-Sau này có dịp tôi sẽ nói
Hắn kiên định nói.Tôi cũng không muốn gượng ép hắn.
Nhìn sợi dây chuyền trên cổ,tôi phút chốc lại thấy bất an
Nhiều kỉ niệm như vậy,tôi làm sao có thể quên đây?
******************
Hắn nhận điện thoại của Hà Bạc Bảo rồi xin lỗi không thể đưa tôi về.Hắn vội chạy đi.Hình như Hà Bạc Bảo có chút chuyện với cô em gái nào đó không giải quyết được nên nhờ hắn giúp.
Chợt nhớ một cuốn tập trong lớp nên tôi quay lại lớp lấy.Không ngờ vô tình tôi lại thấy những điều thật bất ngờ.
Vừa đến cửa,tôi thấy Trần Tây vẫn còn ở lớp.Tôi định mở miệng chào thì thấy hành động của Trần Tây rất kì lạ nên nép vào cửa
Qua khung cửa sổ,tôi thấy nó đang miết tay lên chỗ ngồi kế bên,miệng nở nụ cười nhạt.
Chỗ ngồi ấy chẳng phải là của hắn sao???
Tôi nhíu mày nhìn vào lại thấy nó lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.Sau đó những giọt nước mắt rơi xuống.
Trần Tây đang khóc!!!
Sao nó lại miết tay lên chỗ ngồi của hắn mà khóc???
Chẳng nhẽ….
Tôi trấn định lại tâm trạng.tiếp tục nhìn vào
Trần Tây vẫn ngồi đó.Tay nó mở cặp lấy ra một cái móc gắn chìa khóa hình chiếc giày rất dễ thương.Nó nhìn móc khóa rất lâu rồi mới lặng lẽ đặt cái móc khóa vào một hộp nhỏ để vào hộc bàn hắn.
Hôm nay là valentine!!!
Nó tặng quà cho hắn chẳng phải là có ý…
Tôi không tiếp tục đứng nhìn mà nhanh chóng rời khỏi.Tôi không muốn suy nghĩ nhiều.Cũng không muốn thừa nhận tôi và Trần Tây cùng thích hắn.
Người bạn thân của tôi cũng thích hắn.
Hắn cuối cùng sao lại khiến nhiều cô gái thích đến vậy?
Tôi bậm môi mà nghĩ đến việc muốn dùng dao rạch cho khuôn mặt hoàn mĩ kia để lại vài vết sẹo.Để cho hắn từ này không còn niềm kiêu hãnh mà tự kỉ,cũng không còn vũ khí khiến bao người si mê.
Đúng!!!
Tôi chính là muốn hắn xấu xí đến suốt đời không được ai dòm ngó.
Tôi hậm hực mở cửa rào
-Sao có vẻ tức giận thế?
Giọng anh từ phía sau lưng vọng lên làm tôi giật mình buông rơi chìa khóa.Anh ngạc nhiên nhặt lấy chùm chìa khóa:
-Sao thế?Có chuyện gì làm em suy nghĩ như vậy?
-À!!! – Tôi gật gù chỉ thốt lên một tiếng
-Chỉ “à” như vậy thôi?
-Không có gì.Em chỉ đang nghĩ vẩn vơ một số chuyện hơi ác một chút
Anh xoa đầu tôi rồi lách qua người tôi mở cửa đi vào:
-Suy nghĩ cũng nên cẩn thận một chút.Ngoài đường xe cộ rất đông.Tâm trạng như vậy mà lái xe,anh thật không thể yên tâm để em lại một mình
Tôi thâm trầm đứng lặng ở cửa nhìn anh.Anh quay lại hỏi:
-Không vào nhà sao?
Tôi không nói gì lẳng lặng vào nhà,ngồi xuống salon.Anh không nói gì khẽ lắc đầu đi vào bếp.Lát sau,anh trở ra với hai tách trà nhài.
Hương thơm nghi ngút từ trà thông lên mũi làm tôi thấy rất dễ chịu.Tôi nâng tách lên uống một hơi.Anh nhìn tôi không nói gì.Ánh mắt dời xuống trên cổ tôi,ngẩn ngơ giây lát rồi thâm trầm uống trà
-Sợi dây đẹp lắm!!!
Tôi nhìn xuống cổ giấu sợi dây vào áo giống như kẻ phạm tội bị người ta bắt gặp:
-À!!!Cũng không đẹp lắm!!!
-Qùa valentine?
-Cũng không hẳn
Anh tựa lưng vào salon nhìn chăm chú vào tách trà
-Em nói xem tình cảm con ngươi sao lại dễ dàng thay đổi như thế?
Tôi nhìn anh tâm tư thâm trầm,phiền não thấy rõ
-Là cô công chúa của anh sao?
Anh không đáp,hai tay xoa nhẹ tách trà
-Tốt với người ta như vậy…cuối cùng…
-Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.Đôi khi có thích đến nhường nào đi nữa,người ta không thích thì vẫn là không thích,không có cách nào thay đổi
-Ngay cả khi cố gắng kiên trì sao?
Anh quay sang nhìn tôi vẻ mặt đượm buồn.Tôi suy nghĩ rất lâu,rất lâu rồi nhíu mày
-Cũng có thể thành nhưng quãng đường kiên trì đó thật sự rất đau khổ
Phải!!!
Còn gì đau khổ hơn lặng lẽ theo dõi người mình thích cùng một người khác vui vẻ cười nói.Nhìn họ vui vẻ hẹn hò mà bản thân không thể làm gì được.Khi buồn bã thì mình phải an ủi,lắng nghe tâm sự.Chẳng phải tự rạch dao lên người mình sao?
-Cô gái đó rất quan trọng với anh?
Anh vẫn ngồi thâm trầm trên salon.
Nếu có thể tôi muốn khuyên anh nên từ bỏ.Tôi không muốn nhìn thấy anh bị dày vò,đau buồn.Người như anh vốn phải được hạnh phúc chứ không phải nên chịu những dày xéo của tình cảm như vậy
-Nếu từ bỏ được anh nên…
Tôi nói lấp lửng,không muốn nói rõ ra vì có thể câu nói sẽ làm tổn thương anh.Anh cười nhạt nhìn ra cửa sổ:
-Ánh trăng quả thật rất sáng!Nhưng đúng là nó không thể ngày nào cũng tỏa sáng như vậy.Cũng có ngày nó bị mây che khuất,sáng thế nào cũng vô ích
Anh đứng đó nhìn lên trời.
Màn đêm bao trùm lên cả không gian.
Tâm trạng anh lúc này cũng như màn đêm tĩnh mịch kia: u ám, buồn bã.
Tôi thật sự không muốn thấy anh buồn,đau lòng như thế này.
Nhưng cái tôi có thể làm lúc này chỉ là ngồi nhìn anh và chờ đợi tâm trạng anh thoải mái hơn.
Tôi thấy mình thật vô dụng!!!
Lúc buồn hay ấm ức trong lòng,tôi luôn tìm anh tâm sự.Khi nghe tôi giải bày xong,anh nhất định sẽ tìm cách cho tôi vui trở lại.Nhưng tôi lúc này ngay cả một lời an ủi cũng không biết nói thế nào
bác p�"ik�q����p>
Tôi lúc đó vô cùng hồn nhiên mà ôm lấy cổ bác cả gật đầu lia lịa
-Thận trọng suy nghĩ một chút!
Dù giọng bác cả rất nhỏ nhưng trong màn đêm yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng
-Cháu cần phải biết mình cần gì,thích gì,không nên nhầm lẫn.Quan trọng hơn,cháu phải biết kìm nén cảm xúc của mình,không nên vì bất kì thứ gì mà sao nhãng việc học
Tôi nhíu mày nhìn bác cả.
Tôi có thể nghe ra ông muốn ám chỉ với tôi điều gì đó nhưng tôi thật sự không nghĩ ra là việc gì.
Bác cả nhìn khuôn mặt nhíu mày của tôi,chỉ thở dài vỗ vai tôi:
-Không cần cố hiểu!Chỉ cần nghe lời khuyên của bác mà làm theo
-Nhưng cháu không hiểu!
-Ta không muốn cháu hiểu –Mắt ông thâm trầm nhìn ra cửa sổ - Ta sợ lúc cháu hiểu là lúc cháu sẽ…
Nói đến đây,khuôn mặt ông lại trở nên lo lắng,hơi thở trở nên dài dẳng khác thường.Dù không biết ông muốn nói gì với tôi nhưng thấy nét mặt lo lắng của ông,tôi lại không muốn hỏi nữa.
Bác cả là thế.Ông luôn để cho người khác nhiều dấu chấm hỏi.Người khác muốn hỏi nhưng lại bị gương mặt thâm trầm của ông mà im lặng.
-Ngủ sớm một chút!!!
Ông xoa đầu tôi đứng dậy bước về phòng.
Đêm ấy,tôi uống trà đến gần sáng rồi ngủ quên luôn trên salon.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Hôm nay là ngày hội thao hằng năm trường tổ chức cho học sinh các khối.Hội thao là một sân chơi vận động.Trường tổ chức các phần thi như kéo co,nấu ăn,ứng đáp lịch sử,câu hỏi thông minh và các trò chơi vận động khác.Đặc biệt,phần thi tôi ghét cay ghét đắng nhất chính là chạy tiếp sức
Vì các phần thi quá nhiều nên hầu hết các lớp đều chia ra thành nhóm để thi.Ví dụ như thi nấu ăn thì lớp tôi cử lớp phó văn thể mĩ cùng một số bạn gái trong lớp.Còn lịch sử thì giao cho lớp phó học tập và Đình Phong…Còn tôi chỉ chuyên trách quan sát và liên lạc với đoàn trường hihi
Trường chia hội thao thành hai buổi.Buổi sáng sẽ chơi các trò chơi vận động,Buổi chiều thì thi các trò trí tuệ và văn nghệ.
Buổi sáng,những trò vận động được tập trung thi trước.Tình hình lớp tôi qua hai trò chơi đang rất căng thẳng,chỉ xếp hạng 5/8 lớp trong khối.Lớp tôi tụ họp thành nhóm xem xem nên chọn ai ra thi trò kéo co tiếp theo:
-Trò này cho phép 4 nam và 4 nữ thi thôi
Tôi đọc tờ giấy phổ biến thể lệ cuộc thi rồi nhìn các bạn trong lớp.Hiện tại lớp tôi chỉ có 12 người có mặt.Vì buổi sáng chỉ có khoảng 20 người thi nhưng có một số không đi.Tôi rầu rĩ nhìn các bạn:
-Nếu tính ra thì trò này còn thiếu 1 nam và 1 nữ nữa
Các bạn trong lớp nhìn nhau.Thật ra thì số lượng người lớp tôi có dư nhưng vì sau trò kéo co là chạy tiếp sức nên các bạn thi chạy không được chơi kéo co để dưỡng sức.
-Người không đủ hay để Tây thi luôn phần kéo co cho
Trần Tây nhỏ nhẹ đề nghị.Tôi nhìn no rồi nhìn xung quanh:
-Giờ này chắc phía đoàn trường cũng không liên hệ gì đâu nên tớ có thể tham gia.Còn cậu thì dưỡng sức thi chạy đi
-Còn nam thì sao?- Hắn hỏi
-Đợi Đình Phong thi ô ăn quan xong sẽ thành đội – Tôi trả lời
-Nhưng ô ăn quan chỉ mới loại được 2 lớp,biết chừng nào mới kết thúc
-Cũng phải!!!
Tôi cắn nhẹ môi.Suy nghĩ chưa thông thì hắn nói với thần thái một trăm phần trăm ra lệnh:
-Tôi sẽ thi kéo co.Ghi tên đi!!!
-Tường thi chạy tiếp sức mà làm sao…
Hắn vội cắt ngang lời nói của Trần Tây:
-Không sao.Tôi nhắm sức mình có thể
Ánh mắt Trần Tây nhìn hắn đầy lo lắng nhìn mà phát bực....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ