Lần đầu tiên trong đời,tôi hôn 1 người khác phái.Nhưng hắn không phải là người tôi yêu.
Tôi lấy lại bình tĩnh rồi đẩy hắn ra.Nhưng tôi không thể.
Hắn đã vòng tay ôm chặt eo tôi.Tôi cố hết sức đẩy hắn ra nhưng không hiểu sao có cái gì đó trong lòng làm tôi không đủ sức chống cự lại hắn.
Tôi thích hắn chăng???
Sao có thể chứ.
Mặc dù không rõ lắm nhưng người tôi thích là anh cơ mà.
Tôi đẩy hắn ra rồi quơ lấy cái gối đánh túi bụi vào người hắn:
-Cậu làm cái gì thế hả?Nụ hôn đầu của tôi đó cậu có biết không hả
-Có ai được người yêu mình hôn mà giận dữ như nhóm trưởng không hả - Hắn đưa tay đỡ - Mà do nhóm trưởng ấy chứ,tôi đâu có tự giác hôn đâu,là bị cưỡng ép mà
-“Cưỡng ép”???– Tôi hét lên,máu trong người sôi sùng sục,dùng hết sức cầm cái gối dựa salon mà đánh vào người hắn
-Thôi nào – Hắn quơ lấy tay tôi đang cầm cái gối – Nhóm trưởng cứ như thế thì lần sau sao tôi dám hôn nhóm trưởng chứ
-Cậu còn dám lần sau??? – Tôi tức điên lên,quát vào mặt hắn
-Chỉ là tôi không muốn nhưng nhỡ nguyệt lão cứ định như vậy thì biết làm sao?
-Định cái đầu cậu - Tôi đưa tay lên sờ môi – Tôi còn chưa hôn ai bao giờ.Đáng nhẽ nụ hôn đầu tiên phải dành cho người tôi thích ấy chứ
-Ý nhóm trưởng là nên dành cho anh chàng Dylan kia phải không? – Hắn cười nhếch mép
-Tôi không biết- Tôi nhìn xuống sàn nhà
-Suy nghĩ của nhóm trưởng cứ như bà già ấy.Thời đại nào rồi mà nụ hôn đầu chỉ dành cho người mình thích.Rõ khổ!!!
-Gì chứ?Chẳng nhẽ muốn hôn ai thì hôn sao?
-Nhóm trưởng ra nước ngoài mà xem.Người ta hôn nhau đầy đường
-Có quá như cậu nói không?
-Không tin thì qua đó mà xem hehe
Tôi lườm hắn.Hắn nhìn tôi với ánh mắt rất chân thành:
-Dù sao đi nữa thì cũng cám ơn món quà của Ngọc
Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn.
Nếu không lầm thì đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi.Cũng chẳng biết tại sao tim tôi lại rộn ràng cả lên.
Tôi cố trấn an mình để tim thôi không bay nhảy trong lòng ngực nữa:
-Thật sự món quà hơn cả tôi mong đợi ấy chứ hehe
Được câu trước lại mất câu sau.Tôi muốn đánh cái thằng cà chớn này ghê nơi:
-Thôi cũng khuya rồi,tôi về đây.Ngồi thêm lát nữa,tôi sợ…
-Sợ gì??? – Tôi ngạc nhiên với câu nói bở lững của hắn
Hắn tiến lại gần thỏ thẻ vào tai tôi:
-Sợ sẽ không kìm chế được mà “tặng quà” lại cho nhóm trưởng
Tôi tức giận ném cái gối dựa về phía hắn.Nhưng hắn đã nhanh chân chạy ra cửa.
***********************
Thời gian thấm thoát trôi qua,tờ báo tường cũng đã hoàn thành.
Tuy nói là làm báo chứ thật ra chúng tôi cũng chỉ kêu mấy đứa trong lớp làm vài bài thơ rồi lên mạng copy về những mẫu truyện cười rồi viết lại,dán lên tờ giấy roki,sau đó vẽ vời cắt dán lên vài bông hoa là xong.
Thật chất thì tờ báo tường này chưa nộp nhưng tôi biết nó sẽ không thể giựt được giải:
-Ngọc thấy sao???- Khôi khoanh tay nhìn tờ báo tường
-Ngọc thấy nó thường quá - Tôi nghiêng đầu nhìn nó - Hình dáng bình thường,nội dung cũng chẳng có gì nổi bật
-Khôi cũng thấy thế
-Thì tút lại vẻ đáng yêu cho nó đi – Hắn ngồi dưới đất tay chống cằm nói
-Tút thế nào mới là quan trọng?- Tôi thở dài
Cả ba cùng ngồi suy nghĩ rất lâu:
-Hay là làm thuyền đi - Tôi và hắn đồng thanh
Tôi và hắn nhìn nhau.Khôi cũng nhìn hai đứa tôi:
-Thần giao cách cảm nhỉ.Sao cậu nghĩ ra là làm thuyền?
Khôi hỏi hắn.Tôi cũng muốn nghe tại sao hắn lại nghĩ ra cách đó:
-Thì hôm qua xem lại Titanic,giờ nhớ ra,nói đại
Tôi thề là tôi vô cùng thất vọng khi hắn nói ra nguyên nhân.Tôi thở dài,lắc đầu.Còn Khôi thì ôm bụng cười nức nẻ:
-Mày cười gì thế hả - Hắn lườm Khôi
-Thì đơn giản chỉ là cười thôi mà
-Mày có nghĩ được gì không mà lại ngồi cười ý tưởng của người khác thế hả?
-Nếu làm thuyền mình sẽ tính sao với mớ bài thơ,truyện cười này đây? – Khôi hỏi
-Mình lấy que làm khung thuyền rồi lấy những bài thơ,truyện cười này làm vỏ thuyền,còn tên lớp thì mình sẽ làm buồm - Tôi nói - Cậu thấy sao???
-Nhưng vấn đề là làm thuyền cậu phải dùng que dát mỏng thì mới có thể uốn cong được.Mình lấy chúng ở đâu mới được chứ? – Khôi đặt vấn đề
-Cũng phải – Tôi thở dài ra chiều thất vọng
-Việc đó thì không cần lo- Hắn nhếch mép - Tôi sẽ tìm ra
-Vậy nhờ cậu nhá – Tôi mừng rỡ
-Sao lại nhờ? - Hắn trợn mắt nhìn tôi - Nhóm trưởng phải đi với tôi chứ
-Phải đi với cậu á
-Ừ,tất nhiên.Mình tôi thì còn gì là thú vị
-Vậy chừng nào đi được???
-Chiều nay
-Nhanh thế à?
-Chỉ còn 2 tuần nữa là nộp báo tường rồi.Sợ không kịp ấy chứ
*******************
Tôi ăn trưa qua loa rồi vội vàng ra khỏi nhà.Hắn chở tôi tới một biệt thự rất sang trọng.Từ lớn vào nhà có rất nhiều cây cảnh trông rất lạ và đẹp mắt.Con đường dẫn vào nhà chỉ toàn lớp sỏi mỏng li ti nhiều màu rất bắt mắt chú không phải bằng xi măng hay lớp đá nền xen cỏ mang tính trang trí như nhà tôi.
Vừa nghe tiếng xe của hắn thì đã có người chạy ra mở cổng.Hắn chạy xe tới ngay chỗ người mở cổng rồi dừng lại:
-Cậu chủ các người có nhà không?
-Dạ có ạ! - Người mở cổng là một người đàn ông trạc 30 tuổi nhưng lại xưng hô rất lễ phép với hắn – Mời cậu vào nhà,tôi sẽ đi gọi cậu chủ
-Nhanh một chút,tôi có việc
Nói xong,hắn chạy xe vào gara.Tôi xuống xe rồi nhìn xung quanh gara.Rất rộng!!!Xem ra nhà này rất giàu,có nhiều xe hơi nên mới xây dựng gara rộng thế này:
-Đừng nhìn nữa.Tuy có gara rộng nhưng biệt thự này so với nhà nhóm trưởng thì thua rất xa - Hắn rút chìa khóa xe ra rồi bước xuống
-Nhà bạn cậu à?
-Ừ - Hắn trả lời không gì có thể ngắn gọn hơn
-Sao người đàn ông đó lại…
-Ý nhóm trưởng là sao lại cung kính với tôi như vậy? - Hắn cắt ngang
Tôi gật đầu.Hắn quay sang nhìn tôi:
-Đây là gia phong trong nhà cậu ta.Người làm đều phải lễ phép với chủ và bạn của chủ mình
-Thời đại nào rồi mà còn sống theo kiểu phong kiến nữa chứ - Tôi thở dài không tránh khỏi mà than một câu – Nhưng người ta lớn như thế mà tỏ ra cung kính với cậu thì thái độ của cậu cũng phải ưa nhìn một chút chứ
-“Ưa nhìn”??? – Hắn nheo mày nhìn tôi
-Phải.Người ta lớn tuổi hơn cậu mà.Cậu tỏ ra lễ phép một chút không chết đâu
-Haizz- Hắn lấy tay day day trán rồi xoay người bước đi- Đi thôi bà trẻ!!!
Tôi và hắn đi vào cầu thang ăn thông từ gara lên nhà.Hắn tự nhiên ngồi xuống sofa cứ y như là nhà của mình.Hắn quay sang nhìn tôi rồi chỉ vào chỗ kế bên:
-Ngồi đi!!!
Tôi vẫn cứ đứng ngây người ra.Hắn thở dài rồi kéo tay tôi ngồi xuống:
-Không cần lễ phép chờ chủ nhà mời mới ngồi đâu.Chờ cậu ta xuống thì chân nhóm trưởng cũng tê rần rồi
Cùng lúc ấy,một cô gái trẻ mặc đồ như là gia nhân mà tôi vẫn thường hay thấy trên phim bước từ nhà bếp đi ra rất cung kính hỏi:
-Cô cậu dùng gì ạ?
-Cho tôi rượu Pháp năm 72 và một tách trà nhài
Cô gái đi vào trong.Tôi liếc sang hắn:
-Cái gì chứ?”Rượu Pháp năm 72”?Cậu chỉ mới lớp 10,là học sinh phổ thông đó
-Có luật cấm học sinh phổ thông không được uống rượu không?Vả lại đây là rượu vang
-Rượu vang vẫn là rượu thôi
-Đôi khi nhóm trưởng sống trong sự bao bọc quá nên không hiểu được cuộc sống của chúng tôi đâu – Hắn ngẩn mặt nhìn xa xăm như hồi tưởng cái gì đó
-Hiểu cái đầu cậu - Tôi đá vào chân hắn - Làm như mình lớn lắm í
-Nhóm trưởng… - Hắn xoa xoa cái chân
Lúc này cô gái đã quay trở ra và mang theo những gì hắn bảo:
-Mời cô cậu dùng – Cô gái vừa đặt ly rượu xuống bàn vừa nói
-Cám ơn chị! - Tôi nhận tách trà từ tay cô gái vừa cười nói
Cô gái có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi một thoáng rồi sau đó cúi đầu lui ra,quay vào bếp.
Tôi thở dài cầm tách trà lên hít một hơi rồi thổi qua, uống một hớp.Vị trà thanh nhạt,có hậu vị ngòn ngọt,hương thơm phản phất bay ra xông vào mũi khiến người uống có cảm giác rất dễ chịu:
-Trà rất ngon!Xem ra đây là loại thượng hạng – Tôi không kìm được mà khen một câu
-Đúng là rất biết thưởng thức - Tiếng nói của một người vừa đi xuống lầu vừa nói- Đây là trà được ba tôi đặc biệt mua về từ Nhật
Tôi quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Một cậu nhóc trạc tuổi tôi và hắn,mặc một chiếc áo sơmi màu trắng,quần jean,khuôn mặt cũng không hề thuộc vào loại tầm thường.Nói chung,ở Việt Nam hiện nay mà nói thì cậu ta có thể sở hữu một gương mặt như thế thì quả là một cực phẩm....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ