“Nếu như đến một nơi hoàn toàn xa lạ thì thế nào?”
“Có anh ở bên, không có nơi nào là xa lạ hết”.
“Nhóc ơi, anh yêu em”.
Giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ dần rồi dần biến thành những tiếng thủ thỉ bay vào không trung, Tô Tiểu Lương mở to mắt, bỗng cảm thấy những câu hỏi của anh sao lại bi thương quá.
Cánh tay anh đang ôm cô chặt quá, cảm giác bất an khuấy đảo trong lòng cô, lưỡng lự mãi, cuối cùng cô lấy hết dũng khí hỏi anh:
“Dương Duệ, bố cô ấy đã nói chuyện gì với anh vậy? Nói cho em biết đi, có được không?”
Bầu không khí im lặng, nặng nề bao trùm lấy hai người.
Đẩy cánh tay anh ra mấy lần, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, Tô Tiểu Lương đưa mắt nhìn xuống, thấy anh vẫn đang ôm chặt lấy mình và ngủ say.
Anh đang ngủ rất say, nhịp thở chậm rãi, dường như đã rất lâu rồi anh không có được một giấc ngủ ngon như vậy.
Đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang nằm cạnh mình, cô tủm tỉm mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào mà cũng đầy cay đắng. Sáng sớm hôm sau, khi Tô Tiểu Lương tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng, Dương Duệ đã đi rồi, anh để lại cho cô mấy dòng chữ:
“Nhóc à, bệnh viện có buổi họp liên quan đến tình hình của Anna, anh phải đến đó tham dự, chiều nay anh sẽ đến công ty giải quyết một số việc, gặp lại em lúc đó nhé”.
Điều mà hai người họ không ngờ được là cuộc gặp vào buổi chiều hôm đó đã không thành.
Tô Tiểu Lương vừa đến công ty, Trần Quốc An liền gọi cô đến thông báo rằng cô đã bị ECO sao thải. Vì trước nay Trần Quốc An vẫn quý mến cô, nên ông lén cho cô biết Dương Duệ hoàn toàn không biết đến quyết định cho thôi việc này, mà là lệnh trực tiếp của Tổng công ty bên Mỹ. Đầu óc cô cuồn cuộn dậy sóng mọi thông tin từ khi Dương Duệ trở về cho đến nay, rồi lắp ghép chúng lại với nhau, cô nhanh chóng đoán ra người có thể điều khiển chủ ý của Tổng công ty bên Mỹ trong chớp mắt như vậy, chỉ có thể là bố của Vu Anna, ông Vu Chấn.
Sau khi làm một báo cáo bàn giao thôi việc đặt lên bàn làm việc trong phòng Trần Quốc An, cô tranh thủ giờ nghỉ trưa thu dọn đồ đạc, lặng lẽ đi khỏi công ty.
Cô không chào tạm biệt bất kỳ ai, bao gồm cả những người bạn khá tốt bụng như Trịnh Phàn và Thái Gia Gia.
Trong cuộc họp bộ phận kinh doanh, sau khi Trần Quốc An đọc quyết định cho cô thôi việc, cả công ty náo loạn.
Tất cả mọi người đều bàn tán ra vào chuyện này, đủ thứ giả thiết được đặt ra để đoán định, một lần nữa Tô Tiểu Lương lại trở thành chủ đề nóng ở ECO trong những ngày này, mặc dù người thì chẳng còn ở đây nữa.
Khi nghe điện thoại, Hạ Thần đang ra ngoài ăn trưa với mấy người bạn.
Khi anh lái xe đến quán rượu có tên Always Black. Tô Tiểu Lương đã say bí tỉ.
Rốt cuộc có chuyện gì mà lại tuyệt vọng thế này, chuyện gì đã khiến một người phụ nữ kiên cường như cô chỉ biết tìm đến rượu để giải sầu thế này?
Kiên nhẫn lắng nghe những lời lẩm bẩm nửa say nửa tỉnh của cô, trái tim Hạ Thần như bị rạch nát một đường, rất đau.
Không hiểu rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà khiến cô bị đuổi việc, nhưng anh hiểu rõ nỗi tuyệt vọng hơn cả đi mò kim dưới đáy biển trong hoàn cảnh này của cô trong giai đoạn này.
Thân thế cậu em trai, Vu Anna tự sát, tình yêu vô vọng, khoảng cách ngày càng xa dần với người yêu, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau như vậy, đến nam giới còn không chịu đựng được nữa là một cô gái yếu đuối đáng ra phải được che chở bảo vệ như cô. Mấy hôm nay, mỗi lần gọi điện cho cô, cô đều không nói gì, lần nào cũng chỉ nói mình ổn, nhưng Hạ Thần biết, trái tim cô ấy đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ cần một cơn sóng gió nữa ập tới là mọi giá đỡ đều có thể đổ sụp, không thể dựng lại được nữa.
Không biết trong con người này có thứ niềm tin và sức mạnh kiểu gì mà cô ấy có thể kiên cường đến vậy, có thể dũng cảm để kiên cường đến vậy?
Mắt hơi rưng rức nhìn cô ấy uống liền một lúc ba ly rượu, Hạ Thần giằng lấy ly rượu trong tay cô, không nói không rằng kéo cô vào lòng mình:
“Tiểu Lương, muốn khóc thì hãy khóc đi, có anh ở đây cùng em, em không cô đơn đâu, có hiểu không?”
“Tại sao phải khóc?”
Tô Tiểu Lương ngẩng đầu lên, giương ánh mắt long lanh như ngân ngấn một lớp sương mờ ảo, cười nhạt nói: “Quan hệ giữa em và ECO chẳng qua chỉ là bên thuê lao động và người làm thuê thôi, chỉ có điều thời gian em làm ở đó cũng khá lâu rồi. Em cũng sớm biết doanh nghiệp nước ngoài vốn là nơi chẳng có tình người. Thiếu em, ECO vẫn sẽ vận hành bình thường. Em không có nó, cũng có thể tìm được một công việc khác chứ. Nào, cạn một ly với em nào!”
Ngăn thì cũng không ngăn được, khuyên cũng chẳng khuyên nổi, thôi thì đành lặng lẽ ở lại bên cô ấy, nhìn cô ấy uống cho xong, nghe cô ấy nói cho xong.
Lòng tích tụ quá nhiều đau khổ và mệt mỏi, gần như đã đến lúc muốn bộc phát ra hết.
Lại hai chai bia nữa được mang ra, Tô Tiểu Lương tựa vào người Hạ Thần, bô bô ba ba nói nói cười cười hệt như một đứa trẻ:
“Em rất muốn… rất muốn được trở về tuổi 17, ngày đó trời rất xanh, hoa hợp hoan cũng nở rất đẹp, em và Dương Duệ nói với nhau rất nhiều chuyện vui vẻ, cái gì em cũng muốn…”
“Dương Duệ…” Nhắc tới tên Dương Duệ, Hạ Thần như choàng tỉnh, một lần nữa giằng lấy cốc bia từ tay cô, nghiêm nghị nói: “Em muốn gặp cậu ta phải không? Anh sẽ gọi điện bảo cậu ta đến đây, được không?”
“Ai?” Tựa vào vai Hạ Thần, Tô Tiểu Lương chớp chớp đôi mắt, ngây ngô hỏi lại, sau đó lắc đầu: “Anh nói là Dương Duệ phải không? Không, em không muốn gặp anh ta. Nói cho anh biết một bí mật nhé, thực ra… thực ra em rất không xứng với chính mình”.
Người đến quán rượu này dần dà đông hơn, liếc mắt nhìn đồng hồ đã là 8 giờ tối, Hạ Thần rút điện thoại ra định gọi cho Dương Duệ.
Anh tin rằng, người Tô Tiểu Lương muốn gặp nhất lúc này không phải là mình, mà phải là cậu ta.
Thế nhưng, hành động này không qua mắt được kẻ đang say sưa bí tỉ Tô Tiểu Lương, cô nhanh chóng giật lấy điện thoại vứt lên bàn, nổi giận đùng đùng: “Anh… anh muốn gọi cho
ai? Dương Duệ phải không? Em đã nói rồi, em không muốn gặp anh ta, không muốn gặp! Hạ Thần, chúng ta… chúng ta có phải là bạn của nhau không? Nếu là bạn thì anh hãy ngồi uống rượu nói chuyện với em, còn không thì anh đi đi!”
“Được, được rồi, anh không gọi”. Hạ Thần không nghĩ rằng nhắc đến Dương Duệ cô ấy lại bị kích động như vậy, đành thôi không sờ đến điện thoại nữa, dịu giọng dỗ dành cô: “Nào, nói bí mật của em đi xem nào”.
Chương 11: Anh nói chỉ cần cứ mãi yêu nhau là được
Tô Tiểu Lương ngã nhào xuống ghế sô pha, cười ngây dại nói: “Đúng, bí mật của em. Anh biết không, Dương… trước khi Dương Duệ trở về, em đã nghĩ rất nhiều lần xem có nên tha thứ cho anh ta hay không, câu trả lời lần nào cũng là không thể. Nói thật lòng, em là một cô gái nhớ dai thù lâu, không biết làm thế nào để quên được nỗi đau khi bị anh ấy bỏ rơi. Thế nhưng, khi anh ấy trở lại, em phát hiện ra chính mình cũng không thể điều khiển được bản thân mình, cho dù vẫn biết anh ấy đã có vợ. Bi kịch của mẹ em là từ Lý Y Nhân mà ra, bây giờ, nếu Vu Anna, nếu cô ấy chết, thì bi kịch của cô ấy chính là do em. Vì thế, thật sự em thấy mình không xứng đáng với bản thân mình, chẳng… chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi phải không, tại… tại sao sáu năm trời em không thể quên được anh ta, tại sao đến bây giờ, đến bây giờ trái tim vẫn đau đớn như bị lửa thiêu đốt thế này.”
“Cậu ấy không phải là ai khác, chính là người mà em yêu, cũng là giấc mơ của em từ thuở thiếu thời.”
“Mơ? Chỉ là giấc mơ thôi, ngày nào em cũng cảm thấy mình như đang mơ màng trong những giấc mơ. Những lúc vui vẻ thì như đang được bay lên chín tầng mây, lúc đau buồn lại như đang rơi xuống chín tầng địa ngục. Lúc trên cao, lúc rơi tõm xuống dưới vực sâu, hết đi lên rồi lại đi xuống, chật vật, vật vã như thể, như thể mỗi ngày khi anh tỉnh giấc, anh đều cảm thấy sắp có chuyện bất trắc gì đó sẽ xảy ra, nhưng mãi mãi anh không thể biết rốt cuộc đó là chuyện gì, lòng dạ lúc nào cũng bất ổn, không bao giờ biết được hai chữ tình yêu nó như thế nào.”
“Tiểu Lương….” Chưa bao giờ Hạ Thần phải rơi vào tình cảnh không thể nói thành lời như bây giờ, ngay cả là khi đứng trên bục giảng, anh xót xa nói: “Để anh đưa em về, có được không?”
Thế rồi Hạ Thần đỡ cô, đưa cô ngồi lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận cho cô, rồi quay trở lại quán rượu ôm thùng đồ của cô ra, nổ máy cho xem chầm chậm lăn bánh.
Đã nói quá nhiều rồi, uống cũng đủ nhiều rồi, toàn thân Tô Tiểu Lương mềm nhũn, cô cuộn mình trong ghế xe, ngoan ngoãn hệt như một chú mèo con....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ