“Ô ô ô, hắn muốn bắt nạt em……” Gặp người có thể ỷ lại, cô nhịn không được khóc kể lể sợ hãi lúc trước.
“Anh biết, đừng lo, hắn không làm gì được em nữa.” Anh an ủi, còn không quên hung tợn cho kẻ đang nằm trên mặt đất khóc thét thêm một cước, “Em có bị thương hay không?”
Anh đau lòng vạn phần nhìn cô bộ dáng chật vật, khi phát hiện trên cô áo rách quần manh, một cước trực tiếp đá vào ót đối phương, khiến hắn hôn mê.
“Đông Luân…… Như vậy được không?” Khang Đóa Hinh rụt lui, nghe thấy âm thanh đã cảm thấy đau.
“Phòng vệ chính đáng.” Anh nói hợp lý hợp tình.
“Em cảm thấy…… Có vẻ không giống phòng vệ.” Cô vẫn khóc thút thít, lại vẫn nhịn không được nói thầm.
“Đừng để ý đến hắn.” Tên kia không quan trọng, “Em có ổn không?”
“À, không sao.” Cô đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, không được tự nhiên kéo đồng phục bị rách, “Chỉ sợ phải thay quần áo.”
Thật đáng ghét, bộ dáng chật vật này lại bị anh thấy được.
Nếu nói kiếp trước cô từng nghĩ cùng đàn ông khác ở trước mặt anh kích thích anh, làm cho anh nếm thử ý niệm ghen tị, bây giờ cũng không dám.
Người đàn ông này vì cô, sợ là có thể liều lĩnh.
“Trước đừng đổi.” Anh cởi áo khoác trên người ra, khoác trên người cô, “Lúc vừa tới anh đã thuận tiện báo cảnh sát, trước khi họ đến, cố gắng giữ lại chứng cớ, trước hết như vậy đi.”
“Được.” Cô gật gật đầu, trải chuyện qua đáng sợ như vậy, cô bất chấp đáy lòng rối rắm giãy dụa, thầm nghĩ ỷ lại anh.
Trong lúc chờ cảnh sát đến, Nguyễn Đông Luân vẫn cầm chặt tay cô.
Khang Đóa Hinh cảm thấy như vậy dường như không tốt lắm, dù sao bọn họ bây giờ cũng không là cái gì, không lý nào còn thân mật như vậy, nhưng tay anh mang theo độ ấm quen thuộc mà ấm áp, cô do dự một chút, cũng không muốn rút ra, tùy ý anh nắm.
Ai, thói quen thật sự là đáng sợ, muốn bỏ cũng không bỏ được.
“Đúng rồi, sao anh có thể tới nhanh như vậy?” Cô bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Từ lúc cô gọi cho anh, đến khi anh xuất hiện, hẳn là không đến 10 phút? Anh ở chỗ nào, mà có thể liền nhanh như vậy?
Nguyễn Đông Luân do dự, mới nói: “Anh dạy gia sư ở gần đây.”
“A?” Cô giật nảy, “Anh chạy tới tìm em như vậy, công việc thì sao?”
“Không có việc gì, đã dạy xong.” Anh nhanh chóng nói: “Anh dạy học sinh tiểu học, đến 6 giờ rưỡi mà thôi, bây giờ là bảy giờ hơn.”
Nhận được cuộc điện thoại không đầu không đuôi kia, kỳ thật anh đã đi khỏi khu này, lại sợ tới mức vọt trở về, nghĩ cũng không nghĩ nhắm thẳng nhà cô chạy.
Lúc anh nhìn thấy cửa nhà cô mở, lại lo lắng đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn, cuối cùng anh đến kịp.
Khang Đóa Hinh ngẩn ra, “Sao anh có thể dạy tiểu học?”
Dạy tiểu học kiếm tiền không nhiều lắm, lương đại khái chỉ có ba trăm tới ba trăm rưỡi, trong khi đó, anh đường đường sinh viên hệ điện cơ đại học z, thành tích lại tốt, hẳn là rất nhiều nhà có con học trung học muốn mời, căn bản không cần lãng phí thời gian dạy tiểu học.
“Không có cách nào, khu này chỉ tìm được học sinh tiểu học.” Anh thản nhiên nói.
Cô trừng mắt nhìn, cuối cùng phản ứng lại đây, “Anh…… Là vì em, mới tại đây dạy?”
“Bằng không em cho là vì sao?” Anh liếc cô một cái.
Kỳ thật anh vốn cũng không có tính toán gì đặc biệt, chính là muốn tìm nơi gần nhà cô, muốn thử thời vận, xem có cơ hội cùng cô 『 ngẫu nhiên 』gặp mặt hay không, không ngờ lại xảy ra loại sự tình này.
May mắn cô cầu cứu anh, may mắn còn kịp……
Anh trong lòng lần thứ n cảm tạ trời, may mắn quyết định lúc trước của mình.
“Nguyễn Đông Luân.” Cô chần chờ mở miệng.
“Anh thật sự để ý em như vậy?” Để ý đến mức yên lặng làm nhiều chuyện vì cô như vậy, làm cho cô hoàn toàn không thể bỏ qua.
Anh quay đầu nhìn về phía cô, cười khổ, “Chẳng lẽ anh thật sự rất thất bại, mới có thể khiến cho em luôn hoài nghi tâm ý của anh như vậy?”
“Kỳ thật, em vẫn luôn hiểu, anh yêu em rất nhiều, tựa như em vẫn luôn yêu anh……” Khang Đóa Hinh cắn cắn môi, dừng một chút, “Nhưng Đông Luân, anh biết không? Tình yêu cũng không phải yếu tố duy nhất gắn bó hôn nhân.”
“Anh biết trước kia anh làm không tốt……”
“Không, anh làm rất tốt, ít nhất tốt hơn em, anh cố gắng công tác, không muốn cho em chịu khổ. Vì em, anh có thể hy sinh chính mình, thậm chí ngay cả tính mạng đều không cần……” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng anh vĩnh viễn không rõ, cho tới bây giờ những điều đó không phải là những thứ em muốn.”
Cô không muốn ở nhà làm một cô vợ bình hoa, không thể giúp anh bất cứ việc gì; Không muốn anh ở bên ngoài bán mạng công tác, kiếm về một đống tiền cho cô tiêu, cũng không có hứng thú tiêu tiền, sau đó một tháng gặp chồng không được vài lần.
Cô lại càng không muốn anh vì cô mà chết — nếu khi vụ tai nạn xe cộ kia anh đã chết, cô lại một mình sống sót, Khang Đóa Hinh hoàn toàn không dám tưởng tượng, cuộc sống của mình sẽ giống như địa ngục
“Như vậy …Đóa Hinh, không thể nói cho anh biết, điều em thực sự muốn đến tột cùng là cái gì?” Bàn tay cầm chặt bàn tay cô, tiếng nói của anh dịu dàng lại mang theo một chút mệt mỏi, “Anh biết em không thích anh đi công tác, biết em không thích thư ký của anh, nhưng em còn chưa nói cho anh biết nguyên nhân. Anh có trách nhiệm của anh, với công ty của anh, khách hàng của anh anh phải phụ trách, dù là đi công tác, hay là thư ký Vương, đều là yếu tố rất quan trọng trong đó. Đương nhiên, nếu là vì em, không có gì là không thể bỏ qua, nhưng em ít nhất cho anh một lý do, mà không phải chỉ nói cho anh, em không thích, em không cần anh làm, như vậy anh sẽ thực khó xử.”
Nếu công ty chỉ có một mình anh, anh có thể theo ý mình tùy thích đi làm, nhưng dưới anh còn có rất nhiều nhân viên, anh phải lo lắng đến bọn họ.
Khang Đóa Hinh nhìn anh, đáy lòng thực khiếp sợ.
Thật là như vậy? Trước kia hay là bây giờ, cô chưa từng nói với anh vì không muốn lâu ngày không thấy được anh, cho nên không thích anh đi công tác sao?
Cô cũng không nói với anh, thư ký Vương đáng giận kia, sau lưng anh châm chọc khiêu khích cô, muốn 『 gà mái không sinh được trứng 』này, đừng sống chết chiếm vị trí Nguyễn phu nhân không đi, hại Nguyễn gia tuyệt hậu?
Cho nên, không phải anh yêu tiền yêu sự nghiệp hơn yêu cô, nên mới bôn ba bên ngoài cả ngày không về, cũng không phải bởi vì yêu Vương Yên Hoa yêu đến không muốn chia lìa với cô ta.
Anh chỉ không biết mà thôi, anh không biết nguyên nhân cô bài xích mọi việc, bởi vậy không rõ vì sao vợ yêu của anh, trong một số việc luôn cố tình gây sự.
Vốn nghĩ trong cuộc hôn nhân của bọn họ, cô rất tham lam, muốn một phần tình cảm đầy đủ. Cho tới bây giờ cô mới đột nhiên hiểu được, thì ra căn bản cô chưa bao giờ thử trao đổi với anh.
Hôn nhân của bọn họ liếp trước đi tới bước đường cùng như vậy, cô cũng phải phụ trách một phần trách nhiệm rất lớn, bởi vì cô chưa bao giờ nói cho anh, cô muốn gì.
Cô bỗng nhiên cảm thấy…… thực sự có lỗi với anh, thực có lỗi.
“Đông Luân,” Cô cầm tay anh, nghẹn ngào mở miệng, “Em…… Em có rất nhiều việc muốn nói cho anh……”
Cô không muốn tiếp tục giấu giếm anh bất cứ điều gì, cô muốn đem hết thảy hết thảy, bao gồm cô yêu say đắm, bất mãn, đố kỵ, ủy khuất, tịch mịch, hết thảy nói cho anh.
Sau đó tại kiếp này đây cùng anh bắt đầu một lần nữa.
“Được, em nói, anh nghe.” Anh nói, dịu dàng như trước.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, một chiếc xe cảnh sát đã tới cửa nhà cô, hai viên cảnh sát vội vàng xuống xe, đi vào phòng.
Anh vỗ vỗ tay cô muốn cô yên tâm, sau đó mới đứng dậy đi đến cửa trước, chuẩn bị ứng phó với cảnh sát.
nguonDakMil.WapSite.Me
Trở lại hơn mười năm, Khang Đóa Hinh thích nhất thời gian cả nhà dùng bữa tối.
Mỗi ngày trên bàn cơm tối, là lúc một nhà ba người bọn họ có thể thả lỏng nói chuyện phiếm tâm sự, tựa như bây giờ –
“Ăn nhiều một chút” Hoàng Nhã Huệ gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát cô, “Nhìn con gần đây dường như gầy đi không ít, học gì thì học, khỏe mạnh là trên hết, mỗi ngày học bài đến một hai giờ, buổi sáng lại sáu giờ hơn đã rời giường, thân thể sao chịu được?”
“Không còn cách nào khác, sắp thi rồi!” Khang Đóa Hinh cười cười, “Qua đợt này là tốt rồi, toán con học không tốt, cũng chỉ có thể luyện tập nhiều hơn.”
Nói đến toán học, một nhà ba người đều nhớ đến chuyện Tiết Vũ Địch, trong lúc nhất thời không khí trở nên đông cứng.
Hoàng Nhã Huệ do dự vài giây, mới thật cẩn thận nói: “Nếu không…… Mẹ sẽ giúp con tìm gia sư khác?”
“Tìm gia sư làm gì, nếu lại phát sinh chuyện như lần trước làm sao bây giờ?” Khang Hành Đình lập tức nhíu mày phản đối, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu gặp phải kẻ giống tiểu tử Tiết gia vô liêm sỉ kia, Đóa Hinh chẳng phải càng nguy hiểm?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ