Câu nói lạnh lẽo như băng của cô bỗng làm Dương Duệ nghẹn ngào mãi không có phản ứng được gì, cho đến khi lòng dạ hoàn toàn trống trải anh mới hỏi lại:
“Sao lại nói lời xin lỗi? Nếu phải nói thì người đó là anh mới đúng”.
“Không, là em”.
Thắt xong chiếc dây lưng, Tô Tiểu Lương bước xuống giường tiến đến bên cửa sổ. Rèm cửa màu kem bị kéo tung ra sau một tiếng roẹt, thành phố Z đang tắm mình trong tiết trời mưa bụi mênh mang, lặng thầm như thể những rung động và ân ái đêm qua chưa từng xảy ra mặc dù không khí quyến luyến trong căn phòng này vẫn còn đang chứng minh tất cả những chuyện đó đều là thật. Thở dài một hơi, Dương Duệ bước tới sau lưng rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Vậy là em vẫn không muốn quay trở về bên anh”.
“Em...” Cảm nhận rất rõ sự hụt hẫng quá đà của anh, trái tim Tô Tiểu Lương như bị cơn mưa ngoài kia tưới ướt và lại trở nên mềm yếu, cô nói: “Thôi, bây giờ chưa nói những chuyện này vội có được không?”
Xoay người đáp lại cái ôm của anh, con người xưa nay vốn không thích dối lòng và dối người của cô lại một lần nữa chịu khuất phục, cô nhắm mắt lại để cảm nhận hương vị ngọt ngào khó khăn lắm mới có được.
Lặng trong vòng tay Dương Duệ một lúc, Tô Tiểu Lương chợt nhớ ra chuyện gì đó liền ngẩng đầu hỏi: “À, phải rồi, đêm qua anh vẫn chưa kể cho em làm thế nào anh thoát nạn vậy? Cừu Đại Hải thế nào rồi? Anh nói có thể giúp Cảnh Trình cải tử hoàn sinh thực ra chỉ là cái cớ để trao đổi cho em được ra ngoài thôi phải không? Cảnh Trình đã hoàn toàn lụi bại rồi, Cừu Đại Hải thật quá dại dột, chỉ dựa vào sức của một mình ông ta thì làm sao có thể đối phố với con sóng dữ dội này được chứ, haizz!”
Cơn mưa bụi giữa đất trời kéo đến một màn sương mù lạnh lẽo, khóe miệng Dương Duệ lại đang kéo ra một nụ cười cổ quái, anh thản nhiên đáp lại:
“Không phải lấy cớ đâu, chỉ cần anh đồng ý thì Cảnh Trình vẫn có thể cứu được. Nhưng anh không muốn làm như vậy!”
“Không muốn... Anh cảm thấy là Cừu Đại Hải và Cảnh Trình là tự tìm đến chỗ chết không đáng để ra tay cứu trợ sao?”
Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô, Dương Duệ đưa mắt nhìn ra xa xăm phía ngoài cửa sổ: “Anh không thích bị người khác uy hiếp, nhất là hành vi lấy mạng sống của em ra uy hiếp anh. Nếu ông ta không dùng cách này thì có thể anh sẽ cân nhắc một chút, nhưng khi ông ta đã làm rồi thì kể cả chuyện cân nhắc anh cũng không làm! Huống hồ anh không muốn mắc nợ người khác bất cứ chuyện gì, tất cả đều đã kết thúc rồi, và cũng nên kết thúc thôi.”
Tô Tiểu Lương đoán mãi không ra ẩn ý trong câu cuối cùng anh vừa nói là gì nhưng nó làm cô nhớ tới một vấn đề then chốt: SUA
Thậm chí cô còn lờ mờ cảm giác thấy vấn đề này có liên quan đến Helen, đến Anna và cả Tống Thạch Nhất nữa.
Rất khó giải thích như chuyện tin rằng Dương Duệ có thể tự giải cứu chính mình, Tô Tiểu Lương biết chỉ cần mình lên tiếng hỏi nhất định anh sẽ không giấu giếm mình điều gì.
Nhưng lặng lẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông mặt mày hơi đăm chiêu đang đứng bên mình này, cô lại lưỡng lự.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng tiếng Dương Duệ lại cất lên, rất trầm ngâm, rất lạnh lẽo: “Cừu Đại Hải... chết rồi!”.
“Nổ chết à, thế anh...” Đêm qua vẫn sống sờ sờ ra đấy thế mà đột nhiên vĩnh viễn biến mất, quả là thế sự chớp nhoáng vô thường.
Ánh mắt vẫn thất thần hướng về một nơi rất xa xăm, Dương Duệ kể lại với sắc mặt cứng đơ: “Sau khi em xuống lầu, ông ta kể lại với anh tình hình Cảnh Trình từ khi bắt đầu vướng vào nợ nần cho đến khi phá sản, yêu cầu anh lập tức đưa ra phương án để hồi phục nó về như xưa trong thời gian ngắn nhất. Sau khi xem xét toàn bộ tình hình, anh đã đề nghị ông ta trực tiếp vay tiền. Với tình hình giá thép nguyên liệu tăng không ngừng như hiện nay, ngành sắt thép đang có xu thế tăng trưởng mạnh, chỉ cần có vốn kết hợp với khả năng quản lý đúng đắn, nhất định Cảnh Trình sẽ không chết, hơn nữa anh có thể thông qua quan hệ để ông ta được liên hệ vay vốn...”
“Ông ta không đồng ý phải không?”
Trải qua sự việc vừa rồi, Tô Tiểu Lương càng nhận định rõ Cừu Đại Hải là loại người đã bị dồn đến đường cùng rồi, tuyệt đối ông ta sẽ không nhượng bộ hay thỏa hiệp đâu.
“Sống hay chết đều không bằng lòng, vì thế đã xảy ra xô xát. Khi nhấc bọc thuốc nổ đi lên tầng 3, anh nhanh tay lấy tập khăn giấy đã ướt hết trong túi áo ra lau lên các ngòi chính trong chùm thuốc nổ đó. Vì thế, chùm thuốc nổ quấn trên người anh vẫn có thể phát nổ nhưng chỉ có lác đác một hai cây thôi. Chuỗi thuốc nổ quấn trên người em mới là bộ phận gây cháy nổ chủ yếu. Cừu Đại Hải rất kích động, ông ta chỉ trích anh lừa gạt ông ta, anh đã giải thích rất nhiều, bao gồm cả việc tại sao anh không dùng đến SUA nhưng ông ta hoàn toàn không nghe ra”.
Trong đầu hiện lên hình ảnh đôi mắt sâu lõm vằn đỏ của Cừu Đại Hải, Tô Tiểu Lương không thể không hối hận:
“Nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng, cục trưởng Lý đã cho người bí mật đột nhập lên đó. Nhưng trước khi tiếng nổ lớn xảy ra, em và Trịnh Phàn có cảm giác âm thanh trên đó như càng lúc càng xa hơn...”
“Ô cửa sổ trên lầu đối diện với hướng em đứng, ông ta kéo anh ra khu vực phía sau đó. Anh tưởng rằng đang trong cơn kích động cực độ như vậy ông ta sẽ không nhớ tới bịch thuốc nổ gỡ trên người em xuống, nhưng khi kéo anh đi đồng thời ông ta vẫn nhấc bịch đó theo. Khi ra tới ban công, ông ta cầm dao bắt anh đứng lên trên lan can, vì khi đó bịch thuốc nổ rất có khả năng sẽ phát nổ làm tan xác cả hai nên anh không dám phản kháng lại. Sau đó, ông ta đưa điện thoại cho anh, yêu cầu anh gọi điện nếu không sẽ châm ngòi thuốc nổ ngay lập tức...”
“Anh đã bấm số để kéo dài thời gian phải không?”
“Người hiểu anh chỉ có em”. Cúi đầu nhìn Tô Tiểu Lương khẽ mỉm cười, Dương Duệ ôm cô đi về phía ghế sofa: “Anh ấn bừa mấy số, giả như đang gọi điện thoại chứ thực tế là đang tính xem nên nhảy xuống từ chỗ nào là tốt nhất, dẫu sao anh cũng không hoàn toàn chắc chắn chỗ thuốc nổ trên người mình có phát nổ hay không. Cừu Đại Hải cũng rất thông minh, ông ta nhanh chóng nhận ra anh đang giả vờ, cũng leo lên lan can, không nói thêm bất cứ điều gì, không chút do dự mà châm lửa ngòi nổ để kết liễu cả hai. Trời quá tối, anh không thể nhận định được có phải ông ta đang dọa dẫm hay không, chỉ duy nhất một ý nghĩ vụt qua đầu, hi vọng may mắn sẽ đến với mình, anh giơ một chân lên đá vào cánh tay đang đánh bật lửa của ông ta, đồng thời tung người nhảy xuống phía dưới”.
Cảnh tượng tối đen ghê rợn phía dưới khi anh nhảy xuống đó lại tái hiện lại trước mắt Dương Duệ, như trở về từ cõi chết, Dương Duệ vẫn còn nguyên cảm giác mình được tái sinh như thế nào.
Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đang ớn lạnh của Tô Tiểu Lương, phát ra một tiếng thở dài chán nản, anh nói tiếp: “Anh cứ nghĩ cú đá đó sẽ làm văng chiếc bật lửa trên tay Cừu Đại Hải, nhưng tiếc là bật lửa lại rơi đúng vào chỗ thuốc nổ ông ta đang xách trên tay. Anh may mắn nhảy trúng vào một đống cát chưa dùng đến phía trước ngôi nhà, không một ngòi nổ nào phát nổ cả, chỉ bị xây xát một ít da và đầu bị va chạm một ít. Tiếng nổ lớn làm anh bất tỉnh, cục trưởng Đào cho người tìm kiếm và thấy anh liền đưa hai chúng ta vào bệnh viện ngay”.
Tô Tiểu Lương lật lại bàn tay để nắm lấy tay Dương Duệ, ngoài vui mừng ra cô vẫn cảm thấy có chút bức bối không yên.
Có lẽ đó là sự cố chấp của anh, cố chấp không trời đất nào xoay chuyển được.
“Lúc trước ông ta chẳng nói chỗ thuốc nổ đấy đủ sức làm nổ tung cả tòa nhà cơ mà?”.
“Sau khi tỉnh lại anh cũng có hỏi cục trưởng Lý câu đó, anh ta nói thực ra chỗ thuốc nổ đó không phải là do Cừu Đại Hải tự chế ra mà là một người bạn của ông ta làm. Người đó khai là ông ta sợ sự việc gây hậu quả nghiêm trọng nên lén rút lượng thuốc nổ bên trong đi, nhưng vì ngại Cừu Đại Hải không hài lòng nên nói dối ông ta về mức độ nguy hiểm của nó như vậy. Phải rồi, em có định gọi điện nói chuyện với Tiểu Lãng không? Trước khi đến đây anh không dám gọi điện cho nó thông báo là em bị bắt cóc đâu. Nếu biết chắc nó phát điên lên mất”.
Cầm điện thoại đưa cho Tô Tiểu Lương, Dương Duệ ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện giữa cô và Tiểu Lãng.
Trên mặt vẫn nở một nụ cười điềm đạm, lúc thì Tô Tiểu Lương nhíu mày, lúc thì lên tiếng quở trách, toàn thân cô phát ra một thứ ánh sáng thanh thản mà bình yên, đẹp đẽ mà thánh thiện.
Buổi sớm ban mai được ủ trong màn mưa phùn và sương khói mượt mà, người con gái anh yêu vẫn bình yên ngồi bên cạnh, rõ ràng bức tranh trước mắt rất đúng với câu người vui cảnh sẽ đẹp. Nhưng nghe Tô Tiểu Lương căn dặn Tiểu Lãng như một người chị mà cũng như một người mẹ, chợt Dương Duệ nhớ tới cuộc nói chuyện với Tiểu Lãng trong công viên Sâm Lâm tối hôm nào - chuyện cậu ta quá kích động vì muốn bảo vệ người chị cùng kề vai sát cánh của mình thì rất dễ giải thích, thế nhưng dường như cậu ta còn có gì đó rất căm phẫn, như thể một con thú nhỏ hồ đồ nổi cơn giận khi bị cướp mất thứ đồ vật nó yêu quý nhất....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ