Những vấn đề mà tiền có thể giải quyết được thì đã không phải là vấn đề nữa.
Hết tiền, có thể kiếm lại; mất nhà, sau này vẫn có thể mua lại; người mất mới là tổn thất không thể lấy lại được, cũng giống như bố mẹ của Tiểu Lãng…
Trên đường từ bệnh viện đi ra, Tô Tiểu Lãng không nói một lời, chỉ lầm lũi đi phía sau chị, khuôn mặt sắc cạnh của cậu sầm sì như cục than.
Mặt trời lên cao, ánh nắng cũng chói chang hơn bao giờ hết.
Tô Tiểu Lãng nhớ lại lần đầu tiên gặp chị trong bệnh viện sáu năm về trước, thời gian như nước chảy qua cầu, sáu năm tưởng như chỉ trong chớp mắt, mà lại cũng qua thật chậm.
Ngẩng đầu nhìn theo người chị đang lầm lũi bước đi phía trước, vẫn dáng người cao cao gầy gầy ấy, trong bộ váy trắng như tuyết, dưới chiếc ô chống nắng màu tím lam đó, hai hàng nước mắt Tô Tiểu Lãng lăn dài trên má. Đôi chân nặng trĩu như mang chì, đầu óc bị cảm giác tội lỗi và ăn năn xâm chiếm hoàn toàn, lúc này Tiểu Lãng nhận ra kỳ thực mình mới là kẻ ích kỷ nhất trên đời. Đầu cuống họng hơi run run, cố rướn cao lên để nói điều gì đó thật khó, dường như cả thế giới chỉ còn lại có bản thân cậu và bóng người đang đi phía trước. Cuối cùng cậu cũng thốt được một câu:
“Chị ơi, em xin lỗi!”
Lặng lẽ bước đi như trong thế giới không một bóng người, Tô Tiểu Lương đang mải miết đắm chìm trong dòng suy nghĩ xem ngoài bán nhà ra còn có cách nào xoay tiền khác không. Tiếng gọi phía sau vọng đến làm con người đang lạc bước trong sương mù của cô dừng bước, thấy Tô Tiểu Lãng đứng khóc như một đứa trẻ con dưới ánh mặt trời nóng rực, bất giác cô lại nhớ đến biến cố chặn ngang đời mình sáu năm trước, mọi ấm ức và cơn giận dữ của cô đều trôi theo dòng nước mắt của Tiểu Lãng, mấp máy môi, cô khẽ gọi:
“Thằng bé ngốc này, khóc gì mà khóc? Xấu hổ chưa kìa! Được rồi, không khóc nữa, chị không trách em đâu”.
“Chị có hối hận vì khi đó đã nhận em không?”
“Chưa bao giờ chị hối hận vì đã nhận em, bây giờ không hối hận, sau này cũng không hối hận. Tiểu Lãng, chẳng phải em chính là em trai của chị sao?”
Nhớ tới dạo gần đây mình cũng ít quan tâm đến em, chút giận hờn cuối cùng của cô cũng đã tan biến mất.
“Chị, em muốn được ôm chị, có được không?”
Màn sương mù mịt giữa ban ngày nắng chang chang dần dần bốc hơi hết, vẻ u tối sầu thảm tích tụ trong ánh mắt Tô Tiểu Lãng từ hôm qua đến giờ đã tan ra và biến mất.
Thoáng trong giây lát, Tô Tiểu Lương bất giác nhìn dòng người đang qua lại như mắc cửi trên đường, rồi thả chiếc ô xuống, dang rộng đôi tay. Khẽ nhoẻn miệng cười.
Tô Tiểu Lãng cũng khẽ nở một nụ cười ngại ngùng, tiến nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Tô Tiểu Lương vào lòng, thật là chặt.
Cảm nhận được mùi của đàn ông phát ra từ cơ thể của Tiểu Lãng, Tô Tiểu Lương cảm thấy vòng tay của cậu em có vẻ quá chặt, trái tim cô bỗng loạn nhịp.
Đây không phải là lần đầu tiên cô và Tiểu Lãng ôm ấp thế này, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cái ôm này có gì đó bất ổn.
“Đã bao giờ cô nghĩ đó là vì tôi chưa bao giờ coi Tiểu Lãng là trẻ con còn cô luôn luôn coi cậu ấy như một đứa trẻ?” Chợt câu nói mà Hạ Thần từng nói với mình lạnh lùng xuất hiện trong đầu cô, nó làm cô hoảng hốt, vội vàng đẩy cậu em đang đắm chìm trong vòng tay siết chặt của mình ra.
Hai má thoáng ửng hồng, lấp liếm sự luống cuống bằng cách cúi người xuống nhặt chiếc ô lên, cô nghe rõ tiếng hỏi bàng hoàng của Tiểu Lãng: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là chị nhớ ra còn rất nhiều việc phải làm. Về nhà nhanh lên, chị cần liên lạc gấp với mấy công ty bất động sản”.
Chỉ xin nghỉ một ngày để giải quyết việc của em trai, sáng hôm sau Tô Tiểu Lương đi làm như bình thường.
Vừa đến tới công ty, Trịnh Phàn và Thái Gia Gia đã chạy ngay đến hỏi thăm. Nói qua loa mấy câu là sự việc đã giải quyết xong đâu vào đấy, Tô Tiểu Lương không muốn thể hiện sự thiếu lạc quan một chút nào trước mặt đồng nghiệp của mình. Họ có lòng quan tâm đến mình là quá đủ rồi. Chỉ cần một mình tự gánh vác lấy, cô tuyệt đối không muốn để người khác phải phiền lòng vì mình một chút nào. Cả ngày hôm đó, Dương Duệ không đến công ty, nghe nói là đi tiếp khách hàng từ Bắc Kinh tới. Sự vắng mặt của Dương Duệ làm cô cảm thấy có chút hụt hẫng. Nhớ lại cái ôm trên phố chiều qua với Tiểu Lãng, cô có cảm giác có gì đó khác thường thật khó gọi tên. Mặc dù bụng dạ lúc nào cũng tự động viên rằng chuyện đó chẳng có gì vô lý cả nhưng không hiểu sao khi đã đến giờ tan sở mà cô vẫn dùng dằng chưa muốn về vội, như thể muốn trốn tránh gì đó. Ăn một bát mì ăn liền, uống một cốc trà đặc, lên mạng kiểm tra email xong, Tô Tiểu Lương mới dề dà ra khỏi công ty.
Buổi đêm đầy gió của thành phố vẫn lộng lẫy trong những ánh đèn đường chói mắt.
Một chiếc ô tô vội vàng chạy vụt qua cô, rồi một chiếc nữa lại chạy đến.
Cửa kính chiếc xe chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt điển trai của Dương Duệ hiện ra, vẫn nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai ấy.
Có lẽ do tâm tư đang bấn loạn, nhìn chiếc xe và người đàn ông trước mặt, bỗng Tô Tiểu Lương chợt nhớ tới một câu nói đang gây sốc của một nhân vật nữ trong một bài phỏng vấn về hôn nhân được đăng tin trên mạng gần đây: “Thà ngồi khóc trong BMW còn hơn cười trên chiếc xe đạp”. Bản thân không đủ thẩm quyền bình phẩm quan niệm trên là đúng hay sai, mà liên hệ đến chính tâm hồn mình xem, muốn ngồi trong chiếc xe bốn bánh sang trọng khóc lóc, hay ngồi sau con cà tang hai bánh không động cơ cười ha hả? Mỗi người đều có một trái tim chứa đựng hư vinh, nhưng có thể khẳng định rằng thứ mà con người luôn luôn hướng về không phải sự hoan lạc xa xỉ đến cùng cực mà là hiện thực giản đơn thôi. Hấp háy đôi lông mày tự trách mình sao lại có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy, cô ngồi vào trong xe, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng chảy đều đều như làn nước.
“Bán nhà đi thì em và Tiểu Lãng sống ở đâu? Nhóc, để anh giải quyết chuyện này cho”. Tiệc tùng cả ngày trời, nghe giọng điệu của Dương Duệ có vẻ mệt mỏi.
“Em không muốn nợ anh bất kỳ điều gì hết, nhất là vấn đề tiền bạc. Nhà em có thể kiếm tiền để mua lại, anh không nợ em gì hết, không cần phải nghĩ cách đền bù cho em”. Tận tai nghe được hai tiếng “vụng trộm” từ miệng cậu em trai thốt ra, hai tiếng ấy như mọc rễ cắm sâu vào trong lòng cô – thật không dễ dàng chút nào để có thể bẻ gãy các quy tắc đạo đức để đến với tình yêu, nhưng những cọng rễ ấy càng đâm sâu lại càng phơi bày rõ nét hơn sự thật, vô số cảm giác tội lỗi cứ tràn ra, cô không thể tưởng tượng được rốt cuộc trong mắt người khác họ thấy cô là loại phụ nữ thế nào nữa.
Bỗng nhiên, khi cô vừa nhấc chân vào trong xe, chen lẫn trong tiếng động cơ nổ rền tai, sắc mặt Dương Duệ bỗng trầm hẳn xuống, anh nói: “Nếu như chỉ là đền bù thì anh đã có thể viết cho em một tấm séc”.
Từ khi nào sự hiểu lầm lẫn nhau giữa cô và Dương Duệ phải nói trắng ra bằng lời nói thế này?
Tô Tiểu Lương sững sờ.
Khi tình yêu đã không còn mộc mạc và thuần khiết như xưa, có phải tất cả mọi thứ đều trở nên phức tạp và rắc rối như vậy không? Cũng như bây giờ, theo lý trí mà nói, cô biết Dương Duệ đang muốn giúp đỡ mình. Còn như về mặt tình cảm, cô lại cảm thấy đây là một kiểu đền bù, một hình thức khác của sự bố thí, thậm chí là để duy trì mối quan hệ không thể tìm ra lối thoát này.
Một bữa tối vô vị nhanh chóng kết thúc, Dương Duệ đưa cô về, lần đầu tiên hai người chào tạm biệt nhau trong tình trạng lặng lẽ và kém vui thế này.
Về đến nhà, Tô Tiểu Lãng chạy vào trong bếp đưa cho cô một lá thư được gửi chuyển phát nhanh mang đến. Cô xé phong bì ra xem, một thẻ ngân hàng Xây dựng rơi ra ngoài, bên trong còn một mảnh giấu nhỏ màu hồng với dòng chữ ngắn gọn sắc nét: Tiểu Lương, trong thẻ có 30 vạn, mã pin là sáu số 9, không cần phải bán nhà đâu, tiền cô có thể trả lại dần dần, tôi cũng không dùng gì đến. Hạ Thần.
Một đôi mắt trong sáng thấp thoáng xuất hiện trước mặt cô, thẫn thờ ngồi thừ xuống thành giường, chiếc thẻ ngân hàng nhẹ tênh vậy mà sao cô thấy nó nặng quá.
Bên cạnh sự cảm kích chân thành dành cho Hạ Thần, cô lại nhớ tới Dương Duệ, người vừa đi khỏi đây. Cả hai cùng có ý muốn ra tay trợ giúp cô. Nhưng cảm nhận đầu tiên của cô về hành động của Hạ Thần là sự nhiệt tình, còn phản ứng trước tiên đối với Dương Duệ lại là không muốn mắc nợ nhau, thậm chí cảm thấy đó là một hành vi mang tính chất đền bù đáng khinh. Thật lòng mà ngẫm xem, Dương Duệ có gì sai không? Những cảm nhận bộc phát không giống nhau này có lẽ do mức độ thân thiết khác nhau giữa cô và hai người, Hạ Thần là bạn, còn Dương Duệ là người đàn ông mình yêu, vì vậy trong lòng cô dường như vẫn còn cố chấp tồn tại thứ bản năng gọi là lòng kiêu hãnh. Cũng là con người kiêu hãnh đầy mình, có lẽ cảm xúc của lúc này anh khó chịu lắm, lòng tốt chân tình lại trở thành ý đồ xấu xa. Độc thân quá lâu rồi phải không? Rốt cuộc bản thân vẫn không thể tiếp nhận được sự quan tâm và yêu thương của anh ấy, sự kiêu căng cố chấp của cô đã ngưng tụ lại thành một khối cứng ngắc, thậm trí còn sẵn sàng xù gai nhọn ra phòng vệ như một con nhím vậy....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ