-Thôi tao về, tặng mày một câu, Yên không phải là cái vật đem ra treo giải, và tình cảm thì tự phát sinh, thế thôi. Tao về…
Thằng Vũ nhìn tôi lần nữa, chiến ý sáng rực:
-Được thôi, hẹn mày năm sau….
Tôi vừa quay lưng, vừa có suy nghĩ bớt lạnh nhạt với thằng Vũ như lần đầu tiên. Lần gặp này, tôi cảm thấy nó không đáng ghét như cái mặt nó từng thể hiện, nó không khinh thường tôi, mà giờ xem tôi ngang hàng. Tôi cũng quý phục cái tính của nó, xứng đáng chính nhân quân tử, thể hiện một cách rất đàn ông. Nhưng mà việc gì phải đợi năm sau, năm này thì sao.
-Năm 11 à, tới đi, tao chờ!
Tôi tự tin tiếp đón nó, cái tự tin hoàn toàn có cơ sở, dù rằng tôi không hề vướng bận vào chuyện tình cảm với Ngữ Yên. Giờ thì kệ tất cả, lời khiêu chiến năm học sau cũng cất lại đã, xe bus tới rồi, lo lên xe rồi tính.
Chap 56: Vào trận.
Cuối cùng sau bao ngày khổ luyện cắm đầu, tôi cũng bước vào quy trình đánh giá chất lượng. Những môn học phụ được đấy lên thi đầu tiên. Đầu tuần chúng tôi bắt đầu thi, mà chiều chủ nhật tâm trạng thằng nào cũng lo ngay ngáy.
-Alo, cho cháu gặp T- Hưởng đù gọi cho tôi.
-Tao nè, có gì không mày?
-Mày ôn gì cho ngày mai chưa?
-Cũng kha khá…..
Sau một hồi tám lâu la với Hưởng đù, tôi vừa cúp máy là đến ngay Phong mập:
-Gì đó mày?
-Ôn chưa?
-Rồi, sơ sơ.
-Chết, tao còn hai chương!
-Ráng học đi, còn tối nay với chiều mai nữa.
Vừa cúp điện thoại xuống, cái tiếng ring ring reng reng lại vang lên:
-Lại thằng nào nữa?
-T à, cô Ánh đây.
-Dạ, dạ…cô Ánh ạ!
-Cho cô gặp mẹ đi cháu…
Tôi đưa điện thoại cho mẹ tôi, tót lên phòng ngay lập tức, tránh cái nhìn tức tối của mẹ tôi vì cái việc vô lễ với người lớn.
Cô Ánh trước là gần nhà tôi, con cô tên Nguyệt, bạn học với tôi từ thời cấp I. Hai đứa tôi chơi rất là thân, nên hồi đó tụi con nít trong xóm thường hay tổ chức lễ cưới, rước cô dâu cho tôi với Nguyệt. Hai năm trước ,nhà cô Ánh chuyển lên Sài Gòn , vì chồng cô chuyển công tác, nên tôi với Nguyệt cũng biệt tăm thông tin từ đó.
Tôi lên nhà, cầm cuốn sách công dân và địa lý thủ sẵn, bắt đầu niệm. Niệm chú như đọc kinh ban đầu từ cái bàn, mỏi lưng nằm hẳn lên giường ngồi đọc lại lần cuối. Rồi từ từ tôi ngủ mê lúc nào không biết.
-Dậy, cậu út- Chị Thanh tôi đánh thức tôi dậy.
-Gì hả chị?
-Ăn cơm chứ làm gì?
Ngó quanh cái bàn học, cái cặp của anh trai tôi vẫn chưa hiện diện:
-Anh chưa về mà?
-Nó ăn cơm trước rồi đi học rồi, sắp thi mà vẫn phải ôn thi , tội nghiệp!
Tôi đi ra phía sau nhà rửa mặt, lên ăn cơm cùng với ba mẹ tôi.
-Mẹ, chắc hơn một tuần nữa là con vào Sài Gòn nhận bằng đó.
-Có bằng rồi sao-Ba tôi hào hứng.
-Dạ, bạn con mới gọi thông báo, lên nhận bằng tạm thời thôi ạ!
-Vậy con tính sao?
-Dạ thì con lên thôi, khi nào có bằng chính thức thì ba mẹ vào với con cũng được ạ!
Sau một hồi bàn ra tính vào, ba người trong nhà tôi để mặc tôi cắm cúi ăn cơm chẳng đả động gì cả, ba mẹ tôi thì bận công việc trên công ty, mà cũng muốn vào với con gái nên đang phân vân. Mẹ tôi nhìn tôi:
-T, con vào với chị.
-Con, con hả……..được vào sao.
-Ừ, con vào Sài Gòn với chị .
Khỏi phải nói tôi vui sướng thế nào, gì chứ vào Sài Gòn hoa lệ, tôi chưa từng được đến dù chỉ một lần. Đi chơi xa, tuyệt cú mèo. Ba tôi thì cắt ngang cơn hào hứng của tôi, điềm tĩnh :
-Nhưng phải xem kết quả học hành ra sao đã, đừng có mới vào lại bị đuổi ra là được.
Tôi hơi rùng mình, lỡ bị chuyển hộ khẩu sang lớp khác thì bách nhục với bạn bè, cũng bị cúp luôn chuyến du lịch “ hộ tống” với chị Thanh vào Sài Gòn. Ăn cơm xong, tôi nhờ chị Thanh:
-Chị dọn hộ em nhá !
Chẳng chờ chị đồng ý, tôi uống hơi nước rồi tuốt thẳng lên phòng, ngồi ngay ngắn học bài, không qua loa, không sơ sài, ôn kĩ hai môn thi buổi chiều ngày mai rồi an tâm đóng sách leo lên giường ngủ. Gì chứ phải minh mẫn mới đạt kết quả tốt.
Chiều hôm sau, bước vào tiết đầu kiểm tra Địa lý. Tôi làm rành mạch từng ly từng tý, kĩ càng, săm soi từng nét. Vẽ biểu đồ chuẩn như sách giáo khoa. Hài lòng đưa bài cho cô nàng bàn đầu, cái bài không có một nét gạch xóa. Dung cầm bài của tôi nhìn lướt qua , cũng có vẻ hài lòng lắm.
Tiết công dân, đề cho hai câu, một lý thuyết trong sách và một dạng như văn nghị luận. Lý thuyết lạ hoắc chiếm 3đ , tôi toát mồ hôi hoạt cắn cắn cái bút. Rõ ràng là có đọc qua nhưng tôi chẳng thể nào nhớ nổi trình tự cũng như cách sắp xếp cái định nghĩa cũng như bản chất của nó thế nào. Xuề xòa tôi nhảy sang câu hai làm.
May trời là nghị luận và nên ý kiến về vấn đề xã hội. Tôi bắt đầu hí hoáy cắm cúi viết theo hồi tưởng. May cho tôi là mỗi lần ăn cơm hay ngồi uống nước trong phòng khách với ba mẹ, tôi vẫn hay hóng hớt nghe chuyện thời sự, chuyện làm việc của công ty ba nên coi như có chút ít vốn liếng, thêm ít ba xạo vào nữa, coi như cũng tạm ổn thỏa.
Hai môn trôi qua, một ổn thỏa, một tạm được, dù không đạt yêu cầu là trên 6đ, tôi mặt hơi chùng xuống, trước khi thế dâng cao của anh em.
-Uầy, thằng T thế kia có lẽ là nó tạch rồi!
-Tao nghe mùi nước mía thoang thoảng đâu đây, thêm mùi caphe nữa.
-Cứ cười đi mấy bạn trẻ, đời còn dài mà, cứ đợi đấy.
Lầm rầm trong bụng, bỏ mặc lời chế giễu, cùng ánh mắt hỏi han của nàng, tôi cắm đầu vào giờ Hóa với Văn nghe thầy cô ôn lại kiến thức. Cần cù bù thông minh thôi, tôi tuyệt nhiên chẳng dám chểnh mảng chút nào.
Một tuần trôi qua trong việc thi cử phản ánh đúng quá trình học của tôi. Phong độ lên xuống theo hình Sin, Đạt cực đại với các môn tự nhiên, chùng xuống cực tiểu với các môn xã hội.
Tuần sau lên lớp, tôi lo nơm nớp.Nhớ lại lời Nàng:
-Tất cả các môn đạt trên 6đ nhé
Nằm dài ra bàn, mặc cho chúng bạn đang chế giễu hay đánh caro, tôi cứ lặng im ngao ngán mà thở dài.
Nàng đổi chỗ với Trang sang ngồi cạnh tôi, giờ học tử quản nên thoải mái thiệt.Nàng quay qua chống hai tay lên cằm nhìn tôi, lâu lâu gác mái tóc ngang vai lên hai tay, cố sao cho ánh mắt hai người chạm nhau.
-Gì buồn vậy?
-Lo đó, mấy môn kia….
-Hì hì, thi xong rồi, có gì đâu.
-Lỡ…..
-Ý, nói gở làm gì?
-Nhưng thực chất là…
-Không sao đâu, T cố gắng rồi chứ gì, mà D nghĩ T không bị….đâu..
Nàng tế nhị tránh ba từ “ đuổi ra khỏi lớp” trước mắt tôi, để tránh tôi càng buồn hơn. Tôi nhìn nàng hồi lâu rồi mỉm cười.
-Ờ, chắc không sao đâu..
-Xuống căn-tin nhé!
-Nhưng giờ đâu được ra khỏi lớp.
-Có thầy cô đâu..
Tôi đang băn khoăn cách nào, thì nàng đã đứng dậy :
-Linh, tớ với T ra khỏi lớp, có chuyện lên Văn phòng Đoàn nhé.
-Chuyện gì thế Dung, mà sao phải cả T?
-À…ờ…T với Dung bữa trước mua đồ, giờ xuống thông báo nhận quyết toán.
Trước lí do chính đáng đó, thì Linh vẹo cũng không thể bắt bẻ. Tôi và nàng đàng hoàng đi ra khỏi lớp trước lời bàn tàn của chúng bạn:
-Hai vợ chồng nó trốn đi chơi mảnh đó.
Tôi với nàng thẳng xuống căn-tin, đứng chờ bà chị bán quen thuộc đưa nước và snack ra. Thoải mái vì căn-tin của học sinh, thầy cô rất ít khi và coi như không bao giờ ghé vào.
-Sao bữa trước là bé khác, giờ bé khác là sao?
Mặt tôi tái mét trước câu nói vu vơ của bà chị bán hàng cũng như cái véo ngang hông của nàng.
-Gớm ha, đi với người khác luôn!
-Không có đâu, vô ý gặp rồi…rồi..
-Làm gì thì làm, đừng có bắt cá mấy tay đấy, tôi chúa ghét…
Tôi nhìn nàng chỉ cười mà ngượng ngùng, hiển nhiên nàng biết tôi xuống căn-tin với ai, không chị Xuyến thì cũng Ngữ Yên thôi. Chị Xuyến cả tháng nay đã không thấy đâu, còn Ngữ Yên thì mới gặp hôm trước. Tôi miên man suy nghĩ:
-Mà này, T tính học hè không?
-Học hè?
-Ừ, Dung tính học nè.
-Ờ, để T tính…
-Tính gì mà tính nữa, tháng 7 học đó, đăng kí học thêm đi.
Nói thật, tôi cực lười phải học thêm. Năm cấp II mỗi lần ba mẹ tôi bắt đi học thêm thì tôi đã dành nửa thời gian cho đá banh rồi, lâu rồi chửi, đánh, cấm đoán mãi không được nên đành phải cho tôi ở nhà.
-Cái đó để T tính sau…
-Mà lúc thi anh văn, T làm bài tốt ghê?
-Có xem qua hả?
-Ừ, học thêm ai vậy,từ mới cũng lạ nữa.
Tôi tất nhiên là phủ nhận ngay, phải để nàng nghĩ đó là tiềm năng bộc phát trong tôi, chứ không hề muốn khai ra mình phải cầu đạo từ chị Thanh, nếu thế thì cái kết quả của tôi được chuyển hết cho bà chị chứ tôi nào có gì.
Trống đánh “ Tùng , tùng “ báo hiệu giờ ra chơi, tôi với nàng đàng phải tạm gác lại thời gian”hẹn hò” để trở về lớp, tránh cho đám bạn nghi ngờ.
Mải nói chuyện, hai đứa tôi không để ý một cánh tay chặn ngang hai đứa ở cửa căn-tin. Tôi nổi nóng:
-Muốn gì vậy?
Chap 57: KẺ ĐẾN TRƯỚC THỜI HẠN
Cánh tay đưa ra ngăn tôi với Dung là của thằng Vũ, nó khiến mặt mũi tôi tối sầm lại, tức tối nhìn thẳng vào mặt nó quát lớn. Thằng Vũ vẫn điềm tĩnh như không, Dung thì đưa tay nắm tay tôi như sợ tôi lại lao lên đánh cái thằng ngang tàng đối diện mất....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ