-Quái gở vậy, đá bóng mặc đồ đó sao.
-Giỡn à!
-Hay là chân nhân bất lộ tướng.
Thằng Vũ đứng giữa sân thay cho Linh vẹo làm ông chủ tuyến giữa lớp tôi, ngay lập tức trang phục của nó hứng ngay búa rìu dư luận của đội bạn.
Tôi cũng đâm lo, vì sau lưng mình, cầu thủ xuất sắc nhất giải năm rồi đang nhăn nhó ôm chân ngồi ngoài, và đằng sau mình, một máy quét có vẻ thiếu sức sống hiện hữu.
-Thôi kệ, có thua cũng chẳng sao.
Nhưng hóa ra tất cả mọi người đều bị vẻ mặt lẫn ngoại hình lập dị của nó đánh lừa. Khả năng chọn vị trí và đánh chặn của nó cực kì hiệu quả, mặc cho cái quần jean đã hạn chế ít nhiều đi sự nhanh nhẹn, nhưng nó vẫn làm câm lặng hoàn toàn đối phương ở hàng tiền vệ. Tuy không bằng thằng Linh vẹo, nhưng khả năng đan bật với tôi thì có lẽ nó nhỉnh hơn. Ngay lập tức nó nhận được sự chăm sóc đặc biệt.
Nhìn sang tôi, nó vung chân , lập tức một trong hai thằng tân binh mới đội bạn chuẩn bị lao ra cắt banh, nó đảo chân, lừa qua rồi mới đưa banh cho tôi.
-Á, à, lườm rau gắp thịt, có nghề gớm.
Tôi thầm nhận định lại thằng bạn, mặc cho cái vẻ mặt lạnh tanh, cao ngạo đáng ghét ấy hiện ra. Phô diễn com-pa đi qua một đối thủ đội bạn, chọc khe xỏ kim qua hang hậu vệ, tôi đặt thằng Hưởng trong tư thế không thể khi bàn. Lưới đội bạn rung lên .10a11 1-0 10a10.
Sau bàn thua, tình hình càng căng thẳng hơn nhiều. Nhiều pha vào bóng có vẻ hơi rát của đội bạn được thực hiện liên tục. Một trong những pha bóng đó đã khiến cho tôi cắm mặt xuống cái sân cỏ quen thuộc.
Mải xoay com-pa và không để ý đằng sau, tôi đưa chân kéo rê bóng theo thường lệ. Một cú xoạc banh bất thình lình, kéo theo phản xạ tự nhiên của tôi, ngoặt banh theo hướng ngược lại. Cái gầm giày không trúng banh mà tang thằng vào bàn chân tôi.
Trặc chân, mất đà, tôi cắm mặt xuống sân theo đà di chuyển. Lủi thủi ngồi dậy, ôm chân nhăn nhó. Ngay lập tức lớp tôi ùa vào xem tình hình và một số bắt đối thủ nói chuyện lí lẽ.
-Chơi kiểu gì thế?
-Muốn chơi kiểu này lắm à!
Thằng Minh An đang ton hót chỗ Dung ,chạy ra thể hiện quyền uy can ngăn mấy cái đầu nóng:
-Thôi, va chạm thôi mà!
-Thôi, đừng nóng nữa các bạn!
Căn ngăn đâu không thấy, nó nhìn xuống cái chân của tôi bắt đầu sưng, cười mỉm. Nụ cười ấy trực tiếp dành cho tôi, nhưng đủ kín đáo để che mắt thiên hạ.
-Cứ cười đi, thằng bỉ ổi!
Lầm rầm trong bụng, vì tôi thừa biết nụ cười ấy có nghĩa là gì, tôi bại dưới tay nó trong vụ so kè với Dung, và lần này thì đang thảm hại ngồi bệt dưới sân. So với thằng Vũ thì e rằng nó chẳng có cửa nào sánh bằng.
Dìu tôi ra sân, Phong mập nghiến răng kèn kẹt:
-Bọn khốn, giao hữu thôi….!
-Thôi tao không sao đâu.
Nguyệt thì lo lắng, hỏi han tôi xem chân tay như thế nào, rồi đưa khăn cho tôi lau mặt nhễ nhãi mồ hôi. Ngữ Yên cũng tách mấy thằng bạn lớp tôi ra lại xem tình hình, buộc lòng tôi phải mỉm cười để chứng minh mấy cái nhằm nhò chẳng liên quan gì đến mình cả.
Hai ngôi sao nhìn nhau cười khổ, vắng một lúc sạch banh tuyến giữa, ngán ngẩm nghĩ tới kết quả chỉ có hòa hoặc thua. Những hi vọng dồn hết vào thằng Vũ chơi nổi bật từ nãy tới giờ.
Nhân đen thay hai thằng chỉ huy toàn đội, rút Hưởng đù về đá giữa, bổ sung thêm Phong mập để thực hiện biện pháp phòng ngự phản công. Tình hình càng gay cấn khi banh liên tục dồn về khoảng giữa sân.
Tâm trí tôi có lẽ là chia đôi. Một vẫn chăm chú vào trận banh, một đang xuất khỏi thân xác để kiếm tìm hình bóng của Dung. Nhưng vẫn không thấy đâu hết, có lẽ nàng đã đi về rồi, hoặc giả sử có ở lại cũng chẳng hỏi han động viên tôi một tiếng.
Hồi hộp đến thót tim, chờ tiếng còi trọng tài vang lên kết thúc trận đấu. Lớp tôi bảo toàn tỉ số một cách chật vật, thắng sát nút 1-0, qua đó khám phá , khai quật thêm một ngôi sao mới, Vũ lãng tử, dù cho cái giá là hai thằng tôi và Linh vẹo trở thành thương binh.
Nhìn thằng Vũ lặng lẽ đi ra phía sân, ngồi bệt xuống cạnh tôi thở dốc, tôi cảm thấy có gì đó đáng thương cho thằng này. Cả lớp nó hầu như ít tiếp xúc hay nói chuyện với ai, ngoại trừ gây chiến với tôi. Vậy mà trong không khí vui vẻ của cả lớp, nó vẫn phải ngồi xuống cạnh cái thằng mà nó cho là kẻ địch ấy, chưa kể việc nó nhờ cầu cạnh chỉ cho nó thêm mấy dạng nâng cao của môn Hóa.
-Sao trước giờ tao chưa bao giờ thấy mày đá banh!
-Không thích lắm!
-Sao lại không thích?
- Không gặp đội phù hợp!
Vậy là trước giờ, nó không thể hiện tài năng cũng bởi vì chưa có đội phù hợp cho nó. Mặc dù có vẻ hơi tự cao nhưng với tôi ít nhất nó cũng khiêm tốn đi phần nào.
-Ai chỉ nghề cho mày vậy?
-Ông anh?
-Anh mày?
-Ừ, anh Thạnh, mày gặp rồi!
-Ớ, là anh Thạnh……
Ông Thạnh chính là người đã bắt chết tôi ở trận giao hữu với lớp ông anh ruột trời đánh. Năng khiếu tỉnh, và hình như ổng đã ít nhiều truyền lại cho thằng Vũ.
-Tao về trước, mai có môn Hóa, có gì tao lại nhờ mày
-Ờ, về đi-Nở nụ cười tươi tạm biệt nó.
Ngang qua mấy đứa trong lớp, có vẻ nó cũng đã thay đổi tính cách ít nhiều. Nếu là thằng Vũ ngày trước chắc nó sẽ thờ ơ mà bỏ đi, nay thằng đệ tử của tôi khẽ gật đầu đáp lại. Đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chắc tiếp xúc với tôi nhiều nên bắt đầu dần nhiễm cái tính thích giao du của tôi đây mà.
-Về chưa mày?-Nhân và Nguyệt đỡ tôi dậy.
-Không lẽ ngủ ở đây, về chứ làm gì?
Vừa nói tôi đưa vòng ánh mắt khắp sân, bỏ qua cái bản mặt khiêu khích và ngạo nghễ của thằng Minh An, tìm Dung một lần nữa. Nhưng kết quả vẫn là con số không, có lẽ tôi đã thua, thua chính với anh trai tôi có chị Ngọc bên cạnh, thua chính bản thân tôi cách đây mấy tháng có Dung bên cạnh động viên. Lặng lẽ không mở miệng, lầm lì tôi bước cà nhắc ra về cùng hai người bạn. Ít nhất cũng không quá tệ khi vẫn còn có những người thân chung vai lúc này.
Thở dài, lắc đầu để mặc cho hai đứa bạn nhìn tôi khó hiểu, tôi im lặng trở về, không khoác lên mình cái mặt nạ kia nữa. Vui thì mình vui, buồn thì thể hiện mình buồn. Đó là điều mà một con người có tính cách tự do tự tại như tôi cần thể hiện.
…………………….
Đáng lẽ cách đây mười phút, tôi đã có mặt trên chuyến xe bus để về nhà cùng với Nguyệt và Nhân đen. Nhưng tôi vẫn ngồi ở cái ghế đá gần cổng trường. Sân trường hoàn toàn vắng lặng, nhưng tôi không hề có cảm giác gì đó buồn chán. Mỉm cười sau bao nhiêu ngày hờn dỗi, tôi quay sang nhìn Nàng. Mỉm cười và cứ nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô bạn tóc ngang vai ngồi cạnh tôi, nước mắt vãn còn đọng trên bờ mi, nước mắt lăn dài, kéo thành vệt vẫn còn đọng lên trên hai gò má. Mồ hồi lấm tấm xung quanh khuôn mặt thiên thần ấy. Cảm giác mình quả là đứa tệ hại xen lẫn cảm giác được ai đó tin tưởng theo lời mẹ tôi đan xen, tạo nên một cung bậc khó tả. Thỉnh thoảng nàng nhìn tôi, cười và véo, như để trút hết những bực tức một mình đón nhận suốt một tuần qua. Tôi ngồi im, không la hét một tiếng như thường lệ, mỗi lần nhận một cú véo là mỗi lần tôi mỉm cười nhìn nàng. Nàng cũng vậy, vẫn cứ sụt sùi, nhưng nụ cười thiên thần ấy lại nở trên môi.
“Thiên thần luôn hé môi cười, mang niềm vui đến mọi nơi”.
Chap 73: YÊU MỘT THIÊN THẦN
Nàng ở bên cạnh tôi, dưới tán cây, những giọt nước mắt có lẽ là long lanh dưới nắng, đọng lại trên bờ mi cong, nhìn đáng yêu vô cùng. Vẫn sụt sùi, và thỉnh thoảng mỉm cười khi tôi đưa bản mặt mình đón lấy cái nhìn của nàng. Khẽ đánh vào vai tôi rồi đưa tay quệt những giọt nước mắt tinh nghịch còn sót lại.
Dưới tán cây bàng giữa sân trường vắng, một chàng trai và một cô gái, không hề nói gì với nhau, chỉ có hành động và mỉm cười, nhưng không hề có thứ gì đó gọi là vô cảm hay giận hờn xuất hiện. Trong cái khung cảnh ấy, ngôn từ trở nên thừa thãi dù người ta hay nói ngôn từ là một cách thể hiện yêu thương.
Nhìn xuống cái chân đang được dán miếng giảm đau mà tôi thầm cảm ơn. Có lẽ nếu không nhờ mày thì không biết đến bao giờ tao mới có dịp để làm lành với nàng, để biết tình cảm là một thứ gì đó không dễ phai nhòa, và quan trọng hơn là sự tin tưởng của nàng dành cho tôi.
Mơ màng nhớ lại sự việc chỉ vừa diễn ra, mà có lẽ tôi không dám tin đó là sự thật.
Khẽ buồn và vòng tay lên vai đi bên cạnh thằng Nhân đen và Nguyệt, tôi buồn so khi nghĩ về sự vắng mặt của nàng. Hơi buồn nhưng không oán hận ai cả, vì đây là những gì tôi đáng được nhận cho sự thờ ơ đối với nàng suốt thời gian nghỉ hè qua. Buồn vì đến giờ phút này nàng vẫn chưa chịu tha thứ hay gọi là có chút gì đó quan tâm tới tôi. Chấp nhận và im lặng, thứ quý giá mất đi có lẽ nó đang khiến tôi mất mát quá nhiều. Nhưng khi nhận ra thì đã muộn, liệu còn có cơ hội hay không?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ