Bắc Kinh hôm nay gió thổi to quá anh ạ. Những tán cây xanh mướt cứ rung rinh nghiêng ngả, trong nắng, trong gió. Không biết chúng vui hay buồn nhỉ? Em nhìn thấy sự thay đổi rõ nhất của mùa xuân đang gọi cửa, khi những cành dài khẳng khiu đìu hiu của mùa đông bắt đầu nhú những lộc non khe khẽ, những màu xanh non tơ. Cứ mỗi ngày trôi qua, mỗi sáng thức giấc, những màu xanh ấy, lộc non ấy lại đầy thêm trong gió trong nắng, trên những tán cây cao vời vợi khiến cả khoảng trời bừng lên một màu xanh mướt mát, yên bình.
Và em ngồi đây, trong một buổi chiều chủ nhật nắng vàng, trời xanh, mây trắng, ngắm gió và lá xanh đùa nghịch. Có phải em quá lãng đãng, mơ mộng không anh? Có phải em không chăm chỉ trong khi bài vở còn xếp đống nơi góc bàn? Có phải em đang tự dày vò và làm khổ mình không? Không phải đâu anh ạ, tất cả chỉ bởi vì em nhớ anh, nhớ cồn cào, nhớ quay quắt và em không thể, không thể làm gì khác ngoài ngồi ngẩn ngơ như thế.
Vậy là mình đã chia tay. Vì em bất cần đã rời xa anh, hay vì chúng ta không còn tình yêu để có thể tiếp tục, không còn sức lực để có thể níu kéo. Với em, một tuần trôi qua dài như hàng thể kỷ. Em vật lộn với những oán trách hận thù và nỗi nhớ câm lặng. Em nước mắt tuôn trào hàng đêm mỗi khi thổn thức trong những giấc mơ chợt tỉnh. Em thở dài bấu chặt tay mình và ngắm bâng quơ bầu trời đêm ngoài cửa sổ để động viên mình mạnh mẽ lạc quan. Em muốn gọi điện cho anh, để khóc lóc, để nói rằng em đã quá vô tâm khi không nghĩ cho anh, để muốn nghe lời xin lỗi từ anh vì anh đã làm em đau biết mấy, để chúng ta lại cùng hứa với nhau cố gắng vì tương lai…nhưng cái tôi quá lớn đã ngăn em làm những điều đó . Rồi em tìm quên bên bạn bè với những cuộc vui, những ồn ào náo nhiệt, và lại chênh vênh cô độc mỗi khi một mình trên con đường đang mùa lá xanh. Mọi đồ vật, mọi sự việc vô tình hay cố ý đều làm em nghĩ tới anh, tới chúng mình và những dự định cùng nắm tay đi khắp mọi nẻo đường thế giới. Em đã chuẩn bị, đã mộng mơ, mua gì em cũng mua cho 2 người, và mua những đồ anh thích và giờ mình em gặm nhấm chúng với những nỗi buồn muốn gào thét…Vậy là mình đã chia tay…
Hà Nội mùa này đẹp lắm phải không anh? Em nhớ những hàng cây xanh dọc đường Lý Thường Kiệt, Phan Đình Phùng, Trần Phú, Hoàng Diệu…ôi biết bao con đường mà giờ em ngồi đây hình dung tưởng tượng thấy xa quá. Hoa gạo đỏ cũng đã nở đỏ rực, và loa kèn trắng tinh khôi của các bà các chị gồng gánh dọc phố phường, dọc Lê Duẩn. Em nhớ những cơn mưa tháng 4 gọi hè, ào ào bất chợt như nước mắt hồ ly Gumiho thương nhớ người yêu. Nhớ những đêm Hà Nội buồn thăm thẳm khi mình vòng vèo qua bao con phố…
Những xúc cảm Hà Nội vẫn vậy, muôn đời càng sâu lắng. Chỉ có chúng ta bây giờ đã khác phải không anh? Anh có còn một mình lặng lẽ đếm hoàng hôn, có đêm đêm trống vắng một tâm hồn, có thao thức trải lòng trên trang giấy…và có nhớ em không? Ở nơi đó anh có bình yên không? Sao anh không nói với em một lời như suốt 3 năm qua anh luôn tìm em, cần em, bất kể ngày đêm? Em biết mình thật ngốc nghếch và ích kỷ khi đòi hỏi những điều đó, bởi chính em đã rời xa anh, chính em đã vô tình tắt điện thoại trong đêm để mình anh vật vã với nỗi đau đớn, chính em đã bỏ mặc hàng chục cuộc điện thoại khi anh cố gắng tìm em, chính em đã đẩy anh xa em. Bài thơ anh viết cho em đã là thơ cuối, niềm vui hàng ngày của anh đã không phải là yêu em, những nỗi buồn và khó khăn công việc anh muốn chia sẻ cũng không phải với em…Thật sự, là mình đã chia tay…
Vậy là đã 3 mùa trôi qua ở Bắc Kinh, kể từ ngày bước chân em liêu xiêu bước đến. Khoảng trời ngoài cửa sổ, khi những chiếc lá vàng của mùa thu bắt đầu rơi rụng theo những cơn gió lạnh tháng 10 ấy, bỏ lại những cành gầy khẳng khiu trơ trọi hay phủ đầy tuyết trắng xóa khi mùa đông bao phủ, giờ đây đã là một màu xanh non tươi của mùa xuân tràn đầy sức sống…Đã 3 mùa trôi qua, 3 mùa khung cửa sổ chứng kiến những buồn vui nơi em, kể từ ngày đầu tiên đến Beijing và cô đơn một mình khóc trong căn phòng này. Và bây giờ em lại khóc, khi những tán cây đang ở độ xanh thì, cũng là màu xanh em vô cùng yêu thích. Em khóc, chỉ bởi vì em quá buồn và nhớ anh. Em khóc, vì mình đã mất nhau mãi mãi…
Em biết, anh sẽ đọc được những dòng này, bởi anh vẫn luôn search google về tất cả những gì liên quan tới em, và nếu anh vẫn còn nhớ về em. Lúc đó, có thể cảm xúc của chúng ta đã nguội lạnh, hay nỗi đau cũng đã vơi nhẹ. Em không dám nghĩ, em không mong, rằng còn một con đường cho chúng ta chung bước, chỉ mong anh cảm nhận được em, dù là một lần sau cuối.
Anh mong em khi buồn đừng khóc
Để dành nước mắt trong lòng
...
Ta gần nhau từ hạ sang đông
Cây bàng...đã sang màu lá đỏ
Ta vượt qua từng ngại ngùng bỡ ngỡ
Như đôi vạc đêm vượt biên giới thời gian
...
Ta thương nhau nỗi nhớ dâng tràn
Như Ngưu lang mỏi mong chờ Chức nữ
Tình yêu...không viết nên bằng chữ
Ta yêu bây giờ....ta giữ mai sau...
...
Anh dấu nỗi nhớ trong dạ
Anh để yêu thương trốn trong tim
Ngày lại ngày...nhớ bóng hình em
Duyên dáng...bồng bềnh mái tóc...
...
Anh mong em khi buồn đừng khóc
Hãy để dành nước mắt khi vui
Ở bên này hoa lá đẫm sương
Nhớ về bên ấy...mưa ngâu vương tóc
...
Anh mong em khi buồn đừng khóc
Hãy để dành...nước mắt...mai sau..
Anh à, em sẽ cố gắng không khóc nữa, sẽ thật mạnh mẽ tự tin để bước tiếp con đường mà em đã chọn, con đường giờ thêm những chông gai vì thiếu vắng anh. Dù thế giới có sụp đổ khi ta mất nhau, em vẫn tin sẽ có một bầu trời cho mình tìm lại…Có thể một ngày nào đó, ở một khoảng trời nào đó…
Và sáng mai, sáng sau, sáng sau nữa…(em chưa biết tới bao giờ), em sẽ vẫn bước tới bên cửa sổ, và ngắm những khoảng trời xanh. Và nhớ anh.