The Soda Pop
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Trình Tranh hứng thú lên cao khác thường, bất kể rượu ai mời cũng đều không từ chối, cụng xong là cạn, đến phần rượu của Tô Vận Cẩm cũng gánh hết cả, vài lượt như thế, cho dù tửu lượng của anh có tốt đến đâu cũng đã có vài phần túy lúy.

Tô Vận Cẩm với Mạc Úc Hoa đã một đợt không gặp nhau, hai người túm tụm một góc trò chuyện riêng tư, thế nhưng Mạnh Tuyết thấy tình hình không ổn, liền chặn đứng hết thảy đoàn quân chúc rượu do Chu Tử Dực cầm đầu.

Chu Tử Dực cười bảo: "Đúng là chuyện lạ, cô người yêu gắn mác hẳn hoi còn chưa nói năng chi, cậu thương xót nỗi gì".
Mạnh Tuyết gác ly rượu lên bàn: "Dựa vào tình bạn từ hồi trẻ nít đến lúc lớn lên thì sao! Có bản lĩnh thì uống với tớ đây này". Chu Tử Dực là người thông minh, lẽ nào lại bằng lòng đọ rượu với cô, bèn cười xòa cho qua chuyện.

Mạc Úc Hoa ngó thấy tình hình bên đó, liền nói với Tô Vận Cẩm, "Sao thế, trông cậu với anh chàng nhà cậu có gì đó không ổn". Tô Vận Cẩm cười méo xẹo, "Nào chỉ có không ổn, mà cũng chẳng phải một, hai ngày đâu". Mạc Úc Hoa chỉ bảo, "Tội gì phải thế, Trình Tranh đối với cậu ra sao, trong bụng mọi người đều biết, có một người con trai như thế một lòng một dạ với cậu, bao nhiêu người ngưỡng mộ cũng chẳng được, sao lại phải vì cơn giận dữ chốc lát mà làm việc dại dột, bỏ lỡ cậu ấy, cậu sẽ hối hận đấy". Tô Vận Cẩm ủ ê nói: "Tớ đâu phải không biết anh ấy tốt, tớ cũng muốn đối tốt với anh ấy, thế nhưng hai người muốn tốt với nhau, ở bên cạnh vì đâu lại mệt mỏi đến thế? Úc Hoa, cậu có tin vào duyên phận không?"

Mạc Úc Hoa đáp: "Tớ tin, nhưng tớ còn tin hơn là duyện phận cũng phải biết nắm bắt lấy, ơ, cậu nhìn bên kia kìa". Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Vận Cẩm.

Tô Vận Cẩm nhìn sang, Trình Tranh uống nhiều quá rồi, thần trí không còn minh mẫn tựa đầu lên vai Mạnh Tuyết. Mạnh Tuyết có phần ngại ngùng đẩy Trình Tranh một cái, anh lắc lư một chặp, rồi lại dựa vào như cũ. Lần thứ hai, cô không đẩy ra nữa, trong ánh mắt của cô gợn thêm ít nhiều thương cảm.

"Nhị vị mỹ nhân trốn vào góc này vụng trộm nói chuyện gì đấy?" , Chu Tử Dực cầm ly rượu bước lại. "Úc Hoa, lâu rồi không gặp, cậu đẹp ra đấy". Anh chàng dường như hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện quá vãng sượng sùng hồi cấp III. "Đâu có, là miệng luỡi của cậu càng lúc càng ngọt ngào thôi". Mạc Úc Hoa cười đáp lời. Tô Vận Cẩm đứng lên: "Các bạn cứ ngồi, tớ ra xem Trình Tranh thế nào, đi trước nhé".

Cô bước đến bên Trình Tranh, trước hết là mỉm cười với Mạnh Tuyết. Trong nụ cười của Mạnh Tuyết lại có vẻ khiêu khích, "Cuối cùng thì cậu cũng đã nghĩ ra phải qua xem người yêu thế nào rồi đấy nhỉ?". Tô Vận Cẩm dường như không nghe thấy lời của Mạnh Tuyết, cô nhổm người trước Trình Tranh, vỗ nhè nhẹ lên mặt anh, "Trình Tranh, tỉnh lại nào, chúng mình đi về nhé".

Trình Tranh không phản ứng gì, cô dồn hết sức vào tay, gắng gỏi dìu anh dậy, loạng choạng mất một lúc, Tống Minh ở cách đó không xa vội vã đưa tay ra đỡ một bên người Trình Tranh.

"Cảm ơn cậu", Tô Vận Cẩm nói với Tống Minh. "Phiền cậu dìu anh ấy ra ngoài với tớ." Cô lại quay sang Mạnh Tuyết, "Cám ơn bờ vai của cậu, thảo nào Trình Tranh vẫn hay nói, cậu chính là huynh đệ tốt của anh ấy".

Mạnh Tuyết cười cười mai mỉa, cũng đứng dậy luôn, Tô Vận Cẩm chào hỏi xong xuôi mấy người bạn khác đang ở đó, Mạnh Tuyết không yên lòng bèn theo chân cô và Tống Minh đi ra bên ngoài. Trông bộ dạng này của Trình Tranh, chắc chắn anh không thể lái xe được, Tô Vận Cẩm ra đến vệ đường, đang định giơ tay vẫy xe, Trình Tranh dần dà khôi phục được ý thức, bóp đầu hỏi mình sao lại ở chỗ này.

"Anh uống nhiều rồi, em đưa anh về trước đã", Tô Vận Cẩm nhỏ nhẹ nói. Trình Tranh lờ đờ nhìn cô, Tống Minh cùng Mạnh Tuyết một hồi, giằng ra khỏi tay cô, "Em cứ về trước đi, anh chưa say, vẫn uống tiếp được". Sức giãy ra của anh quá mạnh, cả người đều đứng không vững, nhất thời lảo đảo một hồi, Mạnh Tuyết nhanh mắt lẹ tay đỡ lấy anh, anh nửa tựa vào Mạnh Tuyết, một lát mới đứng yên được.

Tô Vận Cẩm bước lên mấy bước, nắm lấy tay anh, "Trình Tranh, đừng quấy nữa, về nhà với em". Trong giọng nói của cô đã có ít nhiều ý vị van nài. Trình Tranh thêm một lần nữa giằng ra khỏi tay cô, loạng choạng ghì lấy bờ vai Mạnh Tuyết, "Đã nói là không cần em phải lo, em muốn về thì về trước đi". Tình cảnh nhất thời có phần khó dàn xếp, đến Tống Minh đứng nhìn một bên cũng cảm thấy ít nhiều ái ngại.

Tô Vận Cẩm lặng lẽ nhìn Trình Tranh một lát, sau đó bình tĩnh bảo với Tống Minh và Mạnh Tuyết: "Nếu đã thế này, tớ đi về trước vậy. Phiền các cậu để ý đến anh ấy, đừng cho anh ấy uống nhiều, cũng đừng cho lái xe". Cô giở cuốn sổ ghi chép từ trong túi xách ra, nguệch ngoạc viết mấy chữ, "Đây là địa chỉ nhà chúng tớ, phiền các cậu đến lúc tàn cuộc thì vẫy xe cho anh ấy, lên xe xong rồi gọi cho tớ nhé, cảm ơn".

Tận đến lúc chiếc taxi mà Tô Vận Cẩm bắt đã mất hút nơi góc đường, Trình Tranh mới chầm chậm đứng thẳng lên, cơn say đã tan biến, chỉ trơ lại nỗi thất vọng, anh cơ hồ đột ngột ý thức được mình với Mạnh Tuyết đang áp sát vào nhau, liền vội vàng đẩy cô ra, chỉ nói gọn lỏn một câu: "Xin lỗi nhé", rồi quay đầu đi thẳng vào chỗ hội họp.

"Trình Tranh!", Mạnh Tuyết ở phía sau gọi giật anh, anh nghi ngại quay đầu lại, không ngờ đúng lúc hứng lấy cái tát cô giáng tới. Trình Tranh phản ứng kịp thời, chặn ngay trước khi bàn tay cô bạt xuống, kinh ngạc kêu lên: "Cậu cũng uống nhiều hay sao thế?"

Anh đã trông thấy nước mắt Mạnh Tuyết. Trình Tranh và Mạnh Tuyết lớn lên cùng nhau, trong lòng anh, cô vẫn luôn là hình ảnh một cậu con trai giả gái, đây mới là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh.

Mạnh Tuyết rớt nước mắt, ngẩng đầu lên bảo: "Cái tát này, coi như trả lại hết cho cậu tất thảy tình cảm của tôi đối với cậu bao nhiêu năm nay. Cậu có thể không yêu tôi, thế nhưng không thể lợi dụng tôi thế này được, cậu biết rõ là từ bé tôi đã thích cậu, vậy mà lấy tôi ra làm công cụ cho mấy trò vờn vỡ ái tình giữa các người, thật quá tàn nhẫn!".

Trình Tranh nói lỏng bàn tay đang chặn cô, cảm giác hỗn loạn vô chừng, "Phải, phải, phải, các người đều đúng hết, chỉ có tôi là sai. Nếu cái tát này giáng xuống có thể làm cậu dễ chịu hơn, vậy thì cậu cứ đánh đi".

Mạnh Tuyết lau kho nước mắt, cười gằn bảo: "Nhưng bây giờ tôi lại không muốn đánh nữa, bởi vì tôi phát hiện là thực ra cậu còn đáng thương hơn tôi. Chẳng phải cậu muốn lấy tôi ra để chọc tức Tô Vận Cẩm hay sao, đáng tiếc thật, người ta hoàn toàn chẳng them để ý. Bao nhiêu năm rồi, cậu khốn khổ yêu một người mà bản thân cậu cũng không rõ cô ta có yêu cậu không, cậu ngỡ là đã có được cô ta, thực ra đâu có phải!".

Anh đột nhiên lấy tay ôm mặt, cơ hồ như vậy mới có thể không nghe thấy lời cô nói, một lúc lâu sau, anh mới nói với Tống Minh một câu: "Xin lỗi, phiền cậu để ý cô ấy". Sau đó rời đi như chạy trốn.

Khi anh về đến nhà, trời đã rất khuya, đèn vẫn còn sáng, Tô Vận Cẩm vẫn ở đó, điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy an lòng. Cô vẫn chưa thay quần áo ngoài, bình tĩnh ngồi xem ti vi, thứ ánh sáng biến ảo trên màn hình làm cho khuôn mặt cô có đôi nét khó đoán định.

"Anh về rối à?" Cô tiện tay đặt chiếc điều khiển xuống, hệt như bao nhiêu lần đợi chờ bấy lâu nay.

"Anh về rồi, em vẫn chưa ngủ... Có gì định nói với anh à?" Trình Tranh thắc thỏm đút tay vào túi quần jean rồi lại rút ra.

Tô Vận Cẩm ngẩng mặt lên dò xét anh, "Em chỉ định nói là, Trình Tranh, anh thật quá ấu trĩ".

Trình Tranh ngồi phệt xuống sofa, vùi mặt lên đầu gối, "Anh ấu trĩ lắm, anh ngây thơ cho là anh làm thế có thể chọc giận được em, cho là em sẽ ghen tuông vì anh, thế này mới có thể chứng minh rằng em rất quan tâm đến anh".

Khuôn mặt Tô Vận Cẩm không tỏ rõ thái độ gì.

Trình Tranh thở ra một hơi thật dài, "Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc em vẫn không yêu anh, thế nên mới có thể bình tĩnh nhường này". Một việc bấy lâu nay anh không dám nghĩ ngợi, không dám đối mặt, bây giờ đã tự nói ra hết cả, có cảm giác thanh thản như thể con tim đã từ bỏ.

"Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm."

Chương 16 - Nhiều khi tôi rất hận anh ấy, nhưng yêu anh ấy nhiều hơn

Chúng mình chia tay thôi, Vận Cẩm....

Tô Vận Cẩm giật mình choàng tỉnh từ cơn mơ, trong căn phòng thênh thang nhường này chỉ trơ trọi mình cô, tiếng nói cất lên trong giấc mộng dường như vẫn vọng vang, lẩn khuất khắp gian phòng.

Cô trở dậy, giở xem đồng hồ ở đầu giường, đã 5 giờ sang, thế là cô cũng không thấy buồn ngủ nữa, đi rót cho mình một cốc nước thật to, từ từ ngồi xuống trước bàn trang điểm. Một người đàn bà hai mươi bảy tuổi nên thế nào nhỉ? Hệt như một đóa hoa tường vi, một phút giây bừng nổ đến độ rực rỡ nhất, mỗi cánh hoa đều xòe bung lộng lẫy, chỉ một khắc sau đó thôi đã lụi tàn héo úa. Tô Vận Cẩm lấy tay vỗ nhè nhẹ lên má mình, hơn ba năm rồi, nói cho chính xác là bốn mươi mốt tháng, đã bao lâu rồi cô chẳng nhớ gì đến con người ấy, giọng nói ấy. Cô kéo ngăn bàn, lục ra chiếc bong tai hải lam ngọc còn lại, nắm trong lòng bàn tay, lạnh toát, nhoi nhói đau. Lời anh nói lúc đeo hoa tai lên cho cô vẫn thầm thì bên tai, thế mà, ngày rời xa lại vội vàng quá đỗi, cuối cùng cô lại làm mất chiếc bong tai kia....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập2
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập1
» Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây.!
» Cô Bé Du Côn Của Tôi. chập 51>70
1234»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
» Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây.!
» Tiểu Yêu Của Anh..!!! chập 1>30
» Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn full
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt