- Nhưng cuối cùng ông ta cũng bị bắt vào tù vì tội buôn lậu. Chẳng tiền bạc nào cứu nổi. - Thằng nhóc cười gằn, trông nó như già đi mấy tuổi.
- Vậy hả? - Bảo ngước mắt lên. - Còn cô gái thì sao?
- Cổ không thể thực hiện ước mơ trở thành tiếp viên hàng không…
Ánh mắt Đăng đượm buồn cứ như đang trôi vào khoảng không xa năm nào đó. Nó không nói gì nữa mà chỉ ngồi uống rượu. Bảo giữ chai rượu lại thì nó trừng mắt một cái làm cô phải rụt tay lại.
- Nếu cứ đốt mình bằng rượu thì em sẽ chết đó. - Bảo dịu giọng khuyên nhủ.
- Chị biết cái tay đã đẩy chị cho ông ta giờ ra sao không? - Đăng chợt quay sang hỏi Bảo.
Bảo lắc đầu. Cái tên Trần Thiện từ lâu không còn tồn tại trong cuộc đời của cô. Gã còn chẳng bằng một cái dấu chấm câu bé tí hin trên giấy. Cô cũng không muốn hận thù gì gã, chỉ thêm căng thẳng và rước mệt vào người.
- Anh ta đang chui rúc đâu đó ở Cambuchia để trốn nợ.
- Em biết nhiều quá nhỉ?
- Đại ca của tôi cũng là một trong những chủ nợ của anh ta.
- Ờ! - Bảo hờ hững đáp. Cô không quan tâm đến gã Trần Thiện đó.
- Hì, trông chị chẳng có vẻ gì là sợ chúng tôi nhỉ?
***
Bảo chẳng biết đại ca của Đăng là ai thì sao cô phải sợ. Còn nó là người đã từng cứu cô nên cô càng không sợ. Bảo chỉ sợ những người nhìn trí thức, lịch thiệp mà trong bụng mang một bồ dao găm, phi tiêu. Cô về nhà nằm trên giường trằn trọc, nghĩ về Đăng và cô gái từng là gia sư của nó. Lúc nhắc tới cô gái đó, ánh mắt nó không còn đáng sợ nữa mà dịu lại hẳn. Ban nãy, Bảo muốn trò chuyện thêm với Đăng nhưng có ai đó gọi đến, nó “dạ, dạ” rồi cả băng rút hết chỉ còn lại mấy đứa con gái.
Cầm điện thoại, Bảo nhìn hình nền là ảnh Hải Anh chụp cô trên đường phố. Yêu anh cũng là một niềm hạnh phúc. Yêu để trái tim cốt ấm và an nhiên sống vui với đời. Cô mở một file trong điện thoại lưu toàn hình Hải Anh mà cô đã chụp lại trong album gia đình ở nhà nội Đại, có cả bức hình anh chụp năm lớp mười hai mặc đồng phục học sinh, trông anh bây giờ không khác hồi đó là bao. Bảo nằm coi ảnh cười rinh rích rồi rút ra một triết lý rẻ tiền: “Hạnh phúc là trong điện thoại đầy ắp ảnh của người mình yêu”.
***
Bảo đi dạo trong nhà sách vào một buổi sáng đẹp trời. Ở đó, cô phát hiện ra một điều bất ngờ thú vị là trên kệ sách tiểu thuyết có xếp sách của cô, chỉ còn hai cuốn tiểu thuyết đầu tay và một cuốn thứ hai cô viết sau này. Cô chụp lại hai tấm ảnh làm kỷ niệm, lòng thấy vui vui.
Trời bất chợt đổ mưa. Bảo nhìn hai cuốn sách mới mua của nhà văn Mỹ Teresa Medeiros là Dạ tiệc lúc nửa đêm và Người tình bóng tối. Cô muốn được đọc ngay hai cuốn này để biết cách yêu khác thường của một con ma cà rồng sẽ như thế nào? Nếu cứ đứng chờ trời tạnh mưa thì không biết phải chờ đến lúc nào. Quanh đây cũng chẳng thấy chỗ nào bán áo mưa, Bảo quyết định chọn giải pháp chạy thẳng về nhà.
Đang lụi cụi xắn ống quần trước nhà sách thì bỗng đâu có một chiếc dù màu hồng xòe trên đỉnh đầu làm Bảo tròn mắt ngạc nhiên. Cô quay lại đằng sau thấy Hải Anh nhìn cô nở nụ cười. Khung cảnh này lãng mạn chẳng kém gì phim Hàn Quốc.
- Dù của cô bé thu ngân, anh mượn giùm em đó. Che về đi bữa nào tìm bé tên Ngân trả.
Bảo mỉm cười. Cô bé tên Ngân nào đó cũng tốt bụng ghê. Gió chợt thổi mạnh làm nước mưa tấp vào Hải Anh và Bảo khiến cả hai đều bị ướt. Cô vuốt vệt nước trên má, cười tươi hết cỡ:
- Cảm ơn anh vì chiếc dù nhưng em nghĩ là em không cần đến nó đâu. Mưa rơi nghiêng nên có che dù cũng bị ướt thôi.
Cột chặt lại túi nilong đựng sách rồi treo vào cổ tay, Bảo nheo mắt:
- Em về đây. Mưa mát mà anh.
Sau đó, Bảo tung tăng đi xuống mấy bậc cầu thang. Hành động ngốc xít của cô làm anh chàng cầm dù đứng cười khan.
***
Gấp cuốn sách Người tình bóng tối lại, Bảo mỉm cười mãn nguyện. Cuối cùng, nàng Portia nhà Cabot và anh chàng ma cà rồng Julian đã ở bên nhau. Tình yêu có sức mạnh vô biên, biến những điều không thể thành có thể và mang họ trở về từ địa ngục. Những câu chuyện của Teresa Medeiros đã đưa Bảo vào một thế giới huyền bí và sống động, nơi ngập tràn tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Cô ngồi nhìn trời mưa, vươn vai làm vài động tác thể dục cho đỡ mỏi, miệng lẩm bẩm mấy câu tiếng Anh:
- Power of love… Perhaps they were right in putting love into books… Perhaps it could not live anywhere else1.
Rồi Bảo hát rống lên:
1Danh ngôn của nhà văn William Faulkner
- Woke up to the soud of pouring rain. The wind would whisper and I’d think of you. And all the tears you cried, that called my name. And when you need me I came through…
Chiếc điện thoại trên ghế nệm chợt phát nhạc, hiển thị số điện thoại của Thế Phương. Bảo mừng rỡ cầm lên nghe:
- Dạ, em nghe nè anh.
- Anh xin lỗi vì bây giờ mới gọi được cho em. Công ty anh nhận được bản thảo của em từ ba tuần trước nhưng bây giờ mới trả lời. Truyện không thể xuất bản được em.
- Dạ? - Bảo mở to mắt.
- Câu chuyện của em khá hay, lấy bối cảnh Sài Gòn những năm 40 và chuyện tình của chàng kiến trúc sư trẻ người Pháp với một cô gái Sài Gòn. Nhưng em không biết cách triển khai câu chuyện, sa đà quá nhiều vào những đoạn miêu tả dài lê thê đọc khá gượng gạo và mệt mỏi. Tính cách nhân vật chưa được khắc họa rõ nét, nhiều vấn đề vốn dĩ là mắc xích của câu chuyện em lại bỏ qua… Alo!.. Bảo, em có nghe anh nói không?
- Dạ, có. - Bảo nói khi nước mắt đã trào ra.
- Vậy nghen. Anh chờ những truyện khác của em.
Cúp máy, Bảo òa khóc nức nở. Công sức gần một năm trời của cô thế là đi tong chỉ bởi một cuộc gọi. Xuyên suốt câu chuyện là những dòng văn Bảo đã chăm chút, cẩn thận chọn từ ngữ. Cô đọc cho má, má khen hay, cả Trúc và Hải Phượng cũng nói hai từ “rất hay” nhưng sao lại bị ném toẹt đi như ném một đống giấy lộn thế này.
Bảo che dù băng trong mưa ra khỏi nhà. Những hạt mưa rơi xuống nền gạch rồi nở bung ra như những cánh hoa. Bảo đã ngồi đếm từng ngày chờ đến khi cuốn sách được nằm trên kệ sách của rất nhiều nhà sách. Mấy con bạn vẫn hay gọi điện cho cô hào hứng: “Chừng nào khao được đây bà?” “Lại giảm nửa giá nghen Bảo. Hi hi, có bạn là nhà văn thiệt thích quá đi!”.
Đứng ở góc ngã tư giữa dòng xe cộ qua lại, Bảo khóc nấc lên như gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm. Dì Năm đứng trong dù bán bánh mỳ hỏi Bảo: “Sao vậy con?”. Cô không trả lời, cúi đầu chào dì rồi bước tiếp khi đèn chuyển sang màu đỏ. Cô cứ thế bước đi và chẳng biết điểm đến của mình là đâu. Nước mưa lành lạnh ướt một bên vai. Cô chẳng buồn ngắm những chiếc dù “cây” sũng nước cắm trên vỉa hè. Cô bước vội qua con đường rơi đầy lá me bé li ti, châm giẫm lên những vũng nước, khẽ run rẩy khi gió thổi muốn bay dù.
Một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đi lướt qua rồi từ từ lùi lại. Ô cửa kính được kéo xuống, Bảo nghe thấy tiếng Huy gọi cô:
- Bảo, em đó hả? Xém chút nữa không nhận ra.
Chui vào trong ô tô, Bảo vẫn sụt sịt khóc. Huy bối rối hỏi:
- Vụ gì làm em khóc dữ vậy? Thôi mà, đừng có khóc nữa.
- Trông khó coi lắm hả anh? - Cô quay sang hỏi.
- Nhìn em bây giờ và em trong bức ảnh treo ở phòng ngủ Hải Anh khác xa một trời một vực.
- Anh nói sao? Ảnh treo hình em trong phòng thiệt hả? - Bảo thấy trong lòng vui vui.
- Ờ, chỗ đó trước đây treo hình Jessica của SNSD, sau ảnh cho anh tấm đó rồi treo hình em lên. Mà hôm qua anh vô phòng ảnh không thấy nữa. Ảnh nói Đại qua vác hình em về nhà rồi.
Bảo nhoẻn cười. Hải Anh treo hình của cô trong phòng thiệt ư? Không phải anh cũng thích cô chứ. À, không thể nào. Anh có bạn gái rồi mà. Cô gái rất xinh đẹp và quyến rũ. Bảo ngồi nghĩ vẩn vơ cho đến khi Huy lái xe vào trong tầng hầm của khu chung cư.
- Hải Anh đổ bệnh rồi. - Huy với tay lấy túi giấy ở băng ghế sau. - Anh mua rau, củ, quả, thịt cá đông lạnh và cả mì gói để ảnh dự trữ. Chúng ta nhanh lên trên đi. Có người đang cần tiếp tế đồ ăn.
Căn hộ của Hải Anh dùng cửa tự động nên chỉ cần nhập mã số là cửa mở. Đặt túi giấy trên bàn trong phòng bếp, Huy đi vào phòng của Hải Anh còn Bảo bắt đầu soạn đồ để nấu cháo. Một lúc sau, Huy mở cửa đi ra.
- Ảnh bị cảm lạnh. Nói muốn ăn cháo. - Huy bước lại tủ lạnh mở ngăn mát lấy chai nước. - Có em đỡ phải vào bếp. Tự nhiên anh cũng muốn đổ bệnh quá.
- Gì kỳ vậy? - Bảo hỏi. - Đang khỏe như voi tự nhiên muốn bị bệnh là sao?
- Thì Hải Phượng sẽ ở cả ngày bên anh chớ sao nữa. Cả hai đều bận rộn. Chán.
Điện thoại Huy chợt đổ chuông. Anh nhìn màn hình cười rạng rỡ nói với Bảo:
- Hải Phượng gọi. Hải Phượng gọi anh.
Rồi Huy nghe máy, giọng vui vẻ:
- Alo! Anh nè…Ok! Anh tới liền.
Cất điện thoại, Huy quay sang cười tươi với Bảo:
- Cổ rủ anh đi khai trương nhà hàng của bạn. Anh phải đi lấy xe Wave.
- Ủa… Anh vẫn chưa nói cho chị Phượng biết hả?
- Chưa. - Huy cười toe toét - Anh đi nghen. Nấu cháo giùm anh nghen.
Huy đi nhanh tới cửa rồ
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ