Lớp học lao xao ồn ào, đám bạn học cùng lớp thi nhau cười đùa, trêu nhau, riêng Lâm An thì gục đầu xuống bàn, khép mắt cố chìm vào giấc ngủ ngắn cho đến khi cô giáo bước vào lớp gõ mạnh tay lên bảng nhắc lớp trật tự nó mới mở mắt uể oải ngồi dậy.
-Nào các em, hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến, các em nhớ giúp đỡ bạn nhé, vào lớp đi em.
-Xin chào, tên tớ là Duy Anh, rất vui được học cùng với các bạn trong năm học tới.-Cậu bạn mỉm cười đảo mắt quanh lớp rồi dừng lại ở chỗ Lâm An đang lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
-Lớp trưởng Lâm An, em giúp đỡ bạn làm quen với lớp nhé, và Duy Anh, em có thể ngồi bên cạnh Lâm An, bạn ấy có thể giúp đỡ em tốt hơn.
Nghe nhắc đến tên mình Kira mới quay đầu nhìn lên phía bảng, Duy Anh cười tươi gật nhẹ đầu với nó. Kira có thể nghe rõ những tiếng xì xầm nổi lên khắp nơi khi Duy Anh bước xuống chỗ nó:
-Chào cậu, cậu là Lâm An? Rất mong được lớp trưởng giúp đỡ.-Duy Anh cười tươi chìa ra một bạn tay lơ lửng trước mặt Lâm An. Con bé chỉ nhún vai thờ ơ, rồi tiếp tục chống tay lên bàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Duy Anh ngơ ngạc ỉu xìu hạ tay xuống quay lên bảng thì thầm:
-Cậu không thích nói chuyện với tớ sao?
Lâm An im lặng không nói, Duy Anh cũng đành bất lực trầm ngâm một mình chán nản vô cùng.
-Chỗ này…
-Sao?-Duy Anh hớn hở quay sang khi nó lên tiếng, có vẻ như con bé đã bắt đầu muốn nói chuyện với nó.
-Chưa từng có ai ngồi, không gian ở đây vốn là của mình tôi…
-…
-Cho nên?
-Hy vọng cậu không làm phiền đến tôi.
-Cậu nói thật chứ? Thế giới của cậu có chắc là chỉ cần mình cậu thôi không.-Duy Anh hỏi lại mỉm cười nhìn gợn sóng chao đảo chóng vánh trong đáy mắt nó rồi nhún vai quay đi, cậu biết chả nên trông chờ gì một nụ cười đáp mà còn hờ hững lạnh nhạt hơn thế nhiều. Lâm An không nói chỉ tiếp tục nhìn trời ngắm mây. Duy Anh khẽ liếc nhìn nó rồi tự lẩm bẩm một mình:
-Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Sân thượng giữa trưa nắng hờ hững buông rơi trên vai Lâm An. Con bé co cả hai chân, dựa lưng vào tường ngủ ngon lành. Duy Anh lững thững đẩy cửa sân thượng, nheo mắt tránh nắng trưa đâm thẳng vào mắt, gió ào ạt thổi. Duy anh vươn vai tì người lên thành lan can đưa mắt nhìn xuống phía dưới sân, tầm nhìn trải rộng theo khuôn viên cỏ xanh rờn, lác đác vài người ngồi nghỉ dưới bóng cây lớn chuẩn bị cho giờ học buổi chiều. Mọi thứ đều chỉ còn là một chấm nhỏ li ti. Cậu quay người nhặt ba lô dưới chân chuẩn bị rới khỏi đó nhưng bất chợt ánh mắt cậu chạm phải Lâm An đang ngủ co ro trong góc tường xám xịt. Duy Anh chợt ngạc nhiên rồi cậu mỉm cười dịu dàng, ngồi sụp xuống ngay trước mặt nó che đi bóng nắng chói chang, đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc lòa xòa trước mắt. Duy Anh ngắm Lâm An thật lâu, thật chăm chú giống như chỉ một cái chớp mắt nó sẽ biến mất ngay trước mũi cậu như ngày đấy. Con bé khẽ cựa quậy người, cau mày mệt mỏi.
-Sao ngay cả trong lúc ngủ cũng nhăn mặt thế này chứ, những năm tháng qua cậu đã sống thế nào vậy?
Duy Anh lẩm bẩm, rồi cậu lục ba lô lấy ra cây harmonica đã khá cũ. Lớp sơn bên ngoài lần đã bong tróc gần hết nhưng với cậu nó là vật mà cậu yêu quý nhất. Duy Anh vuốt nhẹ chiếc harmonica, ngồi xuống bên cạnh Kira, nhẹ nhàng đẩy đầu nó dựa hẳn vào vai mình và bắt đầu thổi. Thanh âm xen kẽ trầm bỗng dần giao hòa quyện lẫn với tiếng gió thành một da diết, lắng đọng những dư âm ám ảnh không ngừng khiến lòng cậu quặn thắt những kỉ niệm xưa.
Duy Anh chợt nhắm mắt, thả trôi tiếng nhạc hờ hững trong không trung, hết một bản nhạc, cậu ngừng thổi, nắm chặt chiếc Harmonica trong tay thì thầm khe khẽ:
-Tớ đến để tìm lại cậu, Lâm An ạ.
Tiếng chuông điện thoại reo vang mãi không dứt khiến Kira không còn cách nào khác là khó chịu mở mắt. Nhưng khi he hé mi mắt nặng trĩu nó lại lập tức nhíu mày, đầu trượt hẳn khỏi điểm tựa trên vai Duy Anh nhìn gương mặt nhăn nhở của Duy Anh ngay bên cạnh.
-Sao cậu lại ở đây.
-Vì cậu ngủ ở đây. Mà tại sao lớp trưởng lại trốn học để ngồi ở đây ngủ nhỉ?
-Tôi không đùa với cậu đâu đấy.
-Tớ cũng không đùa với cậu.
Lâm An đứng bật dậy khoác túi lên vai không quên ném lại ánh nhìn lạnh băng cho Duy Anh:
-Đừng cố đến gần tôi lần nữa.
Đừng cố đến gần tôi.
Duy Anh hơi sững lại ngỡ ngàng. Thoáng chút xao động trong đôi mắt nâu phẳng lặng. Chỉ có gió và nắng bao trùm lên khoảng ngăn cách giữa nó và cậu.
-Cậu không cần phải tàn nhẫn thế chứ, Lâm An.
Đáp lại chỉ là sự im lặng lạnh lẽo. Lâm An cười bỏ đi, lướt ngang qua mặt Duy Anh. Dáng lưng nó xa dần rồi khuất hẳn dưới cầu thang. Duy Anh buông thõng người, ngước nhìn bầu trời đầy gió rồi ánh mắt chợt chạm phải một vật lấp lánh ở dưới đất, là dây chuyền của Lâm An. Cậu vô thức nắm chặt nó trong lòng bàn tay, giữ lấy vệt sáng xanh lấp lánh.
Cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu mềm uốn nhẹ buông hờ hững xuồng ngang lưng xuất hiện ở sân thượng. Hân bình thản đứng giữa sân thượng lộng gió nhìn dáng lưng cao gầy của Duy Anh, nó cứ đứng như thế mặc nhiên để gió lùa vào mắt cay xè, mặc nhiên để bản thân mình đứng ngoài vòng cảm xúc ưu tư không thể chạm đến của Duy Anh. Hân chưa bao giờ có thể chạm đến tận cùng con người cậu, có chăng cũng chỉ mới biết đến cái con người luôn tươi cười mạnh mẽ bên ngoài ấy mà thôi.
-Duy Anh?- Cô mỉm cười gọi khẽ khi nhìn thấy Duy Anh đang đứng đấy.
-Hân? Xong việc rồi hả, về thôi. Mà sao cậu biết tớ ở đây?-Duy Anh quay đầu lại đáp nhanh hờ hững.
-Duy Anh luôn muốn đứng ở những nơi thật nhiều gió, không đúng sao?
-Luôn chỉ có Hân hiểu tớ nhỉ.
-Từng ấy năm chơi với cậu không lẽ tớ không thể hiểu được cậu như thế sao Duy Anh?
-Cậu đã tìm thấy cô ấy?-Hân bước đến đứng ngay bên cạnh cậu, đưa một tay ra giữa gió, hỏi dịu dàng.
-Uh, tớ đã tìm được Lâm An, nhưng lại chẳng thể đến gần hơn, Lâm An bây giờ vẫn giống Lâm An của thuở bé, nhưng chỉ có điều có lẽ cậu ấy đã không thể nhận ra tớ.
-Cậu cũng đã thay đổi rất nhiều, quá khứ, không phải lúc não cũng có thể giữ mãi được.
-…
-Duy Anh này, quá khứ chỉ cũng chỉ là quá khứ thôi…
-Nhưng với tớ quá khứ ấy là tất cả…
Hân im lặng vuốt lại lớp tóc mái rủ xuống che mắt, cảm giác trống trải đột ngột dậy lên trong lòng khó hiểu. Nó hít một hơi dài rồi quay sang Duy Anh:
-Duy Anh, tớ biết là cậu vẫn luôn thích Lâm An, nhưng cậu có biết không, tớ cũng rất thích cậu, từ rất lâu rồi…
Giọng Hân lạc đi chìm hẳn giữa mênh mông biển gió. Rồi bình thản nó nhìn thẳng vào Duy Anh, lại quay trở về với sự lặng yên, mông lung và trống trải.
-Hân…
-Nếu một ngày nào đó, cậu tìm được câu trả lời mà cậu luôn băn khoăn trong suốt nhiều năm qua thì hãy trả lời tớ.
-Vì tớ biết, một khi trái tim cậu chưa cam tâm thì chưa thể từ bỏ.
Hân đáp khẽ, đặt tay lên trái tim, dịu dàng nhìn cậu. Duy Anh mỉm cười, Hân cũng rời mắt khỏi cậu, cả hai đưa mắt ra khoảng không bầu trời trước mắt và chỉ lặng thinh như thế.
-Phải, chưa thể từ bỏ….
-Vũ Phong, em có thể làm bạn gái anh không?
-Tại sao lại là anh mà không phải là bất kì một người con trai nào khác, em xinh đẹp và hơn thế nữa nhiều người theo đuổi em…
-Nhưng với em anh đặc biệt hơn tất cả…
-Anh xin lỗi…
Vũ Phong im lặng đứng im nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. Rồi chẳng biết anh nói gì, cô gái khóc, anh chỉ lặng lẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú ấy. Cô gái cười nhẹ vòng tay ôm lấy Vũ Phong. Anh vẫn đứng yên vỗ nhẹ lên vai cô gái. Kira khựng lại trước lời tỏ tình ấy, nó không vào nhà mà đứng im sau cửa gỗ, bàn tay nắm hờ nắm cửa bỗng chốc tê dại đi. Rồi nó lẳng lặng rời đi, vô thức mà đến khu công viên ở gần nhà từ lúc nào. Nó ngồi thụp xuống bậc thềm vỉa hè, lặng im thả mình trôi nổi giữa màn đêm vắng lặng, nó khép hờ mi mắt rồi lại mở ra nhìn trân trân vào bóng tối vô định giữa muôn vàn tia sáng le lói của ánh đèn đường. Ánh nhìn và dáng ngồi nhuốm đầy vẻ cô độc quanh bờ vai xương gầy dưới lớp áo phông trắng mỏng manh.
Sáng nhưng lại không sáng…
-Phải rồi, Vũ Phong chỉ là anh trai mà thôi…
Duy Anh đút tay vào túi áo, khe khẽ hát theo nhạc. Thỉnh thoảng cậu phấn khích hát to một đoạn điệp khúc ưa thích nào đấy, rồi đột nhiên cậu khựng lại. Ngay phía trước ấy, hình như là Lâm An. Cậu rút bỏ tai nghe bước chậm về phía con người đang ngồi co ro một mình đấy.
-Cậu khóc đấy à.-Cậu hỏi bình thản nhưng thực tâm không dấu nổi sự vui mừng trong đáy mắt.
-Sao cậu lại ở đây?-Lâm An giật mình ngẩng lên, Duy Anh đang cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào nó.
-Tớ chỉ vô tình đi ngang qua khu phố này thôi, nhà bạn tớ ở gần đây, nhà cậu ở gần đây? Muộn lắm rồi đấy....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ