Khi các cô gái khác đều tỉ mỉ trang trí hoa văn lên khuôn mặt, cô cũng chỉ ngồi ở hậu trường chờ lên sân khấu là xong. Mãi đến khi trên sân khấu truyền đến giai điệu đẹp của tiếng đàn piano, trái tim cô bắt đầu khẩn trương dần, dù sao cũng là lần đầu tiên lên sân khấu.
Cô đứng lên đi tới trước gương, đánh giá bản thân qua gương, cô ở trong gương, vẫn tuổi trẻ xinh đẹp như cũ.
Nhớ tới ba năm trước đây, đã từng ở Lâm gia cơm no áo ấm, cuộc sống của thiên kim đại tiểu thư, đó là cuộc sống vô lo biết bao nhiêu.
Tuy rằng Lâm phu nhân đối với cô không phải tốt lắm, gian nhà lớn như vậy, cô cố gắng chỉ lẩn quẩn đi xung quanh bà, tận lực không chạm mặt bà là được.
Mà hôm nay, cuộc sống như thế lại vĩnh viễn từ bỏ khỏi cô, chỉ có nghĩ đến Tiểu Thư Tuyết kia làm cho cô vừa yêu vừa hận, trong lòng mới có thể không phiền muộn.
Chỉ cần nghĩ đến Tiểu Thư Tuyết, cô sẽ cảm thấy qua loại cuộc sống vì ba bữa cơm mà bôn ba cũng là đáng giá.
Giữa lúc đang trầm tư, liền đến lượt cô lên sân khấu, cô phát hiện bản thân đã không khẩn trương giống như vừa nãy, ung dung đi trên sàn sân khấu, ngồi trước đàn piano ba góc ngà voi trắng.
Từ nhỏ cô thích đàn piano, tài nghệ so sánh với những người kia không kém chút nào, tiếng đàn du dương vang vọng trong toàn bộ rạp hát lớn.
Khi lên sân khấu người đang dự thi đang đánh đàn không cho phép vỗ tay, vẫn còn có rất nhiều người nhịn không được cố vỗ tay. Bởi vì cô tạo hình kỳ dị, càng là bởi vì đầu ngón tay cô di chuyển ra những âm luật tuyệt vời.
Cả thể xác và tinh thần Lâm Tử Hàn từ lâu đã nhập vào giữa âm luật của mình, cũng không bị tạp âm bên ngoài quấy rầy, tất cả, đều thuận lợi như vậy.
Khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay của cô, cô khom người chào khán giả đang vỗ tay nổ lên như sấm, lui xuống.
Lựa chọn bản Sonat Ánh trăng, hoàn toàn là bởi vì cô từ nhỏ thích âm luật đẹp đẽ này.
Nghĩ không ra khúc nhạc này cô còn có thể biễu diễn một cách xuất sắc như vậy, nghĩ tới đây, tâm tình của Lâm Tử Hàn càng thêm nhảy nhót lên, dọc đường ngâm nga ca khúc đi vào trong nhà.
"Ái chà, đi hẹn hò à?" Văn Khiết đang ở trong sân rửa xe đánh giá một thân trang phục đẹp của cô trêu chọc nói.
"Không nói cho chị". Lâm Tử Hàn hi hi cười nói, giơ gói bánh sừng bò trong tay lên: "Đây là món ăn chị thích nhất, mua rất nhiều cho chị đó".
Vương Văn Khiết cười giễu cợt một tiếng, càng thêm hồ nghi: "Tử Hàn, ngày hôm nay mặt trời cũng không mọc lên từ hướng Tây, em mời chị ăn cái gì? Ba năm qua cũng chưa có chuyện này xảy ra".
"Chị không cần, em tự ăn vậy". Miệng nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên, đi vào trong phòng.
"Ai nói chị không cần". Vương Văn Khiết chặn đuổi theo, đoạt ngay túi bánh sừng bò, dùng cằm hếch vào xe: "Đi, rửa tiếp đi".
"Trước tiên có thể để em nhìn qua Tiểu Thư Tuyết hay không, còn thay lại quần áo rồi rửa?" Một ngày không nhìn thấy nha đầu kia, trách sao cô lại nhớ con bé.
"Đi, cho em năm phút đồng hồ".
"Tạ ơn đại ân đại đức của chủ tử!" Lâm Tử Hàn thoải mái làm một cái vái lạy siêu cấp không tiêu chuẩn, đi vào trong phòng.
~~~~~~~
Trong phòng làm việc kiến trúc kiểu Ý, bốn phía gian phòng hiện ra đầy những hình ảnh khác nhau trong máy vi tính, Lãnh Phong lười biếng ngồi ở chính giữa sofa, mặc kệ cảnh sát vẫn còn đang điều tra hành tung của Lâm ca, nó đều ở trong lòng bàn tay của anh.
Mỗi một màn hình đều hiện ra tin tức chuẩn xác mà anh muốn.
Thân ảnh quỷ mị của A Nghị lặng lẽ xuất hiện ở cửa gian phòng, thời gian huấn luyện dài khiến cho anh ta cho dù là đi giày da, cũng có thể thần không biết quỷ không hay nhẹ nhàng tới phía sau người khác, không phát ra một chút tiếng động nhỏ nào.
"Bị thương không?" Lãnh Phong lãnh đạm hỏi thăm, rõ ràng lời nói có sự quan tâm, từ trong miệng của anh nói ra lại không có chút nhiệt độ nào.
"Cảm ơn thủ lĩnh, không có". A Nghị cúi đầu thấp một chút nói.
"Lâm Tử Hàn bây giờ có tốt không?" Lãnh Phong liếc anh ta một cái, vân đạm phong khinh nói.
A Nghị chần chờ một lúc, nói: "Quả nhiên như ngài dự đoán, đều muốn tìm kim cương ở chỗ cô ta, nhưng mà, bên cạnh cô ta có Đỗ Vân Phi, tình hình hiện giờ chắc là không nguy hiểm đến tính mạng".
Nghe đến ba chữ Đỗ Vân Phi, tim của anh đập hơi trật một nhịp, một cỗ lửa đố kị chẳng biết tại sao mà chạy tán loạn trong lòng. Chính anh cũng cảm thấy nghi hoặc trước loại phản ứng này, nhất định là bởi vì nguyên do đối phương là Đỗ Vân Phi thôi?
Chương 83: Tính tình của nữ vương
Sưu tầm
"Thủ lĩnh, chúng ta vẫn tiếp tục bảo vệ cô ta sao?" A Nghị theo dõi sắc mặt thay đổi của anh hỏi.
"Phái vài người đi, chính cậu cũng không cần tự mình đi, tiếp tục tìm Ngôi sao thiên thần". Lãnh Phong phân phó, Ngôi sao thiên thần, vốn dĩ thuộc về sở hữu của anh, sau khi lưu lạc ở bên ngoài hơn mười năm, lại có thể một lần nữa mất tích, lúc này đây, anh nhất định phải tìm nó trở về.
Chỉ là, Ngôi sao thiên thần rốt cuộc ở nơi nào đây? Ngay cả Lâm ca cũng huy động nhiều nhân lực như vậy cũng không thấy, lẽ nào lại một lần nữa muốn biến mất trên trái đất sao?
Trên mặt A Nghị luôn luôn cương quyết hiếm khi xuất hiện một chút ý cười, nói: "Em trai của thủ hạ Lâm ca kia bị bắt, có thể sẽ lộ ra sào huyệt của Lâm ca, đây đúng là một cơ hội lớn để diệt trừ Lâm ca".
Lãnh Phong liếc anh ta, một lúc lâu sau khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Ở trong mắt của cậu, Lâm ca là người dễ đối phó như thế sao? Lão hồ ly xảo quyệt này có rất nhiều bản lĩnh".
"Bây giờ cảnh sát so với thổ phỉ không có gì là không làm được, muốn bức cung một người không khó sao?"
"Đây là chỗ lợi hại của Lâm ca". Lãnh Phong bưng cốc cafe trên bàn khẽ uống một ngụm, khẽ cười nói: "Lão ta có thể đem anh em của thủ hạ chăm sóc huấn luyện thành tử sĩ, trung thành và tận tâm với mình, cho dù giao tính mạng của mình ra cũng không thèm quan tâm.
A Nghị sửng sốt, cả kinh nói: "Ý của ngài là, người nọ đã chết?"
"Khi được đưa đến bệnh viện cũng đã nhảy lầu tự sát".
"Quả nhiên có nghĩa khí". A Nghị sững sờ mà mở miệng, rõ ràng cũng đã bị Lâm ca đuổi tận giết tuyệt, đến một phút cuối cùng cũng không quên trung thành với tổ chức của mình.
~~~~~~~~~
Trong phòng làm việc, Lâm Tử Hàn đang tìm danh sách nhân sự cho quảng cáo tiếp theo, lục lọi mấy lần đều không tìm thấy, cô bắt đầu nóng nảy, thái dương thậm chí có mồ hôi nóng đang từ từ chảy ra.
"Tử Hàn, tìm không thấy sao?" Từ Nhạc Phong giương giọng hỏi.
"Em nhớ kỹ em đã đặt trên mặt bàn mà". Lâm Tử Hàn sờ mồ hôi trên đầu, tiếp tục tìm kiếm nhưng kkhông có kết quả.
Cạnh bàn làm việc của Từ Nhạc Phong, ánh mắt Tiêu Ký Phàm rơi vào một tờ giấy A4 trên mặt bàn, cười lạnh một tiếng nắm một góc trang giấy, lướt qua trước mặt Từ Nhạc Phong.
Từ Nhạc Phong sửng sốt, làm sao lại ở trên mặt bàn của anh chứ? Vỗ đầu, áy náy nói với Lâm Tử Hàn: "Không cần tìm, ở chỗ của anh".
"Hả?"
"Xin lỗi, vừa rồi anh tự ý cầm tới, lại có thể quên mất".
Lâm Tử Hàn không còn cách nào khác mà trợn trắng mắt, hại cô tìm nửa ngày, thì ra danh sách căn bản là không có ở chỗ cô.
Giữa lúc đang giận dữ, "ầm" một tiếng lớn xẹt qua phòng làm việc yên tĩnh, cánh cửa kính đột nhiên bị một lực mạnh mẽ đâm thủng, sau đó là những tiếng động mảnh nhỏ thủy tinh rào rào tản ra sàn nhà.
Ba người trong phòng làm việc đều bị hù dọa, sững sờ mà nhìn chằm chằm tư thế nữ vương cứng cỏi của Vương Văn Khiết xuất hiện ở cạnh cửa. Vương Văn Khiết lúc này, như một con sư tử nổi giận, duy ngã độc tôn mà đứng sừng sững ở giữa những mảnh thủy tinh.
"Lâm Tử Hàn! Em lại có thể vì năm vạn mà đem chị bán đi!" Vương Văn Khiết sải bước tiến lên, đem tờ báo cầm trong tay hung hăng mà vứt trên mặt bàn của Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn bị sự nóng nảy của chị dù dọa, chầm chậm cầm lấy tờ báo, tiêu đề trang đầu kia "Nữ vương đàn piano Vương Văn Khiết" mấy hàng chữ đậm nét thình lình xuất hiện trước mắt cô.
Trời ạ! Cô lại có thể đoạt giải, nhưng làm sao lại đăng báo? Hơn nữa còn là đầu đề?!
"Văn Khiết, Tử Hàn làm gì em?" Từ Nhạc Phong nhìn mảnh nhỏ thủy tinh dưới sàn nói, thần thánh ơi, tính khí của người phụ nữ này! Cũng quá kinh người!
Vương Văn Khiết chuyển hướng anh ta, khi ánh mắt lại rơi vào trên người Tiêu Ký Phàm bỗng nhiên kinh ngạc, quay người lại liếc mắt những mảnh nhỏ thủy tinh đầy sàn.
Da đầu một trận tê dại mà nịnh nọt cười: "Ha ha, Tiêu tổng, thực sự xin lỗi, tôi bồi thường!"
Len lén thè lưỡi, quay người bước nhanh qua cửa chuồn đi, khi đi qua một đống mảnh nhỏ thủy tinh, quay người lại nhìn Lâm Tử Hàn, dùng cằm hếch một cái vào cửa kính bị đánh vỡ, ra lệnh nói: "Thu dọn một chút, tiện thể nghiên cứu xem bồi thường như thế nào". ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ