Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Tôi nghe thấy bước chân người, nghe thấy tiếng nói người và nghe thấy cả nhịp đập con tim của người. Nhưng mà, chỉ chập chờn thế thôi, tôi không thể đưa tay ra với.

Tất cả, đều vì anh tôi.

Có một dạo tôi thấy người cầm ô ngang qua nhà, ô che mất mặt người, chỉ để lộ một thân hình mảnh mai gầy gò với bộ váy màu mưa trắng xóa. Đôi chân người bước vội trong mưa, vụt qua tầm mắt của tôi. Còn tôi thì ở lại ngẩn người trong những suy tư ngổn ngang. Ai nói tình yêu bắt đầu từ một ánh mắt nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ biết, ấy có thể là lần đầu tiên tôi yêu người.

Lần thứ hai tôi nhìn thấy người là vào một ngày nắng ấm. Lần này thì tôi đã nhìn rõ khuôn mặt của người. Không xinh như tôi tưởng, nhưng lại có một nét duyên ngầm thật đáng yêu. Những vệt tàn nhang màu nắng lấm tấm trên má, lúm đồng tiền xinh xinh cùng chiếc răng khểnh ẩn hiện lúc cười. Người cười, người cười mà khiến tim tôi đập rộn ràng. Cho dù, nụ cười ấy không phải là dành cho tôi.



Tôi ôm một nỗi nhớ nhung thầm kín và một tình yêu đơn phương với người tự lúc nào chẳng hay. Tôi để ý mình bắt đầu nhẩm đi nhẩm lại một câu hát trong tiềm thức, bài hát đã cũ rồi, nhưng tôi vẫn cứ hát thế thôi. Tôi để ý mình bắt đầu ngủ ít hơn, để dành thời gian vẽ người trong tâm tưởng. Những hình ảnh không rõ ràng, nhưng cũng khiến lòng tôi chênh chao.

Người như một cơn gió ngang qua đời tôi, để tôi dịu mát và để tôi lưu luyến – không quên.

Tôi yêu người, thực sự yêu người!

Tình yêu giản đơn từ những bước chân và một cái liếc nhìn. Khoảng cách giữa chúng ta, đôi khi lại gần mà xa đến thế.



Anh trai tôi từ phương xa trở về trong một dạo tháng chín. Anh năm nay ba mươi tuổi, trầm lắng, đàn ông và tài giỏi. Trên thành phố, anh có công ty riêng. Hằng tháng, anh vẫn gọi điện về cho ba mẹ và hỏi thăm sức khỏe của mọi người trong gia đình. Nhưng tôi lại có cảm giác, anh ghét tôi!

Ngay từ bé, anh đã không cho tôi động vào bất cứ thứ gì của anh. Anh nói nếu động vào, anh sẽ đánh tôi. Tôi sợ anh! Vô điều kiện. Anh cao lớn hơn tôi, khỏe hơn tôi, và hơn hết, anh lại uy quyền hơn tôi. Ba mẹ tôi không quan tâm đến chuyện anh quản tôi ra sao, họ chỉ quan tâm rằng hai anh em tôi vẫn là anh em của nhau. Tôi sợ rằng một ngày nào đó, anh cướp mất người trong mộng của tôi.

“Thắng, đến bao giờ thì mày mới kiếm cho mẹ một đứa con dâu đây?” Mẹ tôi chỉ đợi anh về để hỏi câu này. Nghe chừng là bà đã sốt sắng lắm rồi. Anh tôi ba mươi tuổi, đẹp trai, lại giàu có thì sợ gì không có người lấy. Nhưng có thể, tim của anh sắt đá hơn tôi nhiều, nên những cô gái từng theo anh về nhà trước đó đều không bao giờ thấy quay trở lại nữa. Họ bỏ anh, vì lý do gì thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, năm nay trở về, anh không hề dẫn theo ai.

“Sắp rồi mẹ, con sẽ kiếm cho mẹ một nàng dâu thảo mà. “ Anh tôi cười xòa rồi vỗ vai mẹ. Ánh mắt trầm lắng liếc nhanh qua tôi. Tôi ngồi yên ở đó, không dám thở mạnh. Anh có ý gì? Anh muốn nói gì với tôi đây?

“Thằng Tuấn dạo này hồng hào quá ha mẹ. Nó yêu rồi phải không?” Tôi giật mình, nhưng không nói được một câu nào. Tôi chỉ biết nhìn anh, trong câm lặng. Tôi giống như một đứa trẻ nghịch ngợm và bị người lớn bắt gặp, khiển trách. Chắc hẳn, anh đang trách tôi biết yêu người ta trước anh.

“Nó thì yêu ai được, mà ai yêu nó mới là điều quan trọng ấy!” Mẹ tôi cau mày nói. Bà gần như là chẳng bao giờ quan tâm đến tôi. Trong thâm tâm bà, tôi mãi mãi vẫn chỉ là một cậu bé mười tuổi của năm nào. Không lớn, không trưởng thành và mãi mãi không biết yêu.

Tôi cúi mặt quay người đi. Bỏ lại đằng sau tiếng cười khẽ của anh trai. Anh tôi hiểu tôi, hiểu hơn cả ba mẹ. Nhưng anh ghét tôi, anh cực kỳ ghét tôi. Mười năm qua, trong thâm tâm tôi vẫn luôn luôn vang lên câu nói ấy. Tôi sợ rằng đến lúc chết, nó vẫn ám ảnh tôi xuống mồ.



Tôi gặp người lần thứ ba, lại vào một ngày mưa nhạt nhòa. Người không mang ô, đứng dưới hiên nhà đối diện nhà tôi trú mưa. Mái tóc người bị mưa vương, ướt nhẹp. Bộ váy kia cũng ướt đi vài chỗ. Tôi ở trên lầu hai ngắm nhìn, từ khuôn mặt cho tới dáng hình ấy…Tự hỏi lòng đến bao giờ tôi mới có thể chạm vào đây?

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên cửa sổ, di nhẹ một đường, miệng vô thức mỉm cười. Tôi hạnh phúc, là hạnh phúc thực sự. Chỉ cần đứng từ xa ngắm người trong mưa, trong nắng. Chỉ cần một cái chạm vô vọng cũng khiến tôi hạnh phúc nhường này…Đã thấy, tôi yêu người nhiều chưa?

“Nhóc, nhìn gì thế?” Anh trai cốc đầu tôi rồi nhìn ra ngoài cô cửa kính mù mờ đẫm nước mưa. Tim tôi vô tình nảy lên một cái. Như sợ hãi, như lo lắng anh sẽ nhìn thấy người. Tôi chắc, nếu anh trai gặp người, anh cũng sẽ yêu người như tôi thôi. Nhưng cũng may, người đã chìm khuất vào màn mưa bất tận, để lại đằng sau lưng hai ánh nhìn. Một tò mò và một hạnh phúc.



Anh trai tôi ở nhà một tuần, anh nói công ty đã giao cho bạn thân quản lý vài hôm nên cũng không cần vội vã. Tôi thở dài, chẳng quan tâm. Kệ đi thôi, anh dù có đi hay ở, thì cũng không liên quan gì tới tôi hết. Anh dù có đi hay ở, thì mãi mãi vẫn chẳng thay đổi được chuyện gì.

Hằng ngày, tôi vẫn ngắm người đi ngang qua nhà. Nhà tôi nằm trong một góc phố tàn, nên tôi chắc nhà người cũng ở đâu đó trong góc phố tàn này thôi.

Tôi để ý, người thích mặc những chiếc váy qua đầu gối nhẹ nhàng và nữ tính. Kết hợp với đó là những chiếc áo hợp màu thật cổ điển. Người đi đôi dày vải màu kem, dịu dàng và con gái. Tóc người dài qua vai, không màu mè mà cũng chẳng uốn quăn theo phong trào. Vẻ giản dị của người khiến tôi thích mê, khiến tôi chất ngất và càng ngày tình cảm tôi dành cho người càng nhiều thêm.

Anh tôi biết tôi hay nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nhưng thật may là anh chưa một lần nhìn thấy người. Anh vẫn tò mò lắm, có đôi lần còn hỏi tôi nữa, nhưng tôi chỉ im lặng, thầm bảo là nhìn ra ngoài cho vui thế thôi!

Ừ, mỗi lần nhìn ra ngoài tôi đều rất vui, vui đến nỗi trái tim nhảy múa. Hai mươi năm trời mới biết yêu lần đầu, cảm giác này khiến tôi lạ lẫm và không quen.

“Hôm nay anh cùng em ra ngoài chơi nhé?” Tôi hỏi anh. Thực ra, tôi chẳng muốn anh đi theo đâu. Nhưng với anh, tôi vẫn là một thằng bé, như mẹ tôi vẫn coi tôi vậy. Nên tôi phải hỏi anh trước khi đi.

“Được thôi nhóc!” Anh đồng ý ngay lập tức khiến tôi bất ngờ. Từ khi nào mà anh lại muốn đi chung với một – kẻ – như – tôi thế?

Trên đời này lắm lúc có thật nhiều điều kỳ quái. Kỳ quái tới nỗi khiến ta cả đời vẫn ngỡ ngàng.

Anh đưa tôi đi quanh phố, ngắm nhìn những con người đã cũ với anh và thật mới với tôi. Tôi là đứa ít giao du, ít ra ngoài nên thế giới của tôi chỉ gói gọn trong bốn bức tường ở nhà. Da tôi trắng xanh bệnh tật, thân người gầy gò ốm nhom…Khác hoàn toàn với anh tôi! Vậy nên tôi mới bảo, ngay từ khi sinh ra, anh trai tôi đã muốn giành lấy mọi thứ, và không cho tôi chạm vào bất cứ thứ gì của anh.


Anh chạy vào cửa hàng kem mua hai que, cho tôi và anh! Nhưng tôi lén bỏ anh lại, đi mua một bông hồng đỏ thắm. Vì tôi đã thấy người, bước xa xa phía đối diện. Tim tôi lại đập mạnh, các nơ ron bắt đầu hoạt động và dây thần kinh như căng ra khiến tôi chẳng dám thở.

Tôi chẳng ngờ được duyên phận lại để tôi và người gặp được nhau giữa phố. Để tôi nhìn thấy người trọn vẹn và cũng để người nhìn thấy tôi như thế. Tôi hồi hộp chờ đợi, bàn tay nắm chặt nhành hoa hồng, gai nhọn vô tình đâm vào tay bật máu lúc nào tôi cũng không hay.

Khi con người ta nguyện sống vì tình yêu, thì dù đau đớn thế nào họ cũng chẳng quan hoài gì hết.

Lúc người chỉ còn cách tôi chừng mười bước chân thì cũng là lúc anh tôi cầm hai que kem chạy ra. Trông anh vẫn trẻ trung như hồi mười tám. Khỏe mạnh, yêu đời và có thể hết mình vì một điều gì đó. Tôi thấy tim mình thắt lại, quay sang nhìn anh.

“Này, ăn nhanh kẻo nó chảy. Cho nhóc hai que hết đấy.” Anh mỉm cười rồi đưa cả hai que kem cho tôi. Nụ cười của anh khiến tôi thấy lạnh. Tôi im lặng cầm lấy hai que kem và để ý xem anh có đang nhìn ai đó sắp bước tới gần hay không.

Thật may là anh đã không nhìn, dù chỉ một cài liếc mắt. Người đó đã bước qua hai chúng tôi, cũng không hề ngoảnh lại.

Ông trời thật muốn trêu ngươi, luôn luôn để tôi và người xa vời như thế. Cho dù đã gần ngay trước mặt, nhưng lại kéo chúng tôi xa nhau đến tận chân trời.

“Sao lại cầm hoa hồng trên tay thế này? Gai đâm chảy máu rồi kìa!” Anh trai nhướn mày hỏi tôi. Vẻ nghiêm nghị trong đôi mắt anh khiến tôi hơi sợ. Tôi lắc đầu, không sao đâu, em ổn!

Anh không tin, nâng tay tôi lên nhìn rồi tiện vứt luôn nhành hoa hồng đỏ thắm mà tôi đã mua trước đó. Tôi hốt hoảng, định lao ra nhặt lại, nhưng ngay lúc đó, đằng sau có một tiếng nói vang lên: “Anh Thắng?!”

Tôi và anh trai quay lại nhìn.

Người cầm ô đứng trong nắng, mái tóc dài vương vào bờ môi, ánh mắt hạnh phúc và chất ngất thương yêu nhìn anh tôi. Chói lóa vô cùng!

Tôi ngỡ ngàng, còn anh thì không thế. Anh chỉ mỉm cười rồi đáp lại bằng một câu hỏi hờ hững: “Ừ, chúng ta quen nhau?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngắn Tổng Tài Mặt Trắng Xấu Xa
» Truyện Ngắn: Phải Lấy Người Như Anh.!
» Bạn sẽ làm gì nếu tớ thích bạn
» Anh ở đâu? người em yêu nhất
» Đừng khóc, hãy vui lên vợ nhé
1234...434445»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Hễ đi là đến
» Làm quen dù chưa kịp nói "xin chào"
» Giờ đây Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của Anh
» Lời thú nhận của mặt trăng
1234...313233»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

XtGem Forum catalog