[3">. Liberal Arts: chương trình đại học truyền đạt kiến thúc tổng hợp về toán, khoa học, ngôn ngữ, lịch sử, triết học; phát triển khả năng tư duy, sáng tạo, tổng hợp kiến thức. Liberal Arts không đi sâu vào một ngành nghề nào mà chú trọng đào tạo phương pháp tư duy cho học sinh.
Tuy nhiên anh hiểu cái áo không thể đảm bảo rằng bức ảnh được chụp ở Bắc Carolina. Biết đâu ai đó học trường này đã cho anh chàng trong bức ảnh cái áo; biết đâu anh ta là học sinh ngoài bang, biết đâu anh ta chỉ thích màu sắc của chiếc áo, biết đâu anh ta đã tốt nghiệp và chuyển đến nơi khác. Nhưng ngoài chi tiết này ra thì chẳng còn manh mối nào nữa, thế là trước khi rời Colorado, Thibault đã gọi điện đến Phòng Thương mại Hampton và được họ xác nhận rằng hạt có tổ chức hội chợ thường niên vào mùa hè. Thêm một tín hiệu tốt. Anh đã có một đích đến, nhưng vẫn chưa chắc là đúng. Anh chỉ giả định rằng đó là nơi mình đang tìm mà thôi. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó không thể giải thích nổi, anh cảm chấy chính là nó.
Còn vài giả định khác nữa, nhưng anh sẽ trở lại với chúng sau. Việc đầu tiên phải làm là tìm đến nơi hội chợ đó đã diễn ra. Hy vọng rằng hội chợ của hạt này được tổ chức ở một địa điểm cố định; anh mong người nào có thể chỉ đường cho anh thì cũng có thể giải đáp luôn khúc mắc. Nơi tốt nhất để tìm một người như vậy là trong các cửa hàng quanh đây. Không phải cửa hàng quà lưu niệm hay cửa hàng đồ cổ - những chỗ đó thường là của những người mới dọn đến, những người từ miền Bắc đi tìm một cuộc sống yên tĩnh với khí hậu ấm áp hơn. Thay vào đó, theo anh, khả dĩ nhất chỉ có thể là một nơi như cửa hàng đồ ngũ kim địa phương, một quán bar, hoặc một văn phòng nhà đất. Anh cho rằng mình sẽ nhận ra chỗ đó khi nhìn thấy nó.
Thibault muốn biết chính xác địa điểm nơi bức ảnh được chụp. Không phải là để hình dung rõ hơn người phụ nữ đó là ai. Nơi diễn ra hội chợ có lẽ cũng chẳng giúp gì
Anh muốn biết có phải ở chỗ đó có ba cái cây thường xanh cao vút mọc sát nhau hay không, loài cây lá kim này có thể mọc hầu như ở bất cứ đâu.
Beth
Beth đặt lon Diet Coke của cô xuống bên cạnh, hài lòng vì thấy Ben đang rất vui vẻ trong bữa tiệc sinh nhật của Zach, bạn nó. Cô đang ước thầm giá như thằng bé không phải tới chỗ của bố nó thì Melody đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Ý tưởng hay chứ hả? Súng nước vui ra trò.” Melody mỉm cười, để lộ hàm răng được tẩy hơi quá trắng trong khi da thì lại quá sậm, như thể cô vừa mới đi nhuộm da về vậy. Mà chắc thế thật. Từ hồi còn học cấp ba Melody đã rất tự đắc với ngoại hình của mình, và dạo gần đây có vẻ như nó đã trở thành nỗi ám ảnh của cô.
“Hy vọng bọn trẻ sẽ không chĩa mấy khẩu Super Soaker đó vào mình.”
“Khôn hồn thì đừng có làm vậy,” Melody cau mày. “Mình đã bảo Zach nếu nó làm thế thì mình sẽ giải tán hết.” Cô ngả ra sau cho thoải mái hơn. “Hè này cậu biến đi đâu vậy? Chả thấy cậu đâu cả, mình gọi điện cũng không trả lời.”
“Mình biết. Xin lỗi. Hè này mình tu ấy mà. Đang cố hết sức bắt kịp bà và trại chó, và cả việc huấn luyện chúng nữa. Mình không hiểu làm thế nàoà bà có thể xoay xở được suốt một thời gian dài như thế.”
“Dạo này bà Nana ổn chứ?”
Bà Nana là bà của Beth. Bà nuôi dạy Beth từ khi cô mới lên ba, sau khi bố mẹ cô mất vì tai nạn ô tô. Cô gật đầu. “Ừ, bà đang hồi phục dần, nhưng cơn đột quỵ làm cho bà mất sức nhiều. Nửa thân trái của bà thật sự là vẫn còn yếu lắm. Bà có thể tự lo liệu một phần việc huấn luyện, nhưng điều hành trại chó và huấn luyện lũ chó thì vẫn là quá sức. Cậu cũng biết thừa là bà phải rất cố gắng rồi đấy. Lúc nào mình cũng lo bà đang làm quá sức thôi.”
“Mình thấy tuần này bà còn quay lại đội hợp xướng nữa cơ.”
Bà Nana đã tham gia đội hợp xướng của nhà thờ First Baptist suốt hơn ba mươi năm, và Beth hiểu rằng đó là một trong những niềm đam mê của bà.
“Tuần trước là buổi tập lại đầu tiên của bà, nhưng mình không chắc bà có hát gì nhiều không. Lúc về bà ngủ liền hai tiếng luôn.”
Melody gật đầu. “Vào đầu năm học thì sao?”
“Mình cũng không biết nữa.”
“Cậu vẫn sẽ đi dạy chứ?”
“Hy vọng là vậy.”
“Hy vọng? Cậu sẽ không dự các buổi họp giáo viên tuần tới à?”
Beth thậm chí còn không muốn nghĩ đến vụ đó chứ nói gì tới việc trò chuyện về nó, nhưng cô biết Melody có ý tốt. “Ừ, nhưng thế không có nghĩa là mình sẽ đi dạy. Mình biết mình sẽ làm khó cho trường, nhưng cũng không thể để bà ở nhà một mình cả ngày được. Kiểu gì thì cũng chưa thể được. Vả lại, ai sẽ giúp bà điều hành trại chó? Bà mình không thể dạy mấy con chó cả ngày được.
“Cậu không thuê người giúp được à?” Melody gợi ý.
“Mình cũng đang cố đây. Mình kể cậu nghe chuyện đầu mùa hè này chưa nhỉ? Mình đã thuê được một gã, gã đến được hai lần rồi chuồn mất ngay vào dịp nghỉ cuối tuần. Gã thứ hai cũng vậy. Sau đó chẳng ai thèm đến nữa. Thành ra tấm biển “Tuyển người” được treo mãi trên cửa sổ nhà mình thế đó.”
“David luôn phàn nàn về tình trạng thiếu người giỏi.”
“Cứ bảo cậu ấy trả họ mức lương tối thiểu đi rồi hẵng phàn nàn. Thậm chí cả bọn học sinh cấp ba còn chẳng muốn cọ rửa cũi nữa là. Chúng nói công việc đó gớm ghiếc.”
“Lại bèo bọt nữa.”
Beth bật cười, “Ừ, đúng đấy,” cô thừa nhận. “Nhưng mình không còn thời gian nữa. Mình không nghĩ là có thể thay đổi được gì trước tuần tới, và nếu vậy thì mọi chuyện sẽ tệ hơn nữa. Mình thực sự thích huấn luyện chó. Chúng dễ bảo gấp đôi lũ học trò ấy.”
“Giống thằng con mình?”
“Con cậu rất dễ bảo. Tin mình đi.”
Melody quay về phía Ben. “Cu cậu cao hơn so với lần trước mình gặp đấy.”
“Gần ba xăng ti mét,” Beth nói, thầm nghĩ Melody thật đáng yêu vì đã nhận ra điều đó. Ben luôn bé hơn so với tuổi, lúc nào cũng đứng ở hàng đầu, ngoài cùng bên trái trong ảnh chụp cả lớp, thấp hơn nửa cái đầu so với đứa bé ngồi cạnh. Zach, con trai của Melody, thì hoàn toàn đối lập: ngoài cùng bên phải, hàng cuối, luôn là đứa cao nhất lớp.
“Mình nghe nói học kỳ này Ben không chơi bóng đá nữa,” Melody nói.>“Nó muốn thử cái gì đó khác.”
“Như cái gì?”
“Nó muốn học chơi violin. Nó sẽ theo học lớp của bà Hastings.”
“Bà ấy vẫn dạy cơ á? Ít nhất bà cũng phải chín mươi rồi còn gì.”
“Nhưng bà ấy thừa kiên nhẫn để dạy người mới bắt đầu. Hoặc ít nhất thì bà nói với mình như vậy. Và Ben rất thích bà ấy. Đó là điều quan trọng nhất.”
“Tốt quá,” Melody nói. “Mình cá là cu cậu sẽ chơi rất giỏi. Còn Zach chắc là rất dở.”
“Chúng sẽ không cùng một đội. Zach sẽ chơi cho đội năng khiếu, đúng không?”
“Nếu nó cố gắng.”
“Nó sẽ làm được thôi.”
Mà đúng thế thật. Zach là đứa trẻ bẩm sinh đã tự tin và thích cạnh tranh, trưởng thành sớm, luôn nổi trội hơn những đứa ít năng khiếu hơn trên sân. Như Ben chẳng hạn. Thậm chí ngay cả lúc này, khi Ben đang chạy vòng quanh sân với khẩu Super Soaker thì cu cậu cũng không đọ được với Zach. Tốt tính và dễ thương, nhưng Ben lại không phải là một vận động viên giỏi, điều này không ngừng làm chồng cũ của cô tức điên. Năm ngoái, anh ta đã đứng tại đường biên sân bóng với vẻ mặt cau có như khỉ, đây cũng là một lý do khác khiến Ben không thích chơi bóng.
“David có tham gia huấn luyện nữa không?”
David là chồng của Melody và là một trong hai bác sĩ nhi của thị trấn. “Anh ấy vẫn chưa quyết định. Từ ngày Hoskins nghỉ, anh ấy phải trực nhiều hơn. Anh ấy rất ghét trực, nhưng làm sao được? Họ vẫn đang cố gắng tìm thêm bác sĩ khác, nhưng rất khó. Chẳng phải ai cũng muốn làm việc ở một thị trấn nhỏ, nhất là khi bệnh viện gần nhất ở Wilmington cách tận bốn lăm phút đi xe. Chuyện đó khiến ngày làm việc dài hơn. Gần như ngày nào cũng tám giờ tối anh ấy mới về nhà. Thậm chí đôi khi còn muộn hơn nữa.” Beth nhận thấy vẻ lo lắng trong giọng nói của Melody, và cô đoán bạn mình đang nghĩ về chuyện vụng trộm của David mà anh chàng đã thú nhận là kéo dài tới tận mùa đông năm ngoái. Beth hiểu lúc này mình nên im lặng thì hơn. Ngay từ lần đầu nghe mọi người đồn thổi, cô đã quyết định họ sẽ chỉ nói đến chuyện đó một khi Melody muốn nghe. Còn không? Tốt thôi. Đó không phải là việc của cô.
“Còn cậu thì sao? Cậu có đang hẹn hò với ai không thế?”
Beth nhăn mặt. “Không. Chẳng ai cả từ sau vụ Adam.”
“Có chuyện quái gì với Adam vậy?”
“Mình không biết.”
Melody lắc đầu. “Mình không thể nói rằng mình ghen với cậu. Mình chưa bao giờ thích hẹn hò cả.” ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ