Đứng trước mặt Vương, nó không biết nói j, chỉ biết im lặng nhìn Vương, nếu như không thấy Vương nó sẽ không biết đứng đây chờ Vương đến bao jờ.
Vương không nói j, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, không hiểu sao Vương lại làm thế, chỉ đơn thuần Vương chỉ muốn nắm trọn nó trong tay mình, bỗng nhiên trong một phút không tìm thấy nó, Vương lo cho nó còn hơn lo cho chính mình.
_ Cảm ơn- Vương nói nhỏ vào tai nó
Mặc dù không hiểu vì sao Vương cảm ơn mình nhưng nó cũng để mặc cho Vương ôm lấy, đây là lần thứ 2 nó thấy hoa anh đào rơi bên cạnh nó, thoáng chốc, mùi thơm của hoa anh đào ngập tràn trong lòng nó.
Nếu như cứ thế này mãi, chắc Vương không nỡ lòng bỏ nó ra.
1 Tiếng sau- nó đang đứng rất xa nhìn Vương, nó có muốn tới gần kũng không được, bao nhiêu người đang bủa lấy Vương, chỉ sau 1 tiếng mà Vương đã trở thành người hùng của mọi người rồi, ngay cả báo chí cũng đến chụp ảnh nữa cũng đủ biết chuyện Vương vừa làm mạo hiểm đến mức nào.
_ Cho hỏi anh tên j zậy?
_ Anh có bạn gái chưa?
_ Điều j đã khiến anh phải mạo hiểm để lấy thanh sắt ra?
_ Có phải vì người anh yêu không?
_ Cho hỏi bạn gái anh tên j?
……..
Gần như cả chục câu hỏi đang chờ Vương trả lời, nhưng câu hỏi Vương nghe nhiều nhất và cũng được hỏi nhiều nhất là “ Anh có bạn gái chưa?”.. đầu Vương nhức liên hồi, không ngờ mọi người lại nhiều chuyện đến mức zậy?
Cũng may vừa kịp trong thấy nó, đầu Vương bỗng nghĩ ra ý nghĩ chọc nó
_ Mọi người có thể bình tĩnh được không?
Mỉm cười nhẹ với mọi người, Vương típ tục nói
_ Tôi có bạn gái rồi, tôi làm điều này vì cô ấy- vừa nói Vương vừa chuyển ánh mắt sang nó- Cô ấy đang đứng đằng kia- Vương chỉ tay vào người nó
Nó đớ ra chẳng hiểu Vương đang nói cái j, khi không liện khiến mọi người nhìn nó chăm chú như zậy cứ như là đang nhìn sinh vật lạ ấy.
_ Chạy- lợi dụng mất chú ý của moị người, Vương lôi nó chạy thật nhanh thoát khỏi đám đông, nó không biết Vương dẫn nó đi đâu , nhưng chỉ cần là Vương thì nó nghĩ là wá đủ để nó biết nó cần đi đâu.
Hình như có cái j rớt xuống mặt nó thì phải, rớt xuống càng lúc càng nhiều, phả vào mặt nó và Vương, hơi lạnh ở đâu bốc lên, khiến nó càng nắm chặt lấy tay Vương hơn.
_ Mưa rồi, đi vô kia đi- Vương chỉ vào wán kem bên đường.
_......- nó không trả lời, tâm trí đâu mà nó trả lời Vương nữa, đầu nó muốn buốt lên tận óc vì cái lạnh thấu xương rồi.
CHAP 35
_ Hai anh chị dùng j?- nhân viên phục vụ nhìn nó và Vương hỏi
_ Cho tôi café đen không đường- Vương lạnh lùng nói
_ Cho tôi ly socola nóng.
Cũng may gần đây có wán nước nếu không chắc nó chết vì lạnh mất, đồ dùng được bưng ra cả nó và Vương không ai nói j chỉ biết lẳng lặng chăm chú vào thức uống của mình.
_ Sao cô thích uống socola nóng?- Vương nhẹ nhàng hỏi nó
_ Thích thì thích thôi, đâu cần có lý do. CÒn anh, sao lại thích café đen không đường, sẽ đắng lắm đó?
_ Cũng như cô, đơn jản là nó jống tôi và tôi thích nó- Vương nhướn người lên nói chuyện với nó
_....- nó không biết phải nói j lại, nhưng trong lòng nó có một câu hỏi muốn hỏi Vương lâu rồi, nó sợ rằng Vương sẽ mắng nó nhiều chuyện. Nhưng không hỏi thì không được.
Thấy nó cứ bồn chồn, Vương nhìn nó hỏi
_ Có điều j muốn hỏi hả?
_ …Uhm…- nó lúng túng nói
_ Hỏi đi
_ Tôi biết là không nên hỏi về chuyện đó, nhưng anh có thể nói cho tôi biết, Nguyệt Anh là ai không?
…….
Vương nhướng mày lên nhìn nó, rồi cuối đầu xuống thở ra một hơi thật dài, dường như Vương không biết bắt đầu từ đâu và như thê nào nữa.
Cảm thấy Vương khó nói, nó đành thôi dù sao cũng đâu liên wan j đến nó, hỏi ra công nhận nó thấy nó vô duyên thật.
_ Về nhà thôi, trễ rồi- nó đứng lên nói
_ Không phải, tôi….tôi thích nguyệt Anh- Vương vừa nắm tay nó lại vừa nhìn vào ly café trước mặt nói- nhưng tiếc là … Nguyệt Anh lại thích anh tôi… dù tôi có làm j, có cố gắng cách mấy, Nguyệt anh kũng không way đầu lại nhìn tôi- Vương dần nói trong vô thức, không cần biết nó có nghe hay không nhưng nếu Vương nói ra như thế này Vương sẽ thấy dễ chịu hơn.
Không biết nói j, nó đành im lặng nghe Vương nói
_ Cô ấy được anh tôi jới thiệu kèm tôi tại nhà, và cũng là người đầu tiên phân biệt được tôi và Khương, ngay cả ba mẹ tôi còn không làm được điều đó vậy mà chỉ cần liếc wa cô ấy có thể nói được ai là tôi ai là Khương. Tôi ghét cô ấy, vì cô ấy hiểu tôi hơn cả bản thân tôi hiểu tôi như thế nào nữa. Nhưng không hiểu sao, tôi bắt đầu thích cô ấy, những nơi Nguyệt Anh đến, người Nguyệt Anh hay jao tiếp, và cả sở thích nữa, tôi đều muốn tìm hiểu và muốn có cùng sở thích với cô ấy, rồi khi trông thấy Khương, cô ấy lại nhìn Khương như tôi chưa bao jờ tồn tại. Và cuối cùng là cô ấy bỏ đi, 5 năm rồi, tôi…. Tôi vẫn không thể nào wên được Nguyệt Anh.
Nghe Vương nói, không biết sao trong lòng nó lại khó chịu đến vậy, Vương thích nguyệt Anh, thì đâu mắc mớ j nó nhưng sao nó cảm thấy mình không thể nào tiêu hoá hết được lời Vương nói thế. Nó phải nói j bây jờ, phải làm j để an ủi Vương?...
_ Chắc cô ấy cần thời jan…- nó chậm rãi nói
_ Tôi không biết, tôi đã tìm cô ấy rất lâu, nhưng vẫn không tìm tìm ra, Nguyệt Anh trốn kín thật..
Nó lại không biết nói j với Vương, chắc Nguệy Anh rất dễ thương hay có điều j đó đặc biệt nên Vương mới thích Nguyệt Anh như thế.
_ Về thôi- Vương đứng lên tính tiền rồi bỏ ra ngoài, chỉ còn lại mình nó ngồi trong wán, trong lòng trống rỗng không biết nghĩ j
Thấy nó còn ngồi đó, Vương càu nhàu nói
_ Nhanh lên, cô ngồi đó làm j nữa
_ …Ờ .. đợi tôi chút- nó như bị đánh thức bởi tiếng nói của Vương, loạng choạng chân nó vướng vào cạnh bàn
_ Á..
_ Chuyện j thế- Vương đi lại chỗ nó hỏi
_ Chẳng biết nữa, chân tôi đau wá- nó méo mặt nói với Vương
_ Đồ hậu đậu, lên đi tôi cõng cô- vừa nói Vương vừa cuối người xuống đỡ nó lên lưng
Trời tạnh mưa rồi, đường như mát hơn thổi phù vào mặt nó và Vương làm nó có chút rợn người, nằm trên lưng Vương như zầy nó thấy ấm áp đến kì lạ nó chưa bao h gần gũi với người khác jới như thế mà không ngờ người này lại là người nó từng ghét, nó thấy buồn ngủ, măt nó díp lại từ từ rồi gục lên vai Vương lúc nào không hay.
Hơi thở nó nóng phả vào tai Vương từng chút một, làm mặt Vương đỏ hơn, không biết sao tim Vương lại đập rất nhanh rất nhanh, cảm jác này chưa từng có bao jờ, chỉ đơn thuần là cõng thôi, chắc không đến nỗi để ý nó chứ, Vương tự nghỉ rồi dùng tay vuốt vào mặt mình.Way đầu lại nhìn nó thì thấy nó ngủ rồi, tay Vương sờ nhẹ trên mặt nó rồi lướt xuống môi nó.
CHAP 36
Sờ nhẹ lên môi nó, không hiểu sao Vương lại muốn một lần nếm thử vị ngọt trên môi nó, đầu nó khẽ lắc lư, Vương vụt tay lại, nếu như một chút nữa thôi không biết Vương sẽ làm j nó nữa.
Khương đứng dưới nhà chờ nó, Khương muốn biết có thật nó là bạn gái của Vương không? Chờ lâu vậy rồi mà nó chưa về, bất chợt Khương cảm thấy lo lắng, sẽ nhanh thôi, chắc nhỏ không có chuyện j đâu, Khương lấy tay vuốt nhẹ ngực mình như trấn an bản thân bình tĩnh hơn.
Nó chậm rãi đi về nhà một mình, ngủ wên trên lưng Vương làm nó thấy xẩu hổ vô cùng cũng may là nó thức jấc kịp và kêu Vương để nó một mình, vừa bước tời cổng nó đã trông thấy Khương đứng đó, không hiểu sao trống ngực nó đập liên hồi, đây không phải là cảm jác xúc động trước một người mà lại là cảm jác vừa kính vừa sợ jống như nó đang làm chuyện tội lỗi và bị Khương bắt gặp zậy. Nắm chặt bàn tay, nó bình tĩnh đi lại chỗ Khương.
Khương trông thấy nó liền mỉm cười nhẹ rồi chào nó
_ EM về rồi hả? Tôi chờ em lâu rồi, em có sao không?
_ưhm… Không sao… Anh tìm tôi có j không?
_ Không có j, chỉ là muốn hỏi em còn đau không?- vừa nói tay Khương vừa sờ lên má nó, Khương biết Vương tát nó nhưng Khương lại không ngăn kịp.
_....- nó không nói j chỉ lắc đầu nhẹ như trả lời câu hỏi của Khương, nó không gạt tay Khương ra vì nó bik nêú làm zậy nó và Khương sẽ rất khó xử.
Khương cười lại với nó, rồi cuối xuống cột lại giây giày cho nó
_ Em lúc nào cũng làm tôi lo lắng, jờ thỳ tốt rồi, em nên cẩn thận một chút.
Thấy hơi ngượng với hành động của Khương nó đỏ mặt lên, đứng cứng đờ nhìn Khương không biết làm j hết, nó nhớ lại những lúc Khương dịu dàng với nó từ những lúc lấy khăn tay lau nhẹ trên mặt nó, rồi những lúc Khương cười nhẹ với nó nữa, dòng hồi ức trong nó từng chút một từng chút một tràn về… sao nó lại có cảm jác lạ zậy?
Nó cuối xuống định kêu Khương để nó tự làm nhưng không ngờ Khương cũng cùng lúc ngẩng mặt lên nhìn nó….
….
Nó không chớp mắt nhìn Khương và Khương cũng zậy, trống ngực nó lại đập nữa rồi, nhưng lần này lại là cảm jác của xúc động, sao nó lại có thể như zậy được. Nó vội nhấc người ra, rồi cuối đầu xin lỗi Khương và bỏ vào nhà.
Khương nhìn nó một hồi, bấc jác đưa tay lên sờ vào môi mình rồi mỉm cười nhìn nó.
_ CHị Thanh chị về rồi hả?- Ngân Trúc chạy ra hỏi nó...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ