Cố Tiểu Ảnh chẳng thèm chấp Giang Nhạc Dương nữa mà phản công bằng cách chăm sóc Quản Đồng: “Lãnh đạo có uống nước không ạ?”
“Tôi không uống đâu, xin cảm ơn”, Quản Đồng cười cười, giải chích, “Tôi là anh em thân thiết với thầy Giang của các cô, chỉ định đến chào một câu, giờ phải về rồi”.
“Ồ”, Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn Giang Nhạc Dương, rồi cười nói: “Thầy Giang, tiễn khách kìa”.
Giang Nhạc Dương trợn mắt: “Cô đi mà tiễn!”.“À, tiễn thì tiễn”, Cố Tiểu Ảnh vuốt vuốt chiếc khăn lụa, kéo gấu váy, đi ra cửa, hơi cúi người, ra hiệu dẫn đường, mỉm cười: “Thưa lãnh đạo, mời đi bên này”.
Hứa Hân và Giang Nhạc Dương tròn mắt.
Quản Đồng lại cười, khi cười trông anh rất đẹp trai, khuôn mặt khôi ngô trông lại càng trẻ.
Cố Tiểu Ảnh nhìn trộm một cái, nghĩ bụng kiểu người này, khi học ở đại học tỉnh, ít nhất cũng thuộc dạng có sao có số nhỉ?
Quên mất chưa nói, một trong những sở chích của Cố Tiểu Ảnh là ngắm những anh chàng mặc đồ công sở, vừa tao nhã vừa điển trai.
Đi trên đường, Cố Tiểu Ảnh hiếu kỳ hỏi Quản Đồng: “Lãnh đạo thực sự là anh em thân thiết của thầy Giang ạ? Nhìn anh có vẻ trẻ hơn thầy ấy nhiều.”
Quản Đồng vừa cười vừa gật đầu: “Tôi học trước anh ấy hai năm, quen nhau khi học chuyên ngành, sau đó học nghiên cứu sinh, lại cùng một g hướng dẫn.”
Không đợi Cố Tiểu Ảnh nói gì, anh vội nói thêm: “Gọi tôi là Quản Đồng được rồi.”
“Như thế không được, không lịch sự chút nào”, Cố Tiểu Ảnh liếc Quản Đồng một cái, than thở một cách ác ý:“Nhưng quả thật là nhìn không ra, thầy Giang già cứ như là bố tôi vậy.”
Quản Đồng không nhịn nổi bật cười thành tiếng, một lúc sau mới nói: “Cô đang trả thù anh ấy đấy hả, vì anh ấy nói cô không lấy nổi chồng phải không?”
“Trời, thế là bị anh bắt thóp rồi”, Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Quản Đồng, “Anh nghe thấy à?”
Quản Đồng gật đầu cười: “Trong mắt Giang Nhạc Dương, cô là học sinh của anh ấy, tuy chỉ kém 4 tuổi, nhưng anh ấy vẫn tự coi mình là đàn anh theo thói quen. Thực ra, khi còn đi học, anh ấy cũng nổi bật lắm đấy”.
“Úi, một sự nổi bật có tính sát thương rất cao…”Cố Tiểu Ảnh ca thán, bất giác quay đầu nhìn Quản Đồng, thắc mắc: “Có phải anh đang cười thầm trong bụng là chúng tôi trẻ con không?”
Quản Đồng lắc đầu, ánh mắt thành thật: “Không đâu, tôi lại thấy cô nói rất có lý.”
“Hả?” - Cố Tiểu Ảnh bán tín bán nghi nhìn anh.
Quản Đồng cười cười, vừa định nói thì nghe phía sau có người gọi: “Trưởngphòng Quản, chủ nhiệm tìm anh đấy.”
“Tôi đến ngay đây” - Quản Đồng quay đầu đáp, rồi lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười: “Cảm ơn cô, cô vất vả quá!”
Nói xong, anh quay người bước nhaCố Tiểu Ảnh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng Quản Đồng một cách tò mò, thầm nghĩ: con người này còn trẻ tuổi mà đã được giữ chức vụ quan trọng, đúng là xứng đáng với bốn chữ “tuổi trẻ tài cao”, thế mới biết mặt bằng ở tỉnh cao thật, bố đẻ mình năm nay đã hơn 50, làm phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính trị thị ủy thành phố F, cũng chỉ tương đương với cấp phó phòng…
Tuy thế, dù là Cố Tiểu Ảnh hay Quản Đồng, hoặc là cả hai đều không nghĩ đến, thì lần gặp gỡ đó không chỉ khiến họ trở thành những người quen biết rất có duyên với nhau, mà còn khiến cho ấn tượng của người này ít nhiều ghi dấu ấn trong tim của người kia.
Mà thực ra thì thông thường tình yêu không bắt đầu từ “tiếng sét ái tình”, cũng không bắt đầu từ “oan gia”, mà bắt đầu từ “lửa gần rơm”.
nguồn DakMil.WapSite.Me
Lúc đó, Quản Đồng cũng không ngờ rằng, sau này sẽ có một ngày trái tim mình lại rung động trước một cô gái thuộc thế hệ 8x.
Từ rất lâu nay, trong quan niệm của rất nhiều người, nhóm người này đại diện cho sự ích kỷ, kiêu ngạo, vô trách nhiệm, quá coi trọng bản thân. Cũng có thể nói, nếu không có một thế hệ những gia đình chỉ có một đứa con duy nhất thì Trung Quốc sẽ không có những từ như “mặt tròi nhỏ”, “mặt trăng nhỏ”, “bông hoa trong tủ kính”.
Với kinh nghiệm sống của Quản Đồng, không phải anh không nhìn ra một cô gái như Cố Tiểu Ảnh, chắc chắn ngay từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa.
Nụ cười trên gương mặt cô, vẻ bướng bỉnh của cô, tư duy sắc sảo, thậm chí cả tài ăn nói và khí chất chông minh của cô…, tất cả những thứ đó không phải tự nhiên mà có, mà là tự rèn luyện qua từng ngày.
Vì chế không cần đoán cũng biết, chắc chắn cô lớn lên ở thành phố, được giáo dục tốt, hoặc cũng là người ăn học đàng hoàng. Tất cả những gì mà cô có, đều đến với cô rất dễ dàng, cô chưa từng phải chứng kiến những đau khổ ở đời, lại càng chưa phải trải qua sóng gi
Cô và anh, Quản Đồng, căn bản không thuộc cùng một giới.
Nhưng Quản Đồng là người thế nào?
Như đã nói ở đoạn trước, anh lớn lên ở một vùng quêthuộc chành phố R, ngay từ nhỏ đã là học sinh giỏi, sau khi tốt nghiệp cấp 3 được xét vào viện đại học văn học của tỉnh, thuộc thành phố G với thành tích đứng đầu môn khoa học xã hội nhân văn toàn huyện, bố mẹ đều là những người nông dân bình thường hết mức có thể…Anh từng có một cậu em trai tên là Quản Hoa, nhưng đáng tiếc đã mất khi còn nhỏ.
Thời học đại học, Quản Đồng cũng từng yêu một lần. Bạn gái anh là Tưởng Mạn Ngọc, một “mỹ nữ + tài nữ” nổi tiếng như cồn, chuyên ngành Văn nghệ mỹ học tại Học viện Văn học của tỉnh lúc đó. Năm tốt nghiệp, phòng tổ chức tỉnh ủy tuyển chọn thi nghiên cứu sinh của các trường đại họctrọng điểm, Quản Đồng và Tưởng Mạn Ngọc lần lượtđứng thứ nhất và thứ ba toàn tỉnh về thành tích, vì thế một người về văn phòng tỉnh ủy, một người về phòng nhân sự đại học tỉnh làm việc.
Lúc đó, rất nhiều người xuýt xoa: đúng là hoàng tử phải sánh đôi với công chúa!
Thế nhưng, mọi người đã quên mất một điều là hoàng tử chưa chắc đã là người giàu có nhất, anh tuấn nhất, mà chỉ là người có dòng máu cao quý nhất. Trong thực tế cuộc sống hiện thực, một thanh niên tài năng tuấn tú nhưng nếu chỉ tay trắng khởi nghiệp thì có thể làm phò mã, nhưng vĩnh viễn không bao giờ trở thành hoàng tử.
Đáng tiếc hơn nữa là, bố mẹ của Tưởng Mạn Ngọc cũng không thích dạng “phò mã” này.
Quản Đồng mãi mãi không bao giờ quên, năm anh tốt nghiệp xong, lần đầu tiên đến nhà Tưởng Mạn Ngọc, bà Tưởng nói gần nói xa: “Ngọc Ngọc nhà tôi từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ phải chịu khổ. Chúng tôi là những người làm cha làm mẹ, cũng chẳng qua chỉ mong con mình gả về cho người ta, không phải chịu ấm ức, sống vui vẻ thảnh thơi.”
Quản Đồng thành thật: “Bác gái cứ yên tâm, nhất định cháuNgọc Ngọc phải chịu khổ đâu.”
Mẹ Tưởng Mạn Ngọc cười, nụ cười đó như ẩn chứa sự thương hại: “Quản Đồng, bác biết cháu là người tốt, nhưngmôi trường trưởng thành, gia đình, thói quen chi tiêu, thói quen sống khác biệt… tất cả những thứ đó là hiện thực. Bây giờ thì đầu óc của Ngọc Ngọc chỉ toàn là tình yêu, nên bác có nói nó cũng không nghe, nhưng cháu thì khác, cháu là đàn ông. Cháu thực sự có thể đảm bảo sau này Ngọc Ngọc sẽ không chịu thiệt thòi, không bực bội vì những thứ đó không? Nếu cháu làm được, bác có thể quyết định gả Ngọc Ngọc cho cháu”.
Quản Đồng im lặng.
Một Quản Đồng có thể phấn đấu đến ngày hôm nay, đương nhiên không phải là người ngốc nghếch. Anh không thể không biết đằng sau những lời nói khéo này là cái lý do rất thường gặp: những thanh niên xuất thân từ nông thôn, nói dễ nghe một chút là “con nhà nghèo có chí”, nói khó nghe hơn một chút thì chính là những “thằng nhà quê” trong mắt những người thành phố.
Dựa vào đâu mà anh có thể mang đến cho Tưởng Mạn Ngọc tất cả những điều này?
Đến bản thân anh còn hiểu rằng, nếu nói về trình độ văn hóa, thói quen chi tiêu, thậm chí cả chói quen vệ sinh…thì nhà mình còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn của mẹ Tưởng Mạn Ngọc. Hơn nữa, đã về sống với nhau thì làm sao mà không có một chút thiệt thòi, một lần cãi vã, một chút bực mình?
Thế nhưng, Quản Đồng vốn không phải là người con trai tự ti.
Anh mỉm cười, đứng thẳng người lên nói với bà Tưởng: “Thưa bác gái, nếu Ngọc Ngọc nói chia tay cháu sẽ không bao giờ quấy rầy cô ấy; nhưng, chỉ cần Ngọc Ngọc sẵn lòng muốn sống với cháu, cháu sẽ làm tất cả để cô ấy được sống hạnh phúc suốt đời.”
Anh lại trịnh trọng nói: “Thưa bác gái, chuyện sinh ra trong một gia đình như thế nào, cháu không có quyền lựa chọn. Hai mươi sáu năm nay, điều cháu có thể làm được chỉ là cố gắng làm đến mức tốt nhất những việc mà cháu có quyền lựa chọn và quyết định.”
Trong căn phòng khách rộng mênh mông của nhà họ Tưởng, bà Tưởng im lặng không nói gì.
Quản Đồng đứng trước mặt bà và mỉm cười, nhưng anh tự hiểu với lòng mình, tận đáy sâu của nụ cười này là sự chua chát xót xa....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ