- Gặp nạn? Cần giúp đỡ?_ hắn mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi
- Có gì mà phải ngạc nhiên, tôi không được gặp nạn chắc mà thôi tôi có chết cũng chẳng thèm nhờ đến sự giúp đỡ của một tên lưu manh giả danh tri thức, ác quỷ đội lốt người, đười ươi lai khỉ đột, sắp chột trong nay mai, nhìn thôi đã gai mắt… như cậu_ tôi xỉ hắn một tràng dài cho bõ tức
- Này, ai cho cô nói như thế hả?_ một giọng nói bực tức vang lên nhưng không phải của Phong mà là của cô bạn gái đi bên cạnh hắn, té ra từ nãy đến giờ tôi và tên Phong cứ mải cãi nhau mà không để ý đến sự hiện diện của cô ta khiến cô ta bực tức, bây giờ lại nghe tôi mắng người yêu mình như thế nên cảm thấy xót đây mà.
Thôi dù sao tôi cũng nên phắn sớm ở đây cũng chả ích gì chỉ tổ tốn nước bọt, nghĩ vậy nên tôi nhẹ nhàng nói:
- A xin lỗi, tôi đi ngay đây không làm ảnh hưởng đến hai người nữa, hihi
- Hừ, đúng là trơ trẽn, đã đen đúa còn đòi mặc váy trắng, đã xấu xí còn đòi nói chuyện với Phong_ cô ta khinh khỉnh nhìn tôi kênh kiệu nói.
Ơ hơ hơ, gì thế này, tôi đây đã định lặng lẽ rút êm, thế mà cô ta cũng không tha, đúng là cây muốn lặng mà chó xí lộn gió chẳng ngừng. Đã thế tôi cho biết thế nào là lễ độ, dám nói tôi trơ trẽn.
Còn nữa, tôi mà đen đúa, xấu xí ư, hoang đường, tôi không đen mà còn trắng nữa là đằng khác, tuy nhiên cô gái này còn trắng hơn, đúng vậy rất trắng, đấy chính là điểm đáng tự hào nhất trên người cô ta, nên mới đem ra so sánh với tôi đây mà.
Đã vậy tôi sẽ dùng chính cái điểm đáng tự hào đó đánh cho cô ta một trận tơi bời không dám hé răng nữa hehe
Tôi gật gù nghĩ thầm rồi mỉm cười nhẹ nhàng suýt xoa nói:
- Chị trắng thật đấy, ngưỡng mộ quá
- Dĩ nhiên rồi, biết điều thì tránh xa Phong ra.
- Vâng, em chỉ cần nhìn chị là biết mình không có cửa rồi, vẻ đẹp của chị chắc sẽ càng tỏa sáng hơn nếu đi trong đêm tối, người đi đường nhìn thấy chắc ngất luôn_ tôi nịnh
- Thật sao?_ nghe khen đôi mắt của cô ta sáng lên khiến tôi suýt phì cười
- Vâng, vẻ đẹp chim sa cá chết xí lộn cá lặn của chị gợi cho em nghĩ đến vai diễn trong một bộ phim
- Phim gì thế?
- À, là bộ phim kinh dị xác ma chết trôi._ tôi thản nhiên đáp không quên nở một nụ cười tươi rói.
- Hả hả?? Mày… dám nói tao giống ma à, chán sống rồi chắc._ cô ta bật dậy hét lên vung tay định tát tôi
Nhanh như cắt tôi vội giữ lấy tay của cô ta bật thốt lên:
- Ấy chết rồi, đừng nổi giận kẻo bệnh phát tác.
Cô ta nghe thấy vội dừng lại, trừng mắt nhìn tôi hỏi:
- Bệnh gì mà phát tác?
- Chậc, em cũng không định nói đâu, nhưng bệnh chị nặng quá rồi em sợ…_ tôi làm vẻ mặt lo lắng nói
- Sợ, sợ cái gì???
- Híc, chắc chị không biết, từ nãy đến giờ em quan sát chị, thấy chị đã bị mắc bệnh bạch tạng_ tôi ủ ê nói tiếp_ giai đoạn cuối rồi khó chữa lắm, dấu hiệu của bệnh hiện rõ trên người chị kìa, da trắng bệch xanh xao, mắt thâm, lúc nổi giận thì gân xanh nổi chằng chịt
- Cái gì, bệ..nh bạ..c..h tạng ư? Sao… sao mày biết?
- Mẹ em là bác sĩ chuyên khoa bạch tạng mà_ tôi ngây thơ nói
- Thế có dễ chữa không?_ chị ta run run hỏi
- Theo như em biết thì bốn người bị mắc bệnh bạch tạng đều không chết cả bốn_ nghe thế cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng liền sau đó tôi đã nở một nụ cười đểu nói thêm_ thế nhưng….
- Nhưng sao?
- Chẹp, nhưng ba trong số đó thì trở thành người thực vật, còn một người bị mắc chứng thần kinh
- Hả………ả?? _ cô ta kinh hãi kêu lên rồi không kiềm chế được đứng dậy chỉ thẳng vào mặt tôi quát:
- Mày lừa tao phải không con bé kia, tao không tin đâu, cút đi cho khuất mắt tao.
Giận quá mất khôn, nên cô ta dùng những từ ngữ thật khó nghe để mắng tôi, nhưng thôi dù sao tôi mệt rồi chẳng thừa hơi mà đi đôi co linh tinh nữa, nghĩ vậy nên cũng không giận gì lắm, chỉ nhìn cô ta mỉm cười hối lỗi rồi định quay gót bỏ đi.
Đột nhiên….RẦM….. một âm thanh kinh khủng vang lên, tên Phong đập bàn một cái thật mạnh đứng dậy lạnh lùng nói:
- Biến ngay cho tôi
Gì…gì cơ? hắn dám đuổi tôi ư? Còn nói tôi biến nữa chứ. Được, được thôi tôi biến cho mấy người rảnh nợ. Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi không thèm nói câu gì quay ngoắt người bỏ đi.
Tôi và hắn đã từng cãi nhau, nhưng chưa lần nào hắn quát tôi như thế cả, đã thế thì tôi đây cũng chẳng thèm. Tôi bực tức nghĩ rồi nghiến răng trèo trẹo, hùng dũng bước đi.
Nhưng sao tôi bỗng cảm thấy khó chịu, muốn khóc quá…huhuhu…
Chap 25: Cái bụng chết tiết..mất mặt quá
Đang đi đột nhiên có một bàn tay giữ tôi lại, tôi tức giận định quay mặt xuống xem cái kẻ nào dám bắt nạt con gái nhà lành, giữa đường giữa chợ mà cả gan nắm tay nắm chân người ta thì đập vào mắt tôi là khuôn mặt lạnh lùng của Phong.
Hắn nhìn tôi nhíu mày càu nhàu:
- Này sao chưa nói gì mà đã bỏ đi thế?
Cái gì thế này, vừa đấm vừa xoa ư, ban nãy còn quát tôi biến đi thế mà giờ còn hỏi như vậy được nữa, thật nực cười, bực mình tôi cáu kỉnh nói:
- Chẳng phải cậu đuổi tôi đi ư? Tôi biến để hai người thoải mái tâm tình đó
- Haha, cậu hiểu nhầm rồi, tôi không phải bảo cậu, người tôi muốn biến đi là cô ta kìa_ Hắn nhếch mép nói, rồi cười cười hất mặt về phía đằng xa nơi có một cô gái đang lủi thủi bước đi, chính là cô nàng bạch tạng cãi nhau với tôi lúc nãy.
Tôi tuy cảm thấy hơi vui vui vì người bị đuổi đi không phải là mình, nhưng nhìn bóng cô gái kia tôi bỗng thấy xót xa, cái cách hắn đối xử với các cô gái thật sự tàn nhẫn quá.
Nhưng đột nhiên, tôi bỗng cảm thấy tức giận, biết đâu hắn đuổi tôi đi để tạm chia tay với cô bạn kia rồi sau đó lại chạy theo để giải thích, cái kiểu này là định bắt cá hai tay đây mà. Nghĩ thế nên tôi hất tay hắn ra rồi gắt lên:
- Bỏ ra…. Đuổi đi rồi còn chạy theo tôi làm gì, tôi không phải là cái loại bám váy đàn ông xí lộn bám quần đàn ông đâu nhé, đuổi thì đây đi, đây cũng chẳng thèm .
- Hừ, tôi phải nói như thế nào thì cậu mới tin đây, người tôi muốn đuổi không phải là cậu.
- Có ma mới tin cậu, tự dưng cậu quát biến đi mà không thèm nói rõ tên ai, trong khi ở đó có đến hai cô gái, thì chúa mới biết cậu đuổi người nào, ở vào tình huống ấy, chẳng lẽ tôi cứ đứng trơ mắt ếch nhìn để sau đó bị đá đi như con cún à?
- Thôi, thôi được rồi không nói chuyện này nữa…. thế cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?
- Chẳng có gì cả _tôi sẵng giọng đáp
- Thế ai vừa bảo mình gặp nạn, còn bảo cần sự giúp đỡ của tôi?_ hắn nhướn mày hỏi
- À thì…_ trời ạ, mải cãi nhau với hắn mà tôi quên béng đi mất nỗi bất hạnh của mình lúc này, cái bụng của tôi đang biểu tình dữ dội đây, vì thế mà từ khuôn mặt cau có khó chịu tôi vội thay bằng một nụ cười tươi tắn nói_ ây da bây giờ mới nhớ ra, cậu Phong có trí nhớ tốt thật đấy hihi
- Hử…gì thế này…sao cậu thay đổi bộ mặt nhanh thế, lại định giở trò gì hả?
- Ầy…ầy, sao cậu toàn nghĩ xấu cho người khác thế, sống không thọ đâu.
- Thế có chuyện gì thì nói đi chứ lằng nhằng mãi.
- Hihi Phong nè, giờ là trưa rồi ha?
- Ừ, thì sao?
- Thì cậu không thấy đói hả?
- Không, tôi vừa ăn trưa rồi.
Trái đất như ngừng quay, thế mà tôi còn ôm cái mộng tưởng sẽ được hắn đãi ăn trong một nhà hàng sang trọng cơ đấy, té ra là hắn đã xơi bữa trưa một cách ngon lành từ trước rồi, thế mà cũng không thèm nói.
Huhuhu ông trời ơi, đến cơ hội sống cuối cùng ông cũng triệt phá của con ư. híc híc tôi đói phát run lên đây, thế mà từ nãy đến giờ cứ phải cười, phải nói như một con ngố với cái tên chết dẫm này. Đã thế lại phải nghe cái giọng lạnh lùng, nhừa nhựa đáng ghét của hắn nữa chứ.
- Này cậu sao thế bị đơ à? Sao tự dưng lại hỏi chuyện đó._ hắn hỏi
- Mặc xác tôi, tôi chẳng thèm nói với cái loại vô duyên, vô dáng, vô dạng, vô hình, vô tình, vô nghĩa như cậu…._ tôi bực mình hét toáng lên
- Ê, tôi làm gì mà tự dưng cậu mắng tôi kinh thế?_ hắn nhăn mặt gắt
- Hừ, cậu có bị thiểu năng trí tuệ không, sao tôi nói từ nãy đến giờ mà cậu cũng không chịu hiểu thế?
- Vừa vừa thôi nhé, cậu không nói làm sao tôi biết, đã thế lại cứ mắng tôi xa xả ấy_ hắn bất bình nói
Chúa ơi, xin người hãy giáng cho cái tên đang đứng trước mặt con đây một tia sét, cho hắn nổ não luôn đi, thật không hiểu hắn ngốc thật hay giở vờ ngốc nữa.
- Nói đi chứ.
- Tôi… tôi .._ tôi lúng túng, chẳng lẽ bây giờ lại nói toẹt ra là tôi đói nhưng lại không có tiền muốn hắn mời một bữa ư? Không được như thế thì mất mặt lắm....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ