XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Truyện : Hạnh phúc Không bắn, không trúng bia!
Tác giả : Mộc Thanh Vũ

Anh là một người đàn ông rất có khí chất quân nhân, ngay cả khi gây gổ lời nói ra cũng giống như phát khẩu lệnh, ngắn mà có lực: “Không cho phép la hét! Cho em thời gian mười giây tự điều chỉnh mình, bây giờ bắt đầu đếm ngược, mười, chín. . . . . .”

Cô tức giận: “Có chút khái niệm về thời gian hay không? Cần mười giây để điều chỉnh, lâu vậy sao?”
Anh là một người đàn ông rất chính trực chuyên chế, đối với chiếc váy có độ dài khá ngắn của cô thường hay phê bình kín đáo: “Em cũng thật biết tăng thể diện cho anh!” Thấy cô nhe răng cười ngây ngốc, anh nghiêm mặt giáo huấn cô: “Lần sau còn mặc ngắn vậy nữa, coi chừng anh nhốt em lại.”
Cô bĩu môi: “Em chỉ thỏa mãn lòng hư vinh cho anh, cứ như thể em làm tổn hại ổn định đoàn kết, nhiễu loạn lòng quân vậy.”
Đây là một “Cuộc chiến” quân dân hợp tác chiến đấu, đây là một câu chuyện xoay quanh hồng tâm hạnh phúc, xoay quanh chuyện tình cảm ấm áp, hãy xem bọn họ làm thế nào vừa cười cợt vừa tức giận trách móc, viết ra câu chuyện khác người — Hạnh phúc chính là tự tay bắn bia.

Lúc thân mật:

Thoát khỏi “Vòng vây” của anh, cô uất ức nói: “Môi đã bị anh cắn nát rồi, không biết nhẹ một chút sao, đồ thô lỗ ——”

Anh đi tới nhìn nhìn, có chút đau lòng: “Xin lỗi, anh đã quên loại động tác chiến thuật thông thường như hôn môi này cần chú ý đến nội dung mấu chốt hơn.”

Gỡ bàn tay anh đang vươn qua ôm lấy cô ra, cô nhảy ra thật xa mà tố cáo: “Anh xem đi, ở chung với anh trình độ cảnh giác tuyệt đối không thua kém với việc sẵn sàng chiến đấu.”

Bất mãn sự “Kháng cự” của cô, anh theo thói quen nhíu lông mày: “Nếu em hành động nghe theo chỉ huy thì anh cũng không cần dùng sức mạnh tấn công. Tránh xa như vậy để làm gì, xem anh là kẻ địch à? Qua đây!”

“Không qua! Dám dùng bạo lực thi hành, sẽ thông báo cho toàn quân của anh.” Cô bướng bỉnh ném cái gối ôm qua, nhảy dựng lên đẩy cửa chạy ra ngoài.

Khi tiến hành trao đổi:

Sau khi kết thúc sự thân mật ngọt ngào, cô nhíu đôi mày thanh tú lầm bầm: “Em đã trở thành vật phẩm quân dụng của anh, nhưng anh lại là tài sản chung thuộc về quốc gia và nhân dân, việc này thật không công bằng mà.”

Nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô, anh nhịn không được nở nụ cười: “Bây giờ đã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiến bộ. Sống chung với anh, tố chất cá nhân của em đã được nâng cao nhanh chóng.”

Kỳ quái, vẻ mặt cợt nhã không phải là tác phong của anh mà? Cô trừng mắt nhìn anh: “Chú Giải Phóng Quân à, em đang thảo luận vấn đề rất nghiêm túc với anh. Không được cười!”

Gọi anh cái gì? Chú Giải Phóng Quân? Ba ngày không đánh, leo tường dỡ ngói, tập thành thói quen không ra gì rồi.

Anh thu lại ý cười xách lỗ tai nhỏ nhắn của cô: “Vậy thì đừng gối đầu lên đùi anh, ngồi dậy, phải có thái độ nghiêm túc nói chuyện với anh.”

Lại nữa rồi, nói chuyện phiếm với anh, cô lại bị anh chỉnh đến giống như mở hội nghị. Cô nổi điên, oán giận rú lên một tiếng nhào đầu về phía anh. . . . . .

Thời điểm cãi nhau:

“Võ lực chạm đến bụng dạ, ngôn ngữ chạm đến linh hồn” Lời nói, đối với người trong cuộc yêu nhau mà nói, không được nghiệm chứng, không tin, hãy xem cảnh tượng tiếp theo này.

Vì bù lại khác biệt chiều cao, cô nhảy lên chiếc ghế đẩu ngoảnh mặt về phía anh ầm ĩ: “Anh cho rằng anh là Ken Takakura à? Chẳng lẽ em không phải là anh thì không được sao? Không cần anh nữa, em muốn chia tay!”

Vốn không có nhiều kiên nhẫn chịu được sự “Nổi giận đùng đùng” của cô, hết sức lãng phí thời gian, anh đứng tại chỗ xoay một vòng bình ổn cơn tức: “Muốn vạch rõ ranh giới kéo dài khoảng cách với anh phải không? Nói cho em biết, không phê chuẩn!” Không đợi cô cãi lại, anh trầm giọng “Cảnh cáo” cô: “Em nuốt cái ý nghĩ chia tay về cho anh, nếu còn có suy nghĩ đó nữa, anh sẽ ném em vào phòng tạm giam ở một mình. Không tin? Em thử xem?”

Như bị sự bá đạo của anh chọc giận, cô mất đi lý trí bắt lấy cái gối của anh dùng sức nện vào đầu mình, sau đó chống nạnh quát: “Em là lính của anh à? Anh ra lệnh cho em? Em muốn chia tay! Chia tay, chia tay!” Bộ dáng ăn vạ như đứa trẻ cố tình gây sự.

Đôi mắt thâm thúy để lộ ra sự bất đắc dĩ cùng yêu chiều, anh giơ tay vuốt vuốt mái tóc ngắn củn, bước hai bước lớn đi qua, không nói lời gì ôm ngang eo cô: “Đừng làm rộn nữa, nên dừng lại đúng mức!” Không để ý tới tay đấm chân đá của cô, anh dùng chất giọng vô cùng từ tính tuyên bố: “Ngày mai anh làm bản báo cáo kết hôn!”

Ai với ai hả? Cô nói chia tay anh đòi kết hôn? Cô phát điên rồi, dùng phương thức mãnh liệt nhất tránh thoát sự kiềm chế của anh, đồng thời tàn sát lỗ tai anh: “Anh đi cưới heo đi!” Âm thanh lớn đến mức sắp làm anh bị điếc.

Nghĩ đến cô luôn phản bác mình không phải là dáng điệu con heo nhỏ thơ ngây thì là mặt đỏ tai ngơ, anh bị tức đến buồn cười, cánh tay chợt dùng sức nhấc cao, vác cô lên vai giống như một bao cát không an phận, trêu tức nói: “Vậy thì càng phải —— Cưới em!”

Xem ra, đối phó với cô gái nhỏ không hề có chút tâm cơ này, anh nhất định phải áp dụng chiến thuật tốc chiến tốc thắng một lần đánh bại, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Ngay sau đó, đoàn người nào đó trong một căn phòng tầng hai nào đó vang lên âm thanh ‘Huỵch-bịch’, không biết là đang ném đồ vật, hay là. . . . . . Đang đánh nhau. . . . . .

Nếu như là ném đồ vật, vấn đề không lớn, có câu nói là cái cũ không đi cái mới làm sao tới, cùng lắm thì sau khi sự việc xảy ra bị người nào đó oán trách là phá sản thôi. Chính xác mà nói là “Bại quốc”, vật phẩm quân dụng nha, không cần tự mình bỏ tiền. Nếu như đánh nhau, thì sự việc tương đối nghiêm trọng. Người nào đó nói yêu thích hòa bình không sai, nhưng không phải lần nào anh cũng giống như Thượng Đế bỏ qua cho sự tùy hứng nhỏ nhặt của cô, nhất là khi cô lại dám khiêu khích nói ra câu không cần anh. Còn nữa, có ai không biết anh xuất thân là lính Trinh Sát, binh sĩ có năng lực tác chiến tương đối mạnh, cô có thể là đối thủ sao?

Đáp án, rõ rành rành!

Thế thì, đồng chí nhỏ Mục Khả đáng thương của chúng ta sẽ mặc niệm xin tha? Hay là, lấy cái nồi che làm tấm chắn để bảo vệ cái mông?

Chương 2
























Ảnh Minh Hoạ

Ảnh minh hoạ



Có lẽ do đặc thù nghề nghiệp, âm sắc của anh có vẻ không giống người khác, rất có ý vị lại trầm thấp từ tính, cứng rắn mà có lực.

Bọn họ nhìn nhau, giống như ánh lửa va chạm đất đèn. Nhưng, anh là người rất có chừng mực. Chỉ tượng trưng nắm lại bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó liền buông lỏng ra. Người bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy bọn họ tiếp xúc một cách lễ phép. Động tác nhanh chóng khiến Mục Khả luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng không có cơ hội mở miệng, nhưng, tính tình phản nghịch sâu trong lòng cô bị nụ cười ý vị sâu xa thần bí của anh kích thích phát ra, cô có ý muốn so tài cùng anh.

Mục Khả không quên anh đen mặt lại khiển trách cô, một câu: “Cô có thể đổi tên thành Mục Hữu Lý được đấy. Tôi là huấn luyện viên!” Để cho cô đứng ba giờ ở giữ sân huấn luyện. Đứng tư thế quân đội, thù cũ cô vốn đã quên mất, nhưng giờ lại nhớ đến. Cho nên nói, đắc tội ai chứ đừng nên đắc tội phụ nữ.

Không biết là bị các sĩ quan hiên ngang mạnh mẽ làm kinh sợ, hay là do hành động của Hạ Hoằng Huân quá mức kín đáo, không ai phát hiện ra bất thường giữa hai người họ. Mà chỉ đạo viên lúc trước kéo quần áo Mục Khả – Tô Điềm Âm cả một buổi chiều vẫn chìm trong trạng thái choáng váng, liến thoắng không ngừng biểu đạt ngưỡng mộ với Hạ Hoằng Huân, âm thầm cầu nguyện lớp cô được anh huấn luyện, thậm chí còn bất mãn khi Mục Khả coi như không thấy Hạ Hoằng Huân: “Cậu không cảm thấy đồng chí Trung tá có sự hấp dẫn rất lớn với con gái sao?”

Nhướng mày, Mục Khả buồn bực. Nghĩ thầm: Hấp dẫn? Cô sẽ sớm lĩnh giáo lực chiến đấu cường hãn của anh ta thôi.

Qua giờ nghỉ trưa, công việc chủ yếu là tìm hiểu thêm về tình hình trong đơn vị bộ đội, thuận tiện làm quen với hoàn cảnh trụ sở huấn luyện và dọn dẹp phòng ốc. Những nội dung này đều là môn huấn luyện bắt buộc phải học, lúc Mục Khả còn là tân sinh cũng đã trải qua.

Đi theo đội ngũ vào một căn nhà, đi tới cửa một gian phòng lớn ở tầng ba, dù là huấn luyện viên trẻ tuổi hay là thầy trò đều cảm thấy không khí trang nghiêm. Trật tự tiến vào, đã có sĩ quan của trụ sở huấn luyện chờ ở bên trong. Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, sĩ quan dáng người khôi ngô rõ ràng hơi sửng sốt.

Sự ngoài ý muốn của anh là có nguyên nhân, bởi vì theo chỉ thị lúc trước nhận được, Hạ Hoằng Huân không nên tự mình tới đây. Dù sao chuyện cỏn con này binh lính dưới tay anh hoàn toàn có thể tự hoàn thành. Cho nên đối với thay đổi tạm thời, lại bị tước mất tư cách tham gia tỷ võ do hành động nhầm lẫn trong lúc đối kháng Viên Soái rất bất mãn, lúc đó anh đánh bạo kháng nghị: “Doanh trưởng, sao anh giành chén cơm của tôi?”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
123...14>>
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Tên truyện: Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh
» Truyện : Bên ngoài thế giới em yêu anh
» Truyện : Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba Tác giả : Liên Tâm
» Truyện : Darling , Chúng Ta Ly Hôn Nhé
» Truyện : Hạnh phúc Không bắn, không trúng bia!
12345»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt