư Tuyết ngoan, để cho... Ba ba nghe, mau để cho ba ba nghe..." Lâm Tử Hàn lau đi nước mắt trên mặt, vội vàng căn dặn.
Tiểu Thư Tuyết "À" một tiếng, giơ điện thoại lên trước mặt Lãnh Phong vẻ mặt đang trầm tĩnh khẽ nhấp cà phê, nói: "Ba ba, mẹ muốn nói chuyện với ba."
Lãnh Phong chần chờ một chút, cười lạnh buông chén, tiếp nhận điện thoại trong tay Tiểu Thư Tuyết, nghe Lâm Tử Hàn hổn hển hò hét cũng không động lòng.
Hóa ra, cô cũng có lúc sợ, cũng có lúc lo lắng!
"Phong ca! Van xin anh trả con lại cho em, em biết sai rồi, em không nên đồng ý giúp Đỗ Vân Phi việc này, em sai rồi."
"..."
Không được đáp lại, Lâm Tử Hàn càng thêm lo lắng: "Lãnh Phong! Các người rốt cuộc ở nơi nào ——?"
"Em muốn biết sao?" Lãnh Phong cuối cùng mở miệng, trước sau như một vẫn lạnh lùng!
Lâm Tử Hàn liều mạng mà gật đầu, sau khi phát hiện đối phương căn bản nhìn không thấy, mới lớn tiếng nói: "Muốn... Em muốn!"
"Vậy——, đợi năm giây nữa được không?"
Lâm Tử Hàn lo lắng, không biết anh là có ý gì, khi vừa định mở miệng hỏi, đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng chuông vang dội có quy luật, một tiếng lại một tiếng.
Tiếng chuông nước Ý! Lâm Tử Hàn sợ ngây người, tiếng chuông này cô rất quen thuộc, Tô Lâm Lâm bình thường hay cho Tiểu Thư Tuyết nghe tiếng chuông, Tiểu Thư Tuyết cả ngày nói ở bên miệng tiếng chuông nước Ý...
Bọn họ hiện tại ở Ý? Tiểu Thư Tuyết của cô sao lại chạy ra nước ngoài chứ?
Lâm Tử Hàn tức giận đến cả người run rẩy, rống lớn nói: "Lãnh Phong! Anh sao lại có thể đưa nó đi Ý? Vì sao phải dẫn nó đi xa như vậy?"
Đầu kia điện thoại, ngoại trừ tiếng "Keng, Keng", không có bất luận thanh âm gì, anh lại cúp điện thoại, lại không để ý tới cô! Lâm Tử Hàn chuẩn bị nhắc lại quá khứ, mới phát hiện điện thoại di động trong tay căn bản đã bị tắt máy.
Cô hung hăng ném điện thoại cầm trong tay xuống mặt đất, điên cuồng gào thét một tiếng: "Lãnh Phong! Anh là tên Vương bát đản!" Điều này cũng không thể trút hết hận của cô, hai tay vung lên, hất cơm nước trên bàn xuống mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên!
~~~~~~~~
Bên kia, Lãnh Phong dắt Tiểu Thư Tuyết đi trên đường phố nước Ý phồn hoa, trong đầu quẩn quanh là tiếng khóc tuyệt vọng của Lâm Tử Hàn.
Vừa nãy biểu hiện ra ngoài sự lạnh lùng, chẳng qua là cho cô xem mà thôi, trên thực tế, anh cũng không phải không hề động lòng như vậy.
Anh biết cô sẽ lo lắng, cũng có thể thể lĩnh hội sự đau lòng do mất đi con của cô. Chỉ là, cô hiện tại chỉ mới có hai ngày, cùng ba năm kia của anh, quá mức không đáng giá nhắc tới! ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ