Old school Easter eggs.
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Cứ thế hết một tháng, Nhan Miêu vào đưa tài liệu xong định đi ra thì Tạ Tử Tu gọi lại: “Thư kí Nhan”.
“Anh Tạ có chuyện gì ạ?”.
Tạ Tử Tu chống tay đang cầm bút kí dưới cằm nói như đang suy nghĩ: “Tôi nhớ trong tiền lương của cô có một khoản phí trang phục đúng không? Ngày nào cô cũng mặc như thế là sao hả?”.
Nhan Miêu cúi đầu nhìn mình, nghiêm túc nói: “Anh Tạ, tôi thấy quần áo của mình không có vấn đề, bộ nào cũng theo đúng quy định ăn mặc ở văn phòng. Quần áo sạch sẽ chỉnh tề, không hở vai không hở rốn không hở đùi không hở ngón chân, đúng với hình tượng OL0 đoan chính nghiêm chỉnh”.
_____________
0 OL: viết tắt của từ Office Lady, chỉ những cô gái làm việc ở văn phòng

Tạ Tử Tu cười nói: “Thế thì, thư kí Nhan này, phí trang phục công ty trả, chỉ có thể dùng cho trang phục cô mặc khi đi làm. Nếu không nhìn thấy thành quả, đó là cô thất trách rồi. Một tháng cô có bốn bộ cứ mặc tới mặc lui, có phải đã bỏ tiền vào túi riêng không?”.
Nói tới tiền, Nhan Miêu toàn thân cảnh giác ngay lập tức, trong đầu vang lên tiếng lách cách của bàn tính: “Anh Tạ, anh phải hiểu vật giá bây giờ, phí trang phục có một tí thế chỉ đủ mua hai bộ, trên nguyên tắc tôi phải có ba bộ thay đổi mới được”.
Tiết kiệm tiền rất vất vả, cô có ngu mới mang tiền đó đi mua mấy bộ quần áo công sở vô dụng.
Tạ Tử Tu nhướn mày: “Được rồi, lùi một bước vậy, phí trang phục tôi bỏ tiền túi ra, tăng cho cô gấp đôi. Cô cũng có nghĩa vụ chăm sóc sức khỏe cho đôi mắt cấp trên của cô, chí ít một tuần phải thay từ hai tới ba bộ”.
Trong đầu Nhan Miêu nhanh chóng tính toán tiền nong thêm lần nữa, kết quả đưa ra là không được lời, lại nói: “Anh Tạ, tôi nhớ anh tuyển tôi vào làm là vì năng lực chuyên môn của tôi, ngoại hình hoàn toàn không quan trọng mà”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Lúc đó tôi nói thế à? Thế là tôi lỡ lời đấy”.
Sao, sao thế, cuối cùng nhận sai để đả kích vẻ bề ngoài của cô à?
Tạ Tử Tu lại nói bằng giọng khích lệ: “Tuy tôi không nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cô không thể tự hài lòng thế được”.
“…”.
“Điều kiện bản thân cô đã có lỗi với thẩm mỹ của tôi rồi, nếu ngay cả ăn mặc cũng chẳng ra gì thì phúc lợi cho thị giác của tôi làm sao đây?”.
“…”.
Cuối cùng Tạ Tử Tu uể oải ngả ra lưng ghế, lại là vẻ mặt như cười như không đó: “Nếu quần áo thay đổi nhiều, đương nhiên tôi sẽ suy xét tới vấn đề chi tiêu của cô, xem xét tăng thêm phí trang phục cho cô. Nếu ngược lại thì…”.
“…”.
Tạ Tử Tu mỉm cười rút ra kết luận: “Cô không đổi quần áo, tôi đổi thư kí”.

Nhan Miêu không phải không thích quần áo đẹp, lúc rảnh cô cũng thích đọc tạp chí thời trang mượn của Thư Cán, nhìn các kiểu mốt đẹp mà suy nghĩ vẩn vơ.
Thế nhưng cô phải tiết kiệm tiền, cô phải nhanh chóng gom tiền trả hết khoản vay đi du học, rồi báo hiếu bố mẹ thật tốt, nên cô phải tiêu tiền vào chỗ cần thiết nhất.
Mấy thứ trang phục công sở như vest, lúc bình thường mặc không hợp, tới tới lui lui chủ yếu đều chỉ cho mình Tạ Tử Tu nhìn, cô mất nhiều tiền mua quần áo để làm gì chứ.
Nhưng công việc này với cô mà nói thực sự là rất tốt, có không gian phát triển, lương cao, môi trường làm việc rất tốt, lại không có khả năng bị cấp trên quấy rối, ít làm thêm giờ, dù phải làm thêm, tiền trợ cấp cũng rất nhân đạo. Mà làm thư kí của tổng giám đốc, cô còn được phân cho phòng nghỉ cá nhân nữa.
Nếu vì tiếc tiền mua mấy bộ quần áo mà bị sa thải, thì thật đúng là thả mồi bắt bóng.
Sau khi Nhan Miêu cân nhắc thiệt hơn bèn khuất phục trước uy thế, nhanh chóng nghe lời, chi tiền sắm sửa chuẩn bị cho mình.
Tạ Tử Tu cho cô hai ngày cuối tuần đi sắm đồ mới, thứ hai đi làm Nhan Miêu thay bộ váy cũ đi, cẩn thận vấn mái tóc dài lên, mặc áo sơ mi cotton trắng cổ lá sen nhiều tầng, váy cạp cao màu kem phối với thắt lưng mảnh màu trắng.
Thứ ba lại là bộ váy liền bó sát kiểu Âu màu ngà, thắt lưng sọc màu lam sẫm, trước ngực là một cái nơ bướm kết bằng đá cùng màu.
Thứ tư là áo sơ mi tay phồng chấm bi, váy phồng màu lục nhạt, thắt lưng co giãn hoa hồng màu lục.
Thứ năm trời mưa, nhiệt độ giảm, cô lại thay chiếc áo hai dây dệt kim mỏng màu trắng, khoác thêm chiếc áo vest mỏng màu bạc cổ lá sen tay lửng.
Ngày cuối tuần là một kết thúc hoàn mỹ với bộ váy xanh nhạt cổ trái tim, cùng thắt lưng tết mảnh màu xanh đậm kết nơ bướm.
Trong một tuần này, phúc lợi thị giác của ngài Tạ cuối cùng đã được chăm sóc, sức khỏe của đôi mắt được giữ gìn, bèn tỏ vẻ vô cùng tán thưởng hiệu quả công việc của cô.
“Đúng là thư kí Nhan rất có trách nhiệm. Xét tới biểu hiện có chí tiến thủ của cô và giá cả quần áo, chuyện phí trang phục, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình”.
Chờ tới khi cô vui vẻ mở cửa đi ra, Tạ Tử Tu lại mở trang web đã lưu trong máy tính của mình, rồi kích vào trang tiêu dùng của một người trên trang web mua sắm của mạng nào đó. Nhân viên trong thời gian làm việc dùng mạng công ty để giải trí như kiểu E-Shopping0 sẽ bị cấp trên giám sát bằng thủ đoạn đặc biệt, cũng rất hợp lý, ừm.
_____________
0 E-Shopping: mua sắm trực tuyến trên mạng.

Lướt qua lưu trữ mua sắm gần đây, Tạ Tử Tu không khỏi chống má mỉm cười nói: “Ừm, có thể phối hợp thắt lưng tám tệ rưỡi và váy tám mươi chín tệ đã gồm phí vận chuyển được như thế, thư kí của mình giỏi thật đấy”.

Để ăn mừng mình vất vả kiếm được tiền trá hình tăng lương, Nhan Miêu quyết định tiêu hoang một lần, dời nơi tổ chức ăn mừng cuối tuần với Thư Cán từ trong nhà chuyển ra ngoài nhà hàng.
Dạo này Thư Cán mua sắm quá nhiều, lại mới quét thẻ thanh toán một chiếc váy hàng hiệu, hết sạch tiền, nghe nói sắp ra ngoài đi ăn, bèn khó khăn nói: “Tao biết một nhà hàng, cháo ăn ngon lắm”.
Nhan Miêu hào phóng: “Không sao, hôm nay tao mời. Một bát cháo mà tao còn không mời được chắc”.
Hai người vào nhà hàng Thư Cán đề cử, Nhan Miêu còn nghĩ, trang trí trong này nhìn cũng được, chắc là cháo sẽ không rẻ lắm, chuẩn bị sẵn tâm lý tiêu hoang.
Nhưng vừa nhìn giá trên tờ thực đơn, tay cô run rẩy không kiềm chế được.
“Cháo, cháo kiểu gì mà những một trăm sáu mươi tám tệ một bát hả?”.
Thư Cán ngồi đối diện đã co lại thành một dúm dưới ánh mắt của cô, run run nói: “Tao, tao không biết đắt thế. Lần trước Từ Vĩ Trạch thanh toán…”.
Phục vụ mỉm cười đi tới hỏi: “Xin hỏi có thể gọi món chưa ạ?”.
Lúc này mà đặt thực đơn xuống rồi đi thẳng, thực sự là quá mất mặt, Nhan Miêu chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.
“Cho hai bát cháo bào ngư thịt cua”.
Hai cái bát cực to được bưng lên, coi như lượng cháo bào ngư thịt cua trong ấy cũng khá xứng với cái giá.
Gọi cũng gọi rồi, dù đau lòng, cũng phải cố gắng ăn cho đáng với số tiền bỏ ra. Hai người hì hụi ăn bát cháo quý giá rồi mất hai giây để nhìn phần cháo còn lại ở đáy bát mà dùng thìa không múc được.
Nhan Miêu nói dứt khoát: “Bê bát lên húp hết!”.
Thấy Nhan Miêu xung phong làm trước, Thư Cán đành ngậm ngùi cầm cái bát còn to hơn mặt mình lên.
Hai người cầm cái bát to vật lên, hút soàn soạt hết cháo.
Tới khi Nhan Miêu đã bỏ cái bát miệng úp vào mặt, đít hướng lên trời xuống, quẹt miệng một cái, mới phát hiện có chàng trai da trắng kinh hoàng ngồi đối diện đang chăm chú nhìn mình.
“…=__=”.
Nhan Miêu cố gắng trấn tĩnh, dù có là oan gia ngõ hẹp ngồi cùng một nhà hàng với ông sếp nhà mình, cô cũng không chịu ăn xong là đi ngay.
Cháo đắt như thế, hiển nhiên là bao gồm cả quang cảnh và phí phục vụ nữa, hít khí lạnh thêm một lát, uống nước trà miễn phí thêm một chút cũng được mà.
Mỗi người vừa uống xong hai cốc nước chanh, phục vụ lại bưng lên hai bát cháo.
Thư Cán như chim sợ cành cong, lập tức trợn tròn mắt, liên tục xua tay sợ hãi nói: “Chờ đã, chúng tôi không gọi”.
Phục vụ cười nói: “Đây là một vị khách gọi cho hai cô, tính vào hóa đơn của ngài ấy. Mới các cô từ từ thưởng thức”.
Không dưng mà được hưởng hai bát cháo, chờ phục vụ đi rồi, Nhan Miêu lập tức móc di động ra, gọi cho ông sếp đang ngồi bàn đối diện: “Anh Tạ, xin hỏi anh làm gì đấy?”.
Tiền điện thoại công ty có thể trả, nên so với việc đích thân qua đấy chất vấn, Nhan Miêu vẫn chọn cách gọi điện thoại nhẹ nhàng. Tạ Tử Tu là kẻ địch, mời bữa trưa miễn phí thì thật đáng nghi, không lẽ có bỏ thuốc chuột vào đó?
Tạ Tử Tu một tay còn đang gắp thức ăn cho cô bạn gái xinh đẹp ngồi cùng bàn, một tay cầm di động áp vào bên tai, cười nói: “Các cô chỉ gọi hai bát cháo, còn ăn hết sạch như thế, chẳng lẽ không phải vì đặc biệt thích sao? Làm sếp thì có nghĩa vụ quan tâm tới nhân viên”.
Hiếm khi Tạ Tử Tu có nhân tính như vậy. Nhan Miêu nghĩ một lát, dù đã ăn no tới tám phần, thế nhưng, mất tiền gọi một phần cháo, nếu ăn hai bát, vậy thì giảm được nửa giá rồi.
Thế nên Nhan Miêu quả quyết cầm thìa lên: “Ăn”.
Hai người cúi đầu chiến một mạch, Thư Cán rưng rức nói: “Miêu Miêu, tao, tao ăn hết nổi rồi…”.
Nhan Miêu ra chỉ thị: “Ăn hết đi, có thế một bát cháo chúng ta ăn hôm nay chỉ tốn tám mươi tư tệ thôi, hiểu chưa?”....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Anh Chết Rồi, Em Có Tha Thứ Cho Anh Không.!
» Bất Cá Hai Tay Em Diễn Hay Lắm
» Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
» Em Chết Đi... Anh Sẽ Đứng Nhìn Em Chết.!
» Liên minh phe thất tình
123»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt