-Em mày lớn rồi đấy,thiếu nữ ra rồi.!
Tôi với nàng đi trên con đường râm mát,bóng cây che kín con đường.Bên kia,cái hồ đang óng ánh như mặt gương phản chiếu cái nắng tháng ba Tây Nguyên gay gắt.Tiếng cười nói vang cả một khúc đường,mặc cho nhiều cái áo trắng quay đầu lại nhìn.
Tôi đi bên cạnh nàng,miên man thả hồn vào gió.Nhanh thật,đã ba tháng kể từ lúc tôi vào lớp,chỉ quen mỗi thằng Nhân,vậy mà giờ đây tôi đang có một xóm bạn cùng chí hướng quậy phá,một cô bạn gái dễ thương,một cô bạn kế bên hiền dịu,và một bà chị Nữ Tặc đầy quan tâm tới tôi.Vậy là quá đủ với một thằng ăn rồi suốt ngày quậy phá ,phải không T?
Ba tháng cho những rung rinh đầu đời,cho tuổi cấp ba trong trắng và hồn nhiên.Tôi chợt nhìn nàng rồi chợt nghĩ,ba tháng cho diễn biến này có phải là nhanh.Không,nó là bình thường,với tôi và cả nàng,những người chắc chắn trong chuyện tình cảm,thì không phải đó là ngộ nhận.Nếu không tại sao nàng từ chối Minh An,còn tôi cũng từ chối nhiều người khác để đến với nàng.Đó chỉ là những rung rinh,dù cho đã có nhiều hành động thể hiện nhưng chúng tôi vẫn chưa nói gì với nhau.Cứ coi là thế đi,đợi thêm thời gian nữa,nói cũng đâu có muộn.
Con đường trải nắng vàng,mỗi người một suy nghĩ riêng.Ai cũng theo đuổi cái suy nghĩ ,cách nhìn nhận của mình về tình cảm của hai đứa.Chợt hai ánh mắt nhìn nhau,trìu mến và đầy tin tưởng.Ừ,chưa nói thì có là sao,ba tháng thì có là sao.Chỉ cần chân tâm.đúng không cả hai?
Tôi và nàng vẫn song đôi bên nhau,mặc cho bao ánh mắt trầm trồ và ghen tỵ của bọn bạn cùng khóa.Vào đến lớp,chưa kịp nhìn thấy mặt mũi đâu,cả lớp đã bàn tán ý xèo.Nhân đen bán bạn ,vờ hỏi han:
-Chàng,chàng đi đâu mà không về ăn cơm để mẹ chàng kiếm thế?
Lớp chúng tôi ồ lên.Khỏi phải nói cái tụi sếp thứ ba sau ma quỷ này ,chỉ cần nhìn là đủ biết cả trưa nay tôi đi với Dung rồi.
-Mẹ à,chồng con mắc đi ăn trưa với con rồi,mẹ đừng trách nhé.-Linh lớp trưởng eo éo giả giọng nữ.
Hiện tại,lớp tôi đang là sân khấu với sự diễn xuất đại tài của Nhân đen và Linh vẹo.Năm mươi sáu con người còn lại đang ôm bụng cười phụ họa,chỉ còn có tôi với nàng đóng vai kịch câm,mà theo phân công của tác giả chỉ cần cười với đỏ mặt là đạt.
Hiển nhiên,lớp chúng tôi bắt đầu có mặc định tôi với nàng đã là một cặp.Ngay cả thằng Phong mập có ý theo đuổi nàng cũng nghĩ như thế.Nhưng nó vẫn vui vẻ với tôi,chấp nhận và chắc là cầu cho tôi với nàng rồi.
Bắt đầu từ đấy,cái tên T và Dung bắt đầu như một cái tên mới,một phát hiện mới được khai quật.Và cái gì mới nó cũng trở nên nóng bỏng hết.Thằng Linh vẹo hễ có bài kiểm tra thì thay vì trả bài của tôi cho tôi,nó lại đưa sang Nàng,và ngược lại.Lâu rồi còn ngại ngùng đưa bài lại cho nhau,sau này thành quen,cứ xem đối phương có học tốt không đã rồi mới đưa bài lại.
Tôi không có khả năng học tốt tất cả các môn,thường con trai lớp tôi cũng thế.Những môn phụ tôi chỉ cần để ý một chút,là có thể nắm sơ về kiến thức.Đôi khi là một lợi thế,nhưng đôi khi nó lại là cái họa tày trời,như chính hôm nay:
-Sao,em không nhớ hả,đừng nói là em quên chưa học lại bài cũ chứ?
Tôi đang đứng chết trân với đống công thức anh văn ,cái môn tôi vốn tưởng mình đã nắm được rồi,giờ thì nó lại đi đâu mất.
Bỏ rơi thằng học trò tội nghiệp,thầy quay xuống nhìn tổ tôi:
-Có ai lên giúp chàng lãng tử này không nhỉ,đại diện tổ ưu tú đây à?
Khỏi phải nói là mọi ánh mắt đều dồn hết về nàng.Tổ tôi thì có ai học khá anh văn đâu,tôi thuộc loại thứ hai rồi.Hơn nữa,cái tên tôi với nàng đang được dính vào nhau thì chẳng có gì mà chúng nó không viện đến nàng.
-Dung,lên giúp T kìa,nỡ lòng nhìn nó đứng đó sao!
Nàng chỉ cười rồi đứng lên đối thoại với thầy và gỡ rối cho tôi,trong ánh mắt khâm phục của chúng bạn,cái gật gù của thầy và ánh mắt biết ơn của tôi.Đúng là ước mơ học Ngoại thương có khác,Văn,anh văn và Toán của nàng cũng được xếp top trong lớp chứ không lệch như tôi.Mấy cái môn anh văn và văn đều được quy vào hai từ thảm họa.
Tôi như thằng chết đuối vớ được cột,lếch thếch xách vở đi về chỗ,trong tiếng chúc mừng của anh em và cái cười dịu dàng của nàng.Sau lưng thầy tôi đâm cho một nhát kiếm,trúng cả tim đen:
-Ngày xưa có anh hung cứu mĩ nhân,giờ thì toàn ngược lại,để mỹ nhân tương cứu.
Tôi đã thảm nay càng thảm hơn.Chúng bạn quay sang cười đểu và gật gù nhai lại:
-Anh hùng bị khùng được xú nữ tương cứu.
Lúc ấy tôi chỉ muốn xách dép đập cho mỗi thằng một cái cho bớt nhục ra.Tài năng không hơn anh mà dám nhạo báng lúc sa cơ.Chúng mày cứ chờ đấy đi.
Tôi trở về bàn,bắt đầu nhìn nàng và mơ mộng.Gì chứ lúc cô nương bí các môn tự nhiên,tôi sẽ giở chút tài mọn ra tương cứu thôi.Đừng đắc ý mà lè lưỡi trêu tôi sớm nhé.
Các tiết học sau đó đều trôi qua một cách bình thường,chỉ có khác một cái là tôi ít vi phạm,ít bị nhắc hơn và cũng không bị đuổi ra đứng ngoài lớp nữa.Đúng là yêu rồi có khác,nó làm con người ta chin chắn đến mức lạ kỳ.
Sự đời thường có câu,cái cần không đến,cái đến không cần,lúc mà tôi muốn ra khỏi lớp thì chẳng ai cho.Lúc đang yêu lớp học thì lại bị cho ra ngoài lớp.Đang ngồi học ngon lành,có tiếng ai đó nói với thằng Bình Bong đầu bàn,rồi nó đứng dậy:
-Thưa thầy,có người nhà cần gặp bạn T ạ!
Tôi giật mình chết điếng,lẽ nào là mẹ tôi.Bà không kìm được cơn giận lên tìm tôi trên trường và la một trận chứ.Tôi hoang mang đến nỗi đầu óc quay vòng vòng.Hay là lại thằng nào tính gây sự định về hẹn tay đôi nữa đây.Tôi suy nghĩ đủ kiểu.
-T em ra đi,nhanh nhanh còn quay lại học.
Tôi lo lắng bồn chồn đi ra,mẹ mắng giữa trường thì đúng bách nhục,còn thằng nào đánh giữa trường cũng nhục nốt,còn bị kiểm điểm nữa.Oan hả trời,con có làm gì nên tội đâu.
Lững thững ra khỏi cửa lớp,tôi đi xuống sân bóng chuyền cạnh lớp tôi học,chẳng phải mẹ tôi hay có thằng phát dại nào đứng đó đợi cả.Ở góc sân ,chỉ có một người đang đợi tôi,hai tay chống cằm đang lẩm bẩm gì đó.
Tôi đi đến gần:
-Hù!”
-Hết hồn,chơi ác vậy!......
Chap 37:SAU NÀY?
Người đối diện tôi đang suy nghĩ vẩn vơ,bị tôi hù thì giật nảy mình.Ngước mặt lên nhìn tôi,trấn tĩnh mở lời:
-Ừ,chị biết là gặp em thì có vẻ đường đột,nhưng chị muốn nói chuyện với em,vì….vì
-Vì chị Xuyến-Tôi giúp đỡ người đang bối rối.
Chị Hạnh ngồi đó,lặng lẽ gật đầu.Tôi bắt đầu thấy nóng lòng:
-Chị Xuyến có gì không chị?
-Không,nó không có gì,chẳng là lớp chị học thể dục hôm nay,nên chị muốn gặp riêng em để hỏi chuyện!
Chị Hạnh có vẻ ấp úng,chẳng giống vẻ vui vẻ như mấy lần tôi gặp,chị bình tĩnh rồi nói tiếp:
-Chị muốn biết,chuyện bé Dung nói sáng nay,em bị đánh,có phải là do….
-Dạ,không có gì đâu chị,em đá banh với tụi trong xóm,nên xô xát thôi..
-Em đừng nói dối chị,chị đã biết hết rồi.Mặt thằng Huy lớp chị cũng bầm tìm,dễ nó chung xóm với em hả?
-Ờ,dạ,thực ra …..thực ra thì….
-Em yên tâm,chị gặp em cũng giấu Xuyến mà,có gì em nói đi,chị không nói lại với Xuyến đâu.
-dạ,chẳng là anh Huy nhờ người đánh em,nhưng mà mọi việc giờ xong hết rồi,thực chất em không hiểu lắm nhưng mà em nghĩ chắc em không có gì nữa đâu!
Tôi thở dài ngồi nặn ra từng chữ trong cuống họng.
-Ừ,chị nghĩ là Huy nó tưởng em với Xuyến có tình cảm nên nó chặn đường em.
-Em với chị Xuyến,không ,làm gì có chuyện đó,em với chị là bạn bè…
Chị Hạnh có vẻ bình tĩnh của người từng trải,chị lặng im rồi nhìn về phía xa,quay lại nhìn tôi:
-Em có nghĩ Xuyến thích em không?
Tôi chết điếng với câu hỏi của chị Hạnh,thực lòng nhiều lúc với tôi,cảm giác nhớ nhung bà Nữ tặc là có thật,nhưng dẫu sao,tôi vẫn coi trọng mối quan hệ chị-em ,bạn bè này,chứ chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đi xa đến mức ấy.
-Huy lớp chị cũng yêu Xuyến,nhưng Xuyến từ chối,từ lúc vào lớp 10,Xuyến phải chịu sự đeo đuổi của Huy dù bao lần từ chối.Huy không chịu hiểu,nên hết lần này đến lần nọ gây khó dễ.Đến khi…..
Tôi im lặng,chỉ chờ chị Hạnh kể hết câu chuyện:
-Đến khi,Huy vô tình nhìn thấy Xuyến hôn em lúc sáng 8-3.Nó chặn đánh em chắc cũng vì nhìn thấy ..
-Lầm rồi,bữa đó chỉ là vô tình…..
Dù vô tình hay không,chị Hạnh cũng không bận tâm,và dù tôi có bào chữa thế nào đi chăng nữa,tôi cũng không thể phủ nhận rằng,chính người bạn thân của chị,đang nói rõ tình cảm của chị giành cho tôi.
-Xuyến thích em thật,chiều nay nó cãi nhau với Huy và khóc rất nhiều….
Tôi lại lặng đi lần nữa,tiếng gió ù ù thổi mạnh bên tai,tựa hồ tôi hoàn toàn mất đi thính giác của mình.Chị Xuyến thích tôi,vì sao,một thằng con trai chẳng có gì là ưu điểm,thua chị một tuổi.Và giờ,tôi đang bước đi bước đầu tiên trong con đường tình cảm với Dung....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ