Ring ring
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Trời chuyển sang thu đem theo chút gió mát, rồi mùa đông sẽ ùa về trong giây lát khi những chiếc lá vàng cuối cùng rời khỏi ngọn cây, mọi thứ sẽ qua đi theo mùa lá rụng, chỉ còn tình yêu ở lại với nắng ấm, gió lạnh và hoa tuyết huy hoàng. Tặng bạn fiction mới của Kawi: Ký Ức Yêu, để ôm ấp tình yêu trong ngọn nguồn nỗi nhớ, để biết yêu là khờ dại và cũng là sâu sắc đến nghẹn lòng...


PHẦN 1: DUYÊN NỢ CỦA NHỮNG NỖI ĐAU


Đó là một cô gái có cái tên đẹp: Bình Tâm. Nhìn vào con chữ, nhìn vào âm thanh khi đọc lên, cái tên ấy làm ta thấy nhẹ nhỏm an lành. Nhưng không phải lúc nào cái tên cũng đi liền với số phận…

Mùa đông tràn về, mọi thứ như đóng băng trong cái lạnh tê tái. Chẳng ai muốn ra đường để phải đối diện với từng đợt gió rét buốt quất thẳng vào người. Nhưng Bình Tâm thì khác, cô muốn đi thật lâu, thật lâu để không phải quay trở lại ngôi nhà đó nữa. Đối với cô, sự hà khắc của thiên nhiên không là gì so với cái ghẻ lạnh khắc khe của lòng người. Bình Tâm sợ những gương mặt ấy, những dáng người ấy. Cô sợ những cơn thịnh nộ vô cớ ngày ngày bám lấy mình. Cứ thế cô gái tội nghiệp chậm chậm đi, lấy hai tay dang ra để đón gió đông ùa vào người, để thấy là mình vẫn còn có cảm xúc, vẫn còn biết lạnh giá, vẫn còn biết đến sự tồn tại của mọi thứ xung quanh.

Nhưng sự thanh thản ngắn ngủi ấy đã bị cướp đi bằng tiếng chuông đồng hồ vang lên đầy ám ảnh. Đã sáu giờ, và cô không được phép đi chậm thêm một phút nào nữa. Cô cần phải chạy thật nhanh, mang theo đống thức ăn đang treo lủng lẳng trước bụng về lại căn nhà đó. Căn nhà chẳng bao giờ cho cô một phút giây yên ổn.

Bình Tâm bặm môi đầy lo lắng, đôi tay gầy guộc khẽ đưa lên nút bấm và ấn nhẹ. Tiếng chuông cửa rinh rang. Cánh cổng được mở ra một cách vô tình. Cô bước vào, hai mắt rủ xuống vì đói và mệt.

- Sao giờ này mới về?

- Dạ…cửa hàng đông quá dì ạ.

Cô không dám ngước mắt nhìn thẳng vào dì Mai. Đối với cô ánh mắt của dì Mai chẳng khác gì con dao sắt bén trong bếp, chỉ cần nhìn vào thì có thể bị đau và chảy máu ngay lập tức. Tiếng thở mạnh của dì làm Bình Tâm rần rần cả người. Cô biết rằng mình sắp phải hứng chịu một điều gì đó.

- Lam Thy, tới lấy bì thức ăn rồi đem vào bếp!

Dì Mai hét to. Ngay lập tức đứa con gái đầu của dì – Lam Thy chạy từ trong phòng ra, tiến lại phía Bình Tâm, bằng một hành động thô bạo đã lôi đống thức ăn từ cổ cô, trêu cô bằng một cái lè lưỡi và rồi biến vào trong bếp.

Hai tay Bình Tâm run bần bật…

Bằng một cách khó khăn, cô ngẩng đầu lên và gắng thốt ra một điều gì đó…

BỐP!

Một cái tát như trời giáng làm cô ngã dụi vào giá để giày dép phía sau. Chưa kịp định hình lại thì đầu tóc của cô đã bị dì Mai túm chặt và kéo đi xềnh xệnh. Bình Tâm không dám khóc, không dám kêu la mặc dù cảm thấy rất đau đớn. Chốc chốc cô chỉ dám nấc một vài tiếng vì không thể chịu nổi được những cái đánh thô bạo bằng chiếc roi da của người dì đáng sợ. Chẳng ai trong nhà phản ứng lại trước cảnh tượng ấy. Bao gồm cả bố của Bình Tâm. Ông chỉ đứng lại vài giây khi nhìn thấy cô bị dì ghẻ lôi đi và rồi lại im lặng trở về phòng với những công trình nghiên cứu khoa học mà cái nào cũng còn dang dở.

Trận đòn roi kết thúc khi Bình Tâm đã bầm tím hết cả người và nằm rũ ra dưới sàn. Dì Mai quăng chiếc roi da vào góc bếp và bỏ đi. Mọi thứ trở lại không khí im ắng khi không còn tiếng vùn vụt của chiếc roi lao trong gió. Bình Tâm cứ nằm như thế, nước mắt lại chảy, những vết thương mới chồng lên vết thương cũ, đau và rát. Nhưng cô cũng đã quen. Ít ra là thân xác cô đã không còn nhạy cảm với sự đau đớn nhiều như lúc trước.

Một cách khó khăn, cô trở về phòng với sự cố gắng của đôi chân đã không thể đứng vững. Nói là phòng cho oai chứ thực ra chỉ là một góc nhỏ trong bếp được ngăn ra bởi tấm gỗ đã mục nát. Cô thấy mẹ đang ngồi nhìn mình, mỉm cười đầy đôn hậu. Bỗng chốc nước mắt Bình Tâm lại chảy, những giọt nóng hổi làm tê tái cả con tim trong cái lạnh cắt da của mùa đông.

“Mẹ à, bao giờ mẹ mới bước ra từ khung ảnh đó để về với con. Mẹ hứa mẹ sẽ tới đón con cơ mà…Mẹ ơi…”

Và rồi những âm thanh du dương của một bản nhạc nào đó bên nhà hàng xóm len vào đôi tai lùng bùng vì đau đớn của Bình Tâm, vỗ về từng thớ thịt đang căng lên vì sưng tấy và đưa cô vào giấc ngủ ngắn ngủi. Một giấc ngủ chí ít cũng giúp cô đủ can đảm để sống tiếp khi mở mắt ra…

***

Hôm nay Bình Tâm cảm thấy tâm hồn thanh thản hơn những ngày khác. Đó là vì mọi người trong nhà đã đi hết và chỉ còn cô ở nhà. Bố dẫn dì Mai và hai đứa con của dì đi picnic với cơ quan, đến chiều tối mới về. Đối với cô khoảng thời gian không có họ đúng thật là quãng thời gian hạnh phúc. Cô không cần đi chơi, không cần được ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần được yên tĩnh và sống trọn vẹn một ngày mà không bị những tiếng chửi mắng và những trận đòn roi.

Bình Tâm dọn dẹp nhà cửa thật sớm và nhanh chóng, tự thưởng cho mình một bữa sáng đúng nghĩa với bánh mỳ và sữa, sau rồi chạy vào phòng bố bật nhạc và chống cằm lên cửa sổ nhìn ngắm vạn vật ngoài kia. Mùa đông thật đẹp. Mọi thứ đều là gam màu trung tính, không chói mắt và cũng không buồn bã. Những cơn gió đông tuy lạnh nhưng lại giúp ta cảm nhận sự quý giá của cảm giác ấm áp. Lúc nhỏ Bình Tâm vẫn thích ngẩng mặt cho gió luồn vào người và rồi trùm chiếc khăn len lên để cái ấm dần dần làm tan đi cái lạnh. Mẹ đứng bên cạnh chẳng nói gì, chỉ cười hiền và xoa đầu bảo rằng: “Con nghịch quá!”. Nhưng giờ đó chỉ là ngày xưa thôi…

Thời gian vùn vụt trôi qua làm Bình Tâm hụt hẫng. Mới đó mà trời đã nhá nhem tối. Mãi vui với cuộc sống không bị áp bức khiến cô quên đi mình chưa làm một việc quan trọng. Thở dài một cái, Bình Tâm chạy vào phòng Lam Thu, đứa con gái thứ hai của dì Mai để đem chăn bông của con bé đi giặt. Con nhỏ dù đã lớn nhưng vẫn bị chứng tè dầm nên ngày nào Bình Tâm cũng phải giặt chăn và ga giường cho nó.

Khi chiếc chuông cửa reo inh ỏi cũng là lúc Bình Tâm phơi xong chiếc chăn bông lên kệ. Thở phào đầy nhẹ nhỏm, cô chạy ra nhấn nút mở cửa và đứng ngay ngắn một bên để chào mọi người trở về. Có vẻ chuyến đi khá vui vẻ vì ai cũng tươi cười. Như thế cũng tốt. Ít ra cô sẽ không bị đem ra làm thứ để trút giận cho một điều gì đó.

- Nè! Thức ăn của tao đó! Đem cất vào tủ lạnh và đừng có sớ rớ nghe chưa!

Lam Thy đưa cho cô một túi thức ăn đầy ắp và lên giọng ra lệnh mặc dù con bé thua cô đến năm tuổi. Bình Tâm vội vàng nhận lấy rồi đi vào bếp. Họ đang vui, và cô không cho phép bản thân mắc một sai lầm nào để phải bị la mắng trong tối hôm nay nữa.

Mùi thức ăn thơm phức làm Bình Tâm phải nuốt nước bọt. Đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn một bữa ăn ngon đúng nghĩa. Lúc nào cô cũng phải là người ăn sau cùng, và tất nhiên thức ăn còn lại cho cô chỉ là cơm thừa canh cặn. Nhưng kìm được lòng mình, Bình Tâm mở tủ lạnh và nhét thẳng vào trong. Thức ăn bây giờ không là nghĩa lý gì so với sự yên ổn.

Bỗng tiếng hét động trời của Lam Thu làm cô giật bắn mình. Hộc tốc chạy ra, Bình Tâm sững sờ khi thấy con bé đứng trong phòng và khóc um sùm lên. Mọi người trong nhà cũng ùa lại xem.

- Chuyện gì thế con?

Dì Mai hốt hoảng hỏi.

- Có chuyện gì mà em hét toáng lên thế? Gặp gián à?

Lam Thy hờ hửng hỏi khi trên tay vẫn đang nhắn tin liên hồi.

- Đang đêm mà cứ thích hét thế con?

Bố của Bình Tâm thì cau có hỏi, tay vẫn còn cầm mấy cuốn sách nghiên cứu.

Con nhỏ dần dần ngưng khóc rồi chỉ tay vào mặt Bình Tâm và rít lên đanh đá:

- Con quỷ kia! Mày làm gì trong phòng tao mà để cho Lyly đáng yêu của tao phải bị ngã xuống đất hả???????

Bình Tâm ngớ người nhìn xuống, vài giây sau thì giật mình khi hiểu ra cơ sự. Có lẽ là lúc nãy vì vội vàng kéo chăn bông ra khỏi giường nên cô đã làm cho con gấu bông trên thành giường của Lam Thu bị rơi xuống đất. Nắm chặt hai tay, Bình Tâm cố gắng nói trong sợ hãi:

- Chị…chị…xin lỗi! Chắc vì chị kéo chăn bông ra để đem đi giặt, không chú ý nên mới khiến Lyly của em bị rơi. Nhưng nhà chị lau sạch lắm rồi. Lyly của em không bị bẩn đâu. Chị…chị xin lỗi!

Cô nói líu ríu như một kẻ mang tội tày đình mặc dù chuyện thực tế cũng không có gì nghiêm trọng.

Những ánh mắt đầy giận dữ của Lam Thu, Lam Thy và dì Mai làm cô thấy mặt đất như đang nứt nẻ. Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này cơ chứ? Cô đã muốn được yên ổn một ngày mà sao lại khó khăn như vậy???

Chưa kịp nói thêm lời nào thì Bình Tâm đã thấy Lam Thu chạy vào phòng mình, ít giây sau thì cầm ra khung ảnh của mẹ cô. Hoảng sợ thực sự, cô chạy lại và nói lớn:...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
123...6>>
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Dài Kỳ > Khí Người Cũ , Đón Người Mới
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập2
» Học Sinh Chuyển Lớp. chập1
» Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây.!
» Cô Bé Du Côn Của Tôi. chập 51>70
1234»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt