- Anh ơi! Mua giúp em tờ vé số!
- Lại là mi...!
- Răng bọn mi dai như con đĩa rứa !?
- Tao đã nói là........
- Anh mua giúp em đi, một tờ thôi cũng được, em năn nỉ anh đó! Ánh mắt hắn khẩn thiết
- Năn nỉ quái gì... Bọn mi ám tao thua bài hết tiền rồi, mi không thấy hả ?
- Thôi mua cho hắn tờ đi! Nhìn hắn cũng tội, mau để hắn đi cho rồi! Một anh bên cạnh chen vào.
Rút tờ mười nghìn ném trước mặt, rồi giật lấy từ vé số.
- Biến đi cho đẹp trời nhóc..!
Hắn nở nụ cười ngượng nghẽo, lặng lẽ đi, rồi mặt cuối gằm xuống, đôi mày nhíu lại, hàm răng cắn chặt vào nhau, tay hắn kéo luôn cái mũ xuống che mặt. À thì ra, hắn đang cố nuốt ngược nước mắt vào trong sâu thẳm tâm can, thế rồi cái cảm giác đắng nghẹn ấy cũng đi qua hời hợt như thế, như bị gió lào khô khốc phủi, như bị lửa thiêu đốt mất rồi. Hắn lại đi...
Đối với hắn, một thằng nhóc mười bốn tuổi, mồ côi cả cha lẫn mẹ. Từ khi ba mẹ hắn lìa xa cõi trần gian này, thì cuộc đời bằng phẳng của hắn lại trở nên nham nhở bởi vết trầy xướt, loang lổ giống như một cái bảng màu hắn thường thấy mấy ông họa sĩ hay cầm vẽ vậy. Cũng có khi hắn thấy đau đớn, tủi khổ, ganh tỵ, căm ghét và mơ ước khi nhìn thấy những đứa trẻ khác được ba mẹ đưa đi chơi công viên thiệt vui. thứ trước đây hắn đã từng có tuy không được tốt như vậy. Đôi lúc cũng bị bọn khác tranh giành lãnh thổ bán vé số đánh đạp bầm dập hết cái thân thể gầy còm nhúc nhác ấy.
Nhưng hắn quên rồi, hắn biết cách để đừng nghĩ, để không nhìn vào đó mà soi vào cái cuộc đời rách nát của hắn nữa. Hắn cũng học được cách nhịn nhục, để có miếng ăn nhét vào cái dạ dày suốt ngày ột ẹp đòi ăn. Đói khát đôi khi lại dạy con người ta được nhiều thứ quý giá lắm, những thứ mà khi no con người ta làm sao có thể thấy được. Vì hắn nghe một ai đó nói rằng, một người có một ngôi sao định mệnh, vậy hắn là ngôi sao xấu xí nhất rồi. Đôi lúc, nhìn trời đêm hắn lại tự nhủ.
Chiều!
Trời kéo mây chuyển mưa rồi, hắn nhìn lên trời ánh mắt hắn như thầm than trách. Tay săm se sấp vế số còn tận mười vé, rồi hắn chép miệng quay trở về. Bước chân hắn nhanh hơn, à không phải nhà mà là cái tổ được hắn tạo dựng nên từ một đống vải bùi nhùi hắn nhặc ngoài chợ mang về nơi trú ngụ - một căn nhà hoang tàn, đổ nát được hắn chống sơ lại.
Hắn chậm rồi..
Cơn mưa chiều vội vàng đổ xuống chẳng đợi chờ ai, những tia chớp ngoằn ngèo rạch ngang như muốn xé tan tành cả bầu trời, sấm nổ rềnh vang đinh tai khiến tất cả phải giật mình. Mưa đổ xuống chưa kịp tới mặt đất thì người hắn ước đẫm rồi - cái áo hắn mỏng manh quá, te tua quá. Gió lạnh, nước mưa lạnh xộc vào mặt, mũi, lòng ngực và rít vào tận từng lỗ chân lông. Hắn co người đứng khép vào một góc tường sắp sụp đổ, run rẩy. Co cúm cho đến khi trời tạnh, nhưng cái lạnh thì như buốt thêm. Bất chợt hắn thấy nhớ
nhà...nhớ má, nhớ ba, nhớ cái gia đình và cả nơi hắn bị đánh đập quá. Nhưng suy nghĩ ấy vụt tan vào cái lạnh, cái ước, cái tối om của màn đêm và không lằng in vết nhỏ nào vào được mảnh tâm hồn bằng sắt của hắn.
Hắn lại bước đi, tay vẫn nắm chặt mấy tờ vé số còn lại. Hắn lại mời mọc mọi người, giọng điệu hắn đợm buồn khiến ai cũng thương cảm. Bất chợt khi đang trôi dạt với dòng suy nghĩ, có tiếng ai đó gọi
- Ê thằng nhóc!
Là người thanh niên khi chiều hắn mời và bị nạt nộ, hắn hơi sợ. Có khi gã đánh mình cũng nên hắn thầm nghĩ. Nhưng nhìn ánh mắt của người đó tươi rói, giọng điệu cũng dễ nghe hơn, hắn đứng lại.
- Còn vé số không? Tao mua cho.
- Dạ còn 10 tờ.
- Tiền nè! Nhìn lướt qua những tờ vé số, rồi rút một tờ đưa lại cho hắn
- Cho mi nè, hy vọng mi đổi đời, đừng giống như cuộc đời tao!
Rồi quay lưng đi.Bóng gã thanh niên có cái gì đó hiền lắm, chân thành lắm mà hắn không thể diễn tả được.
Hắn nhìn tờ vé số, đuôi 13, hắn biết là số không may mắn vì từng nghe một người mua vé số nói thế. Rồi bỏ vội vào túi áo.
Hắn mặt kệ, vì hắn mừng quá!
Vậy là tối nay hắn tiền để mua cái bành mỳ lót bụng, và chút cơm thừa cho con Níc - tên một con cún xấu xí, được hắn lượm về bầu bạn....hắn mang cái niềm vui nhỏ bé ấy, bước chân nhảy nhót, mong sao về nhà thật nhanh...
Tối đó, hắn và con Níc có một bữa tiệc nho nhỏ với ổ bánh mỳ và chút cơm nguội thì hắn trong cái tổ rách nát. Gió từng hồi luồn lách qua mọi thứ, xuyên qua cái tổ làm cái ấm loãng hơn. Không biết do cái lạnh, nước mưa nhuốm vào người, hắn mệt nhoài, lả đi. Hai hàng mi như muốn ôm khít lấy nhau, đầu hắn nóng quá, tay chân run rẩy, nhìn vào tấm gương vỡ hắn thấy khuôn mặt trắng bệch, bờ môi thâm tím, phút chốc tay chân mỏi rụng rời, hắn nằm trong cái tổ đầy nhốc vải vụn nhỏ, co ro, ôm con cún yêu của rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay...
***
Sáng hôm sau, ánh sáng dịu dàng len vào nơi hắn nằm, hắn thích thú trường người rướng tới, nhưng hắn không cử động nổi nữa. Người hắn rã rời, hắn chỉ muốn ra khỏi cái tổ, ôm con cún hắn lại nghĩ bao điều vu vơ, từ chuyện ba mẹ hắn bị tai nạn chết để lại hắn trên đời này, đến cái chuyện ngày qua hắn bị một ngươi ta nạt nộ, rồi tỏ ra thương cảm với hắn. Hắn thấy nhớ quá cái ngôi nhà nhỏ bé của hắn, nhớ ba hắn đi xe ba gác chở đồ ngoài chợ, tối về hay mua cho hắn cái chả thiệt là thơm. Nhớ mẹ hắn hay đi đánh giày ngoài phố, tuần nào dù làm được hay không bà cũng dẫn hắn đi ăn kem. Nhà hắn nghèo nhưng ba mẹ hắn không bao giờ để hắn phải đụng chân đụng tay đến việc gì cả. Hắn chỉ có một việc đó là học hành cho tốt để sau này không phải khổ theo ước muốn của ba mẹ hắn....Nghĩ đến đây mắt hắn cay cay, nước mắt ứa ra chảy dài trên bờ môi, rớt xuống đống vải vụn. Miệng hắn đắng ngắt, khô khốc quá. Hắn thấy thèm một cây kem, hắn muốn ăn một cây chả...hắn nất lên tưng hồi ngẹn ngào...rồi lại thiếp đi.
Nắng nhạt... Chiều buông...
Hắn mới ra khỏi cái tổ ấy, bây giờ hắn thấy đói quá, phải ra ngoài mua cái gì ăn. Hôm qua trả vé số cũng nhận kha khá, mua vài thức nhéo vào dạ dày, giờ chỉ còn có bảy ngàn. Lại cái nắng chiều, hậm hực và khô khốc, gió làm khô môi khô luôn trái tim hắn lại. Đi qua nơi hôm qua có nhiều người đánh bài ăn tiền hắn nghe có người kháo nhau rằng. Có người trúng số độc đắc. Thấy hắn đi qua có người gọi giật lại.
- Ê nhóc..
- Dạ, hắn nhanh nhảu chạy đến
Lại người thanh niên hôm qua, nhưng khác quá, mặt mũi tươi rói, ánh mắt rạng ngời, khuôn mặt không chút dữ tợn, tay xoa đầu hắn vui mừng nói:
- Mày cũng trúng độc đắc rồi đó...!
Hắn sững sờ, dán cặp mắt vào mặt kẻ đối diện, hắn chợt nhớ đến tờ vé số ngày hôm qua. Nhưng hắn không tin, có thể người ta đùa thôi vì lâu nay hắn bán có ai trúng đâu, thế nên khi hắn đi bán thường hay bị chửi quá trời mà. Còn riêng hắn cuộc đời hắn đen như màn đêm hắn đối diện khi đêm buông xuống, làm gì có chuyện phi lý như vậy. Hắn chỉ mong trúng giải tám thôi để có tiền nhét đại thứ gì đó vào cái dạ dày đói meo mốc của hắn.
Nhưng cái ánh mắt của mọi người hướng về hắn, cộng với điều gã thanh niên nói khiến hắn giật mình. Hắn trúng số thật ư, trúng độc đắc luôn. Hắn cắn vào tay mình đau quá, hắn mơ ư, trán hắn vẫn nóng lắm, bụng hắn cồn cào chắc là không phải thế hắn nghĩ.
Rồi hắn đưa tay móc tờ vé số vạn nếp gấp trong túi áo. Đưa bản dò hắn dò đi dò lại, ánh mắt hiếu kỳ đám đông khiến hắn run bần bật, hắn nóng ran người.
Hắn trúng số thiệt rồi, hắn vui