- hãy đi tìm người đàn ông trong bức ảnh này cho tôi , càng nhanh càng tốt tôi đang cần gấp – hắn đẩy tấm ảnh đến trước mặt của người đàn ông
- vâng , tôi sẽ đi điều tra rất nhanh sẽ có kết quả thôi ạ – ông ta khẳng định chắc nịch .
hắn đẩy một phong bì cho người đàn ông, nhìn ông ta với ánh mắt tin tưởng
ông ta đút phong bì vào túi và chào hắn rồi đi ra khỏi quán cà phê
hắn cũng nhẹ nhàng đẩy ghế rồi bước đi ra khỏi quán với dáng vẻ ạnh lùng và thật cô đơn.
hắn ngắm nhìn xung quanh căn nhà mà chưa bao kỷ niệm ngọt ngào của hắn , nụ cười duyên dáng ngây thơ rung độg lòng người . bất cứ ai cũng phải điêu đứng trước vẻ đẹp đó .
nhìn ngắm căn nhà mà hắn cứ thừ người ra trông như một thằng ngố thật sự .
khẽ kéo chiếc dèm trên tường sang để lộ một bức ảnh một tiên nữ đang say gấc ngủ , đây là bức ảnh hắn nén chụp khi thấy nó đang ngủ
từng đường nét trên khuân mặt này , từng ánh mắt ngây thơ lúc tinh nghịch mà nó nhìn hắn .
hắn đang chờ đợi , đợi đến thời cơ , hắn muốn gặp lại nó , nói thật lớn rằng ” đồ ngốc anh đã biết hết rồi . đừng dấu anh nữa hay về bên anh đi ” .
từng ngày chờ đợi trôi qua là từng phút giây hắn nôn nao cồn cào , ruột gan như đang gào thét thúc dục hắn .
nhưng mối vứng bận duy nhất là người mẹ đã hi sinh tất cả cho hắn , hắn không yên tâm .
tiếng chuông điện thoại của hắn ngân vang
- alô – hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu
-< tôi đã điều tra xong rồi , tôi đang ở quán cafe lần trước đợi cậu >-
- được tôi đến ngay -
hắn lao ra khỏi nhà với vẻ gấp gáp , hắn phóng trên đường với tốc độ kinh hoàng khiến người ta nổi tóc gáy .
hắn bước vào đã gây sự chú ý của bao người
dáng vẻ điềm tĩnh , nhàn nhã và lạnh lùng tạo cho hắn một sức hút mãnh liệt
hắn đưa tầm mắt đảo một lượt và đã xác định được mục tiêu của mình .
hắn tiến lại gần
- chào cậu – ông ta kính cẩn
hắn nhẹ gật đầu ngồi xuống
ông ta đẩy một tập tài liệu qua cho hắn
- nhờ vào thông tin về tên tuổi và bức ảnh cậu cung cấp tôi đã tìm được người cậu cần tìm , vì ông ấy rất nổi tiếng nên cũng không khó khăn trong việc tìm kiếm -
- tôi muốn biết đích xác ông ấy tái hôn chưa ? – hắn hơi nhăn mày khó chịu
- ông ấy chưa một lần tái hôn , ông vẫn chung thủy với người vợ đã bỏ ông ấy -
hắn khá ngạc nhiên không ngờ thời gian đằng đẵng như vậy mà ông vẫn luôn chung thủy vơi mẹ hắn
nét mặt hắn dãn ra sung sướng vội vã đưa phong bì cho người kia và bước thật nhanh ra khỏi quán không còn vẻ nhàn nhã lúc vào .
Đọc tiếp: Cô bé du côn của tôi - Chương 56
nó đứng bên khug cửa sổ đang chờđợi một ai đó
ánh trăng mờ nhạt soi rõ khuân mặt xinh đẹpnhưng tựa như bức tường băng ngàn thu khó tan chảy .
những cơn gió nhẹ khẽ lùa vào phòng khiến người ta lạnh run
- Thiên Linh -
một giọng của người con trai lên tiếng
- anh đến rồi à , thế nào ? – sắc mặt không hề thay đỏi vẫn lạnh lùng như vậy
- cha bảo anh báo với em , có lẽ sẽ lỡ ké hoạch nếu thực hiện sẽ vô cùng nguy hiểm , chúng ta quá ít , em phải tìm cách nắm giữ được binh quyền nếu không khó mà có thể thực hiện – giọng của chàng trai trùng xuống -
- còn gì nữa không ?-
- còn -
nó im lặng lắng nghe
- em có thấy sư muội của anh không ? anh tìm mãi mà không tìm thấy sư muội thông minh hoạt bát luôn bắt nạt anh đâu cả – anh cười buồn
nó cũng vô cùng xót xa nó biết nó đã thay đổi nhưng nó không còn lựa chọn . nếu mình không tàn nhẫn thì người khác cũng sẽ không tha cho mình và người thân .
- sư muội anh chết cách đây 3 thấng rồi , cô ấy sẽ không thể quay trở lại đâu – khuân mặt nó lạnh tanh nhưng trong giọng nói lại run run.
- anh tin…..cô ấy nhất định quay trở lại vì……cô ấy vẫn còn trái tim – cậu khẽ cười
nó nở một nụ cười chua xót ,trái tim ư nó đã đóng băng rồi , đâm không biết đau cứa không biết chảy máu , tất cả chỉ là dĩ vãng , máu trong tim nó đều chảy theo con người đó rồi .
nó đứng thẫn thờ bên khung cửa sổ nhìn về khoảng không vô định với tâm trạng ngổn ngang .
- em rủ chị ra đây chơi mới em chứ sao ngồi đó mà thất thần , giận chị ghê cơ – Zin ra giọng người lớn giáo huấn bà chị một trận .
cô quay lại mỉm cười nhẹ với Zin
cô khẽ xoa đầu cậu nhóc .
- chị này em lớn rồi chị đừng có xoa đầu em như vậy – cậu bé chu mỏ đáng yêu nên nhìn cô
cô khẽ bật cười đây là cậu nhóc 10 tuổi sao , cô thấy là một ông cụ non thì có .
- chị xuống đây giúp em đánh cái này vào gôn đi , cứ ngồi thừ ra – Zin đưa cho nó cây gậy đánh gôn còn mình sang ô khác .
nó cầm cây gậy đánh gôn nhưng nào có tâm trạng đánh , toàn trượt hoài .
cậu nhóc nhìn tôi mà thở dài lắc đầu ( quốc vương tương lai đầy chiển vọng đây )
- ai bắt nạt chị mà khiến chị thất thần vậy , để Zin giải quyết cho Zin là đàn ông mà phải bảo vệ bà chị bé bỏng này chứ – Zin đến gần rồi kêu nó cúi xuống .
nó cũng ngây ngốc làm theo
cậu nhóc om nó vào lòng vỗ vỗ lưng nó
- ngoan , Zin sẽ bảo vệ chị không ai dám bắt nạt chị đâu , đã có Zin siêu nhân đây rồi bất cứ kẻ xấu nào cũng sẽ bị Zin tiêu diệt không giám bám đuôi chị nữa -
cậu nhóc còn cố tình xoa xoa đầu của nó
mắt nó mở to ,cơ mặt cứng nhắc
cậu ngóc biết điều nên cười cười rồi chạy
- Zi…..n………n em muốn ăn đòn phải không mà chọc tức chị -
nó liền tăng tốc đuổi theo cậu nhóc
cậu nhóc thì cứ vui vẻ cười khanh khách khi đã trọc tức được bà chị la sát này
đây mới chính là hương vị cuộc sống , là tình yêu thầm lặng không cần biểu cảm mà cũng có thể cho người kia thấy roc dàng .
ở đây tiếng cười vui vẻ nhưng ở bên kia đại dương có một chàng trai đang trầm mặc đợi chuyến máy bay đi Mỹ , hi vọng mong manh để tìm lại một nửa trái tim đã mất
hai người họ là của nhau và sẽ mãi mãi là của nhau dù có bất kỳ điều gì xẩy gia , đó là duyên phận cũng là ý trời và là tình yêu của họ.
Tiếng chuông điện thoại khẽ ngân vang
- alo – ông Vũ Quốc Lâm lên tiếng
- thưa chủ tịch có cậu Vương Anh muốn gặp ạ -
- ông nhíu mày
- tôi đang bận hãy hẹn cậu ta ngày khác – ông dập máy
—
Tiếng chuông một lần nữa ngân vang
- thưa ông .cậu ấy bảo muốn tìm cha – cô thư ký nó vẻ hơi sợ sệt
ông vô cùng bất ngờ
- hỏi họ tên cậu ấy là gì –
- là Trịnh Vũ Vương Anh ạ -
ông cả toàn thân cứng đơ ,khóe mi có một giọt nước mắt tuôn trào
- mời cậu ấy lên đây -
- ———-
Đối diện với ông là một chàng trai vô cùng tuấn mỹ, cả người cậu toát lên vẻ cao sang khí phách hơn người không khác ông hồi trẻ là mấy
- cậu đến đây có việc gì – ông hỏi
- ông có phải Vũ Quốc Lâm không ? – cậu vào thẳng vấn đề
- phải – ông nói vẻ hơi khó khăn
- ông biết bà Trịnh Phước Nhàn không ? – vẫn là một câu hỏi truy vấn
- có –
- ông còn yêu bà ấy không ? – ( đây là con hỏi cha hay hỏi tội phạm vậy trời ).
ông bất ngờ không thốt lên lời , ông nên trả lời là có hay không đây
cuộc sống của ông thật quá nguy hiểm , ông có thể rời xa người thân chứ không thể để họ về nơi vĩnh hằng trước ông được .
- đừng nên do dự trong tình yêu vì sẽ rất đau đấy –hắn nhắc nhở ông cũng như nhắc nhở chính mình .
- ta ……… ta sợ con và bà ấy không chấp nhận ta xung quanh ta luôn dình dập nguy hiểm – khuân mặt ông trùng xuống trông thấy tội
- bà ấy vẫn yêu ông rất nhiều và ……rất cần ông –
- ta ….sẽ đem nguy hiểm cho hai người –
- nếu tôi sợ thì đã không đến tìm ông –
- tôi mong ông sẽ giúp tôi chăm sóc bà ấy ……..thay tôi – hắn lộ rõ vẻ xót xa đau đớn
ông bất ngờ lắp bắp
- con …con muốn làm gì ? –
- tôi chỉ xin ông hay chăm sóc bảo vệ bà ấy , tôi đành bất hiếu vậy –
hắn đứng lên định bước ra khỏi phòng nhưng
-con muốn làm gì , ta không thể để con như vậy –
Ông giữ tay hắn lại
- ông không cần bận tâm ,tôi tự khắc giải quyết chỉ mong ông hãy nhận lời tôi chăm sóc bà ấy cẩn thận –
cậu quay đi nhưng vẫn bị ông ấy kéo lại
- chẳng lẽ con biết rồi sao , con …..con – ông lắp bắp lưỡng lự
hắn nhíu mày bất ngờ không kém
- ông biết gì sao , nói tôi biết đi –
- ta ta….. , việc con đang định làm cứ giao cho ta nhất định ta sẽ làm –
hắn quay lại nhìn ông với ánh mắt nghi hoặc
- ông biết cô ấy –
ông khẽ gật đầu
như nhớ ra điều gì đó hắn hỏi tiếp
- ông là cha nuôi cô ấy –
ông chợn tròn mắt –sao …con biết –
hắn ôn nhu giải thích...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ