January ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, vẫn còn sốc vì có kẻ đánh Josh kinh khủng thế.
Nhóm bọn họ đã luôn đi học cùng nhau. January và cô chị họ Sara, cùng với vài cô gái đồng trang lứa khác thường xuyên cùng Josh và đám bạn anh ta đi chơi đây đó. Không thể tin được điều tồi tệ này lại xảy ra với một người trong bọn họ...!
Bằng chứng cho thấy January choáng váng như thế nào là nàng không hề nhận thức được Max cũng đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và nắm lấ>y tay nàng. Ngón tay gã siết chặt như thể trấn an nàng. Thực tế, trong thời điểm đau buồn như này thì các cử chỉ an ủi của con người rất đáng được hoan nghênh.
"May mắn là Sara đã quyết định cô ấy không quan tâm trông tôi xấu xí như thế nào trong ảnh cưới nên đám cưới vẫn được tiến hành vào thứ Bảy", Josh nhẹ nhàng nói. "Họ sẽ cho tôi xuất viện vào ngày mai", anh ta sung sướng nói thêm.
"Có bất kỳ manh mối nào liên quan tới kẻ đã tấncông anh không?" Max hỏi vẻ nghiêm túc.
"Không chút nào", Josh chán nản trả lời. "Hắn đội mũ trùm kín đầu hoặc thứ gì đó đại loại như vậy nên tôi không nhìn được mặt hắn. Điều duy nhất>i có thểnói với cảnh sát là tôi nghĩ mình đã nghe giọng nói của gã ở đâu đó."
January mở to mắt ngờ vực. Josh thực sự biết kẻtấn công anh ấy ư?
"Liệu nó có vẻ giống giọng của tôi không?" Max lạnh lùng gợi ý.
Josh lúng túng bởi câu hỏi này, "Cái gì?".
"Đừng bận tâm", Max thô lỗ gạt đi.
Trong khi đó, gã thậm chí còn không thèm nhìn January! Mặc kệ nàng, không thèm đếm xỉa đến lời xin lỗi của nàng, rõ ràng Max vẫn không tha thứ cho nàng vì đã có suy nghĩ đó. Nhưng làm sao nàng có thể trách móc gã...?
"Tôi không thể nhớ được mình đã nghe nó ở đâu", Josh vẫn tỏ ra thất vọng"Tôi đã cố gắng và cố gắng nhớ lại, nhưng nó vẫn chạy trốn khỏi đầu tôi. Tôi chỉbiết mình đã từng nghe nó trước đây. Ở đâu đó." Anh ta lắc đầu buồn rầu vì trí nhớ của bản thân.
"Tôi e là đã tới giờ anh Williams cần nghỉ ngơi rồi", cô y tá liếc xéo qua phòng nhắc nhở bọn họ.
Josh nhăn nhó. "Tôi chả làm gì ngoài việc nằm trên giường kể từ lúc vào đây. Tôi sẽ rất sung sướng được về nhà vào ngày mai."
"Tôi tin là Sara sẽ rất vui mừng được đón anh ở đó." January nhoài tới hôn tạm biệt anh ta trước khi đứng lên và kinh ngạc nhận ra Max vẫn nắm chặt tay nàng khi đứng lên chuẩn bị ra về.
"Chúc anh mau khỏe", gã nói với Josh khi họ bắt tay nh>"Hẹn gặp cả hai vào thứ Bảy", Josh nói với theo khi cả hai đã rời đi, "Tại đám cưới nhé".
Hiển nhiên là Josh mong Max sẽ tới dự đám cưới cùng nàng. Nhưng khi chứng kiến họ cùng nhau tới đây và còn nắm tay nữa thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả...?
"January, đừng lo lắng thế chứ", Max trêu đùa khi thấy vẻ mặt cau có của nàng. "Tôi dám chắc Josh sẽ không chú ý đến sự vắng mặt của tôi trong đám khách mời đâu."
Chết tiệt, chẳng lẽ nàng lại tỏ thái độ nàng không muốn gã tới đám cưới rõ ràng đến thế sao? Lạy Chúa, anh ta cứ như thể là yêu tinh vậy. Nhưng, có thể vớiJanuary, anh ta là...?
"Tôi vừa đặt ra cho mình một điều luật mới", gã tiếp tục khi thấy nàng im lặng, "là không bao giờ tới nơi mà tôi không được chào đón!".
Tức là toàn bộ khu vực này nếu chị em Calendar muốn thế!
"Max."
"Đừng nói gì cả, January", gã ngắt lời ngay khi họ bước ra ngoài bệnh viện. “Thực sự tôi đã có một ngày quá mệt mỏi rồi! Tôi sẽ gặp em sau”>, gã thô lỗ nói thêm.
Nàng cau mày bối rối. "Anh không muốn tôi chở về khách sạn à?"
Kỳ thực gã quên khuấy là January đã đến khách sạn đón gã tới bệnh viện. Nhưng điều đó cũng không thay đổi ý định muốn ở một mình của gã.
“Tôi sẽ đi bộ”, gã kiên quyết, dựng cổ áo khoác lên nhằm chống chọi với những cơn gió lạnh cắt da.
"Nhưng..."
"Đi ngay, January", gã gắt lên, đôi mắt xanh dương sáng rực cảnh cáo.Quả thực giọng nói khắc nghiệt của gã khiến nàng cảm thấy nao núng, đôi mắt xám tuyệt đẹp tràn ngập nước mắt. Nhưng đồng thời, gã cũng nhận ra cho đến khi biết chính xác mình phải làm gì tiếp theo, thì tốt hơn hết là nên tránh xa January. Gã không thể suy nghĩ sáng suốt khi ở cạnh nàng!
"Josh đã dần hồi phục phải không", giọng gã khàn hẳn đi. "Bị đánh khá nặng", gã buồn rầu thừa nhận. "Nhưng anh ta còn trẻ nên sẽ nhanh chóng bình phục thôi."
"Về thể chất thì đúng thế." Nàng chậm rãi gật đầu, "Nhưng...".
"Về những mặt khác cũng thế", Max cứng rắn cắt ngang. "Tôi tin chắc là chị họ Sara của em cũng chắc chắn vậy!"
January cười, dường như đây là nụ cười đầu tiên trong ngày của nàng. Nhiều hơn mong đợi của Max. Gã không thích thú với ý nghĩ việc này khiến nàng buồn rầu. Hay đúng hơn là gã không thích bất cứ điều gì khiến January không vui...
"Tôi phải đi đây", gã lạnh lùng nhắc lại. "Lái xe cẩn thận nhé", gã không cưỡng được dặn dò thêm. Đường xá đã được dọn sạch tuyết lúc h trang trại, nhưng lái xe vào lúc đêm khuya vẫn rất nguy hiểm. Và gã vẫn còn bị ám ảnh bởi lần January đâm xe xuống rãnh vừa rồi!
"Tất nhiên", nàng hờ hững trả lời. "Cẩn thận", nàng đột ngột nói thêm trước khi quay ngoắt đi tới chỗ đậu xe.
Max đứng yên nhìn nàng rời đi, tự nhủ có thể đây là lần cuối cùng gã được trông thấy nàng. Gã có vài thứ cần phải làm và kết luận logic của chuỗi suy nghĩ này có thể là nàng sẽ được toại nguyện, còn gã sẽ quay trở về Mỹ.
Nàng vẫy tay chào khi lái xe ra khỏi bãi đậu, vẫn xanh xao vì sốc bởi hình dạng của Josh, nhưng xinh đẹp khác thường.
Max đứng đợi ở vỉa hè cho đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, miễn cưỡng gạt đi hình ảnh có thể là cuối cùng về nàng.
Trước đó, gã đã từng cam đoan với nàng là Jude sẽ không bao giờ sa thải gã. Nhưng với việc để cho vấn đề riêng tư cản trở vụ đầu tư mới nhất của Jude, gã băn khoăn liệu mình có bị cho nghỉ hay không.Chuyện gì sẽ xảy ra thì gã không biết, nhưng một điều gã biết rất rõ: Gã đã không còn là người tận tâm một trăm phần trăm với Tập đoàn Marshall nữa.
Sau bao nhiêu năm gắn bó với công ty như một phần quan trọng trong cuộc đời, giờ phải quyết định như vậy mới khó khăn làm sao!
Và gã cần thời gian, thời gian cho riêng mình đểsuy nghĩ và quyết định nên làm gì.
Dù vậy, đi bộ về khách sạn có lẽ không phải là ý tưởng hay ho, gã buồn bực thừa nhận sau khi đã phải lê bước khó nhọc trong băng tuyết hàng nửa giờ đồng hồ và phải ngâm mình trong bồn tắm nước nóng khoảng một tiếng để xua tan giá lạnh.
Chuông điện thoại reo vang khi gã đang nằm trong bồn, nhưng đoán là Jude gọi lại nên gã lờ đi. Cuộc đi bộ vừa rồi không giúp làm sáng tỏ những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu gã!
"Anh không lúc nào ở nhà sao?" Gã mỉm cười với John khi bước vào quầy bar hai tiếng sau đó, quyết định rằng một chút rượu có lẽ là thứ gã cần để làm ấm người.
Anh chàng cười toe toét, "Tôi nghĩ đây là nhà mình rồi!".
Max cười êm ái lúc gọi đồ ng. Ít nhất John cũng luôn luôn niềm nở chào đón gã - hơn bất kỳ người nào trong cái thị trấn này!
Dù vậy, nếu suy nghĩ kỹ thì cũng thật đáng buồn khi người duy nhất ở đây luôn có gương mặt thân thiện với gã lại là người phục vụ quầy bar!
John đặt ly rượu whisky xuống trước mặt gã, "Tôi lấy làm ngạc nhiên là anh vẫn còn ở đây".
Max nhún vai và lảng đi, "Công việc của tôi kéo dài hơn dự kiến một chút".
Gã vẫn chưa có quyết định cụ thể về những kế hoạch sắp tới, nên gã tắt điện thoại để Jude không thểlàm phiền. Gã cần yên tĩnh suy nghĩ mà không ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.
John cau mặt. "Với tình trạng bão tuyết thế này thì chẳng làm gì được. Tôi... À... Ồ...", anh ta lẩm bẩm chán nản. "Meridew lại lảng vảng quanh đây", anh ta nói nhỏ khi thấy vẻ mặt thắc mắc của Max. "Dù tôi nghỉ hai đêm vừa rồi, nhưng có vẻ ông ta lại đi lang thang quanh khách sạn suốt cả tuần với vẻ mặt cáu kỉnh!"
John đi tới lau các kệ phía sau, cố tỏ ra bận rộn lúc viên quản lý "đi tuần" qua chỗ họ.
"Ngài Golding! Tôi tin là ngài vẫn cảm thấy thích thú với kỳ nghỉ ở đây."
Max quay sang Peter Meridew, mắt gã nheo lại khi thấy cánh tay phải của ông ta bị quấn băng. “Tất nhiên r” , gã cam đoan một cách trôi chảy. "Ông vừa gây lộn à?", gã chỉ cánh tay bị băng hỏi.
Khuôn mặt viên quản lý trở nên đỏ rực. "Chỉ bong gân thôi", ông ta trả lời qua quýt. "À, nếu không có gì tôi có thể giúp ngài..." Ông ta định rời đi.
"Tôi không nói là không", Max nhẹ nhàng nói phía sau ông ta, một ý nghĩ đáng sợ đang dần thành hình trong đầu gã.
Josh khẳng định anh ta từng nghe giọng nói của kẻ tấn công ở đâu đó, chẳng phải Peter Meridew đã có vài lời với Josh và đám bạn anh ta về vụ gây rối của họ tối thứ Bảy vừa rồi đó sao? Và sự thực là viên quản lý này cũng thường xuyên lảng vảng xung quanh lúc January đang hát ở quầy bar... Thêm một điểm đáng ngờ nữa là cánh tay phải của ông ta đang bị băng bó và nếu xâu chuỗi chúng lại thì...?...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ