- Vậy à? - Phu nhân nhà họ Trịnh thở mệt - Bác cứ tưởng cháu du học ở Hoa Kỳ cùng Lạc Thiên...
- Không không, tiểu thư Triệu phần lớn sống ở London nên bằng lái xe cũng do chính quyền sở tại cấp, thói quen lái bên trái vẫn chưa sửa được! - Vẫn là lão quản gia đứng ra tiếp lời.
Thầy Viên lờ đi, còn Khả Vy cũng chẳng hiểu mấy người họ nói gì. Trong kế hoạch cô là du học sinh bên Mỹ cơ mà nhỉ, xem ra tầm nhìn của cô vẫn còn hạn hẹp và ếch ngồi đáy giếng lắm.
- Chậc! - Lạc Thiên cũng chỉ biết lắc đầu, biết thế này anh đã đích thân đi chọn vợ.
Khả Vy phóng tầm nhìn ra xa, ôi thôi, tan hoang cả một bãi cỏ xanh mượt. Cô vừa mới ở nhà họ Cao chưa hết một ngày mà đã làm vỡ một cái bình trà cổ, mẻ cái lục bình lớn bày ở phòng hưởng nguyệt, và tiêu điều khu vườn. Kiểu này chắc chắn sẽ bị phạt nặng rồi, một khi những vị khách quý này về...
- Này, tóc! - Nếu là một cô gái nào khác Lạc Thiên sẽ phóng thoáng mà vuốt lại mái tóc mềm cho, tuy nhiên cô vợ này thì không đáng để động tay. Anh nói thế để cô ta tự biết mà chỉnh trang sắc đẹp.
- Ha? - Khả Vy trố mắt, lòng cô đang sợ muốn chết đây, lão quản gia vừa dùng ánh mắt sắc lẹm để hành hình.
- Haiz! - Thở dài, anh phải đích thân đặt úp bàn tay lên mái đầu cô, cánh tay khỏe mạnh không thương hoa tiếc ngọc cộp vào hộp sọ, vuốt xuống theo làn tóc - Nhìn tóc cô như con điên ấy! - Nói rất nhỏ, anh áp mặt lại gần cô, chỉ bởi Nhược Lam đang tiến lại gần.
- Thầy Viên, chuyện này là sao? - Lạc Trung bước tới, anh học lái xe từ người thầy này, ngay cả Lạc Thiên hay Nhược Lam cũng đều do thầy đào tạo cả, do vừa rồi đứng ở xa chưa nghe rõ lí do tạm ứng của quản gia. Chẳng ai ngờ thầy lại bị hóc xương ở cô học trò kia.
- Có lẽ do hôm nay tôi bị mệt nên không tập trung giảng dạy, xin lỗi cô Triệu! - Thầy Viên cũng chỉ vì giữ sĩ diện cho họ Cao, đặc biệt là Lạc
Thiên mới phải hạ mình, cam đoan rằng cái cô Khả Vy này học cả đời cũng không biết lái xe.
- Ý! Cây dừa thứ tư từ ngoài vào bị đổ mất rồi! - Nhược Lam trầm ngâm. Nhớ lại một thuở, khi ấy Lạc Thiên mười một còn cô tròn mười tuổi, cả hai nằng nặc đòi người thợ trồng cây cho phép tự tay vun trồng nó, rồi thì bao kỉ niệm êm đẹp đều có sự chứng giáng của cái cây này... Ngày ấy chơi trò vợ chồng, Lạc Thiên đã hứa khi nào dừa có quả sẽ đích thân trèo lên hái để làm vật hẹn ước... Lớn lên chờ mãi dừa đâu ra quả mới biết đây chỉ là dừa cảnh cũng như tình yêu của hai người chỉ có thể thầm yêu thầm nhớ chứ chẳng thể kết trái.
- Sớm muộn thì mấy cái cây dừa này cũng già mà chết thôi! Còn cả đám hoa xung quanh nữa! Quản gia à, nhân tiện ông gọi người thiết kế lại toàn bộ khuân viên này chứ đừng trách Khả Vy, cô ấy... vợ chưa cưới của tôi thích trồng cây lá vàng nhập từ xứ Hàn. Tôi cũng định cho người nhổ mấy cái kì cục kia thì thật hay Khả Vy đã giúp tôi! - Mỗi câu nói Lạc Thiên đều phải nuốt nước trong miệng, cố tỏ ra lạnh lùng, cánh tay anh đẩy Khả Vy lại gần, ngự bàn tay lên vòng eo cô.
Có được câu nói này của chồng thì Khả Vy mừng quýnh, khà khà thế này thì còn lâu mới bị mắng. Trái lại con tim của Nhược Lam và Lạc Thiên đã bị đẩy cách xa nhau vạn dặm. Thứ kì cục chẳng phải đang nói đến những đóa hoa đỗ quyên mà anh thích, Nhược Lam vẫn hay qua chăm sóc,... tất cả đều trở thành quá khứ mất rồi. Anh vô tình hay vì anh hữu ý?
- Còn nữa, Vy Vy à, em không biết lái xe sao không bảo anh. Không phải phiền hà tới thầy Viên.
- Không phải em không biết lái mà vì em chưa lái quen! - Khả Vy cười trừ, khẩu ngữ của nhà họ Triệu là: không có gì không biết, chẳng qua không nhớ thôi. Điều này được giáo huấn với người soạn ra là lão quản gia. Đương nhiên chẳng ai muốn rước một cô gái "kém đảng cấp" vào nhà cả.
- Ờ!
- Chà chà! Hai đứa trẻ các cháu chưa kết hôn mà cứ quấn lấy nhau thế này, hẳn sẽ hạnh phúc lắm. Chắc ông bà Cao mong cháu bế lắm đây!
- Ông Trịnh cười hiền, quả thực trong nếp nghĩ ông vẫn luôn cho rằng con gái mình với chàng thanh niên này mới là một cặp trời sinh, tuy nhiên không hiểu sao mấy tháng trở lại đây tình cảm hai đứa rạn nứt, vị phu nhân của ông cũng không tán thành. Ban đầu ông còn ngỡ hay là vun cho Lạc Trung và Nhược Lam, tuy nhiên có gì đó mà phu nhân ông tỏ vẻ phản đối kịch liệt.
- Dạ! Thế hai bác và em đây vào nhà cháu uống chén trà, chắc bố mẹ cháu ở lầu trên đó. Cháu muốn dành thời gian cho Khả Vy, cô ấy cần học lái! - Lẽ phép với bề trên, Lạc Thiên cúi đầu chào để mặc Lạc Trung tiếp tục tiếp khách. Anh kéo Khả Vy về bên chiếc xe của mình, mở cửa để cô ngồi ghế chính, anh chỉ ngồi bên cạnh.
Mấy người họ rồi cũng bước vào, anh lặng nhìn theo.
- Cậu Thiên, tôi nghĩ nếu muốn dạy tiểu thư Triệu học lái thì cậu nên dùng chiếc xe khác! Tôi e rằng sẽ làm hư mất chiếc xe này! - Thầy Viên chân tình khuyên nhủ.
- Không sao! Thầy cứ để tôi dạy cô ta! Thầy cũng vào dùng trà đi!
Bây giờ chỉ còn Khả Vy và anh trong xe, cô thấy không khí có chút ngột ngạt. Nghe người ta nói cậu hai này khó tính lắm.
- Sao? Lái xe đi! - Lạc Thiên ra lệnh, không bởi đã dựng ra cái việc dạy cô ả thì còn lâu mới phải ngồi tiêu khiển giết thời gian.
- Dạ vâng ạ! - Chồng tương lai nói thì phải nghe thôi. Khả Vy nhìn trân trối anh ta một hồi để khi Lạc Thiên trừng mắt mới vội vàng tra khóa khởi động máy.
...
- Cô định đi đâu đấy? - Khoanh tay ra dáng phú hộ, Lạc Thiên chủ quan không thắt dây bảo hiểm, nãy giờ để ý thấy bạn lái chỉ đi thẳng, dường như định đi vào gara.
- Thì em đang định đánh lái ra ngoài, phải kiếm chỗ nào thoáng mới vòng xe được chứ! - Khả Vy đang rất tập trung. Chiếc xe của cậu hai này có vể đắt đỏ, lái khó hơn cái xe cũ.
- Ê ê, cô định tông vào xe của Lạc Trung đấy hả? - Rõ ràng trong đầu Khả Vy nhủ phải vòng vô lăng một đường bán nguyệt mà đôi tay nắm chặt quá không thể như ý.
- Này này, cô định đâm vào cái xe đằng sau à? Tôi bảo cô chọn đoạn gần cửa gara để quành mà cô chui tọt vào trong làm gì?
- Em cũng muốn thế lắm nhưng có được đâu? Lỡ đà nên xe phóng vào trong hầm! - cô thanh minh.
- Cho lùi đi!
- Nhưng... em không biết! - Mặt cô ngắn tũn lại, nghe cái giọng gia trưởng của tên chồng mà ức chế nhưng gắng mà nhịn nhục.
- Cô là đầu bò à? Vừa rồi thầy Viên không dạy cô mấy cái căn bản này sao?
- Thôi đi, anh khoanh tay mà nói thì ai chẳng làm được, mau, mau giúp em lùi đi!
- Cô kia, cô định phá tan xe của tôi ra đấy hả? Cô mù hay mắt tớn lên trời mà không thấy cái xe trước mắt!
- Binh! - Không kịp trở tay, khi Lạc Thiên đỡ lấy vô lăng thì Khả Vy đã mạn phép tông vào con xe thể thao màu xanh lam.
- Cô bị đần hay ngu quá đáng vậy? Không biết thắng phanh à? - Lạc Thiên dứt khoát lấy chân trái bước qua để vào bàn đạp thế chỗ, đẩy mạnh chân Khả Vy ra. Như thế con xe đã dừng lại sau khi gây tội với xe khác.
- Á! - Mắc cá chân bị đập mạnh vào thành, Khả Vy suýt soa.
- Con nhỏ này! Cô xem cô làm gì với chiếc xe của tôi rồi!
Bằng chứng rành rành không thể chối cãi. Con xe dóng thể thao phía trước cũng là của Lạc Thiên, đuôi xe bị méo xẹo, còn đầu xe này bị dập một phần.
- Ngu xuẩn!
- Cái gì, anh bảo ai ngu cơ? Tôi ngu á? Tôi... - Đến lúc này thì chẳng cần phải tỏ ra ngoan ngoãn mà anh anh em em gì hết, Khả Vy theo Lạc Thiên bước ra ngoài, khám xét hiện trường, thật là vô lý khi nói người ta ngu dốt, chí ít cũng nên nói giảm nói tránh. Tuy nhiên nếu là anh ta, Khả Vy có khi đã làm ầm lên, nhìn thấy hai con siêu xe mà cô sợ xanh mặt, cô đã làm mất mĩ quan của chúng, nếu phải đền thì chết tiền - ... Tôi đi chậm làm sao mà lại làm hai cái xe... hôn nhau được, ...tại... tại anh đấy chứ, tự dưng anh thò chân sang làm tôi...
- Có phải cô rồ ga đúng không? - Nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi, Lạc Thiên biết ngay là thế.
- Ờ thì, thực ra cái chân phanh và chân ga nó... làm tôi hơi khó nghĩ... nên phản ứng không kịp - Đây cũng là cái khiến thầy giáo trách cô ngớ ngẩn. - A, đau chân quá, chết rồi hình như bị trật khớp rồi, hức hức, đau quá!
- Thôi được rồi, tôi không tra cứu! - Mặt Lạc Thiên có chút áy náy, hình như vừa nãy anh đã hơi mạnh chân. Cô ta cũng là phái yếu nên nhượng bộ đôi chút thì hơn. Dân gian có khuyên đối với những cô gái đẹp thì hãy tìm mọi cách để lại ấn tượng, còn loại gái quê như con bé này thì bao dung là tốt nhất, để cô ta gây sự thì chỉ rắc rối thêm. Đúng hơn là Lạc Thiên khinh không thèm tiếp chuyện.
Chương : 8
Khả Vy đã chứng minh thành công rằng chỉ cần giả vờ đau là bọn đàn ông con trai sẽ phải e dè hết.
- Nhưng khoan đã! Tôi bảo cái này!
- Có việc gì anh cứ sai bảo! - cô vừa nói cái gì thế nhỉ, nói vậy cứ như cô chỉ là a hoàn của anh ta thôi vậy, ít ra cô cũng ngang hàng ấy chứ -
Anh biểu tôi coi! - Tay chống hông, trông anh ta hách dịch thế nào thì cô lại tỏ ra chanh chua tột độ. Vênh mặt, hất cằm....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ