Cái tên này ăn bánh mà phải miễn cưỡng thế này sao. Hàn Nhi khoang tay, ngồi chăm chú nhìn vào vẻ mặt cuả Dương Phong..
“Sao??” – nó sốt sắng, cứ nhướn người về phía Dương Phong, theo dõi kỹ từng nét biểu hiện trên cái gương mặt gần như đang nhăn nhó ấy… – ” Chẳng lẽ khó ăn lắm sao?”
Vừa kết thúc câu hỏi, câu trả lời thì vẫn chả thấy đâu. Chỉ kịp nhìn thấy Dương Phong nhai trào trạo miếng bánh rồi co61 nuốt xuống cổ.. Nhưng dường như miếng bánh lại đang đi theo chiều hướng ngược lại – theo chiều hướng trôi ra bên ngoài miệng…
Gương mặt hắn tái xanh…
“Không..không được à…”
Lắc đầu liên tục trước câu hỏi của Hàn Nhi, hắn vội chạy vào bếp rót ngay một ly nước lên và tu ừng ực. Rõ ràng cái việc này đi khá xa cái năng lực bản chất có sẵn của hắn. Suýt chết!!
Ngồi bất động ngoài sảnh nhìn vao chiếc bánh. Đây là lần đầu tiên thất bại của Hàn Nhi, và lại là thất bại với sô cô la đen – ột loại nguyên liệu ưa dùng trong các loại bánh ngọt. Điều này có thể chứng tỏ, nó vẫn chưa là gì trong cái giới đầu bếp này cả. Mỉm cười nhẹ, đôi mắt vẫn chỉ hướng về chiếc bánh. Thất vọng thật.. thất vọng thật đấy
“Này… tôi..”
Dương Phong vừa bước ra, hắn đang cầm chiếc khăn lau nước trên mặt..
“giúp tôi một lần nữa…”
Chỉ nói một câu ngắn gọn, Hàn Nhi đứng dậy, cầm chiếc bánh rồi đi thẳng vào bếp. Gương mặt tràn đầy sự quyết tâm mãnh liệt
“Này, cô không cần phải thế đâu…”
“Cần chứ, vì cái bánh này rất quan trọng với tôi”
“Quan trọng???”
Dương Phong không hiểu lắm câu trả lời của Hàn Nhi…
“Bánh đầu tay..”
Nó chỉ mỉm cười nhẹ rồi lại tập trung vào công việc cảu mình. Cuộc đối thoại cũng kết thúc tại đây. Dương Phong lại ngồi phịch xuống ghế.. “đợi chờ” cái bánh tiếp theo
———————————-
Lần thứ 3….
“Lại không được à?”
“Cô ăn thử đi, đừng hỏi tôi nữa…”
Dương Phong la lớn.. Trên khóe miệng vẫncòn dính cái thứ bánh ngọt mang hương vị sô cô la đen kia…
———————————-
Lần thứ 7….
“Này, cậu có biết ăn bánh không đấy”
Khi thấy Dương Phong chạy vụt vào bếp, Hàn Nhi mất hết kiên nhẫn. Nó đập bàn rồi la lớn, tốn quá nhiều côngsức và nguyên liệu cho cái bánh này rồi. Công thức thì lại hoàn hảo vậy mà cái tên này cứ ngậm vào một miếng lại cứ thi nhau mà nhả ra hết….
Đưa tay hứng nước từ chiếc bồn rửa, Dương Phong xả nước liên tục vòa miệng mình. Gương mặt nhăn nhó không nói thành lời.
“Cái gì mà sáng sớm ồn ào thế”
Là tiếng nói từ ngoài cửa. Hàn Nhi liền nhướn đôi mắt giận dữ mình ra cửa khiến người mới vào bất giác giật mình…
“Đến rồi à…”
“Định hù chị mày đấy à”
Chị Châu đưa tay lên vịnh trước ngực. Gương mặt muốn toát ra cả mồ hôi hột liếc xéo Hàn Nhi
“Ai trong bếp vậy?”
Chị Châu hướng về bếp, lộ rõ vẻ tò mò. Chĩ cứ ngướn mãi cái cổ vào bếp khiến Hàn Nhi đang bực nay lại phải nhìn cái bộ dạng đó thì càng thêm bực bội
“Muốn biết thì vào đó đi…”
Gác hai tay lên bàn. Hàn Nhi tựa thẳng gương mặt mình trên đó rồi mắt chăm chú vào chiéc bánh. Rốt cuộc thì thiếu cái gì mà tên đó cứ ăn vào thì lại nhả ra….. Trước khi làm chiếc bánh này, nó đã có đủ hoàn toàn tự tin vậy mà sau bao nhiêu lần, thành công thì vãn không thấy mà càng thấy nản thêm
Nó thở dài… mệt quá. Làm suốt cả đêm, cũng may là bữa nay là ngày nghỉ… Khép nhẹ đôi mắt…
“Này, này.. cậu ta là ai, làm cái gì ở trong bếp vậy??”
Hoang mang bước ra ngoài sánh, chị Châu tiến lại hỏi dồn dập…. Đó giờ quy định của chị Châu và cũng là cửa hàng là không cho người lạ vào bếp…
“Chuột thí nghiệm….” – Đôi mày dần dần cong lại, mở hờ đôi mắt ra…
“Hả…??”
“Chẳng phải chị kêu em làm bánh sao?? Vậy mà đêm qua lại bỏ về…”
giờ đến lượt Hàn Nhi quay sang hỏi tội chị Châu…
Không nói gì, chị Châu dường như biết được lỗi của mình. Đó giờ người vẫn luôn giúp nó nếm thử bánh là chị Châu… thế nhưng tối qua chị lại quên mất và thay vào đó Hàn Nhi chỉ còn cách tìm “chuột thí ngiệm” khác mà thôi
“Cái.. này đúng không…”
Cố vội chữa cháy thì thật may thay, nhìn thấy chiếc bánh trên bàn, chị liền ào tới, sẵn tay thử miếng bánh…
Gạt qua cái nét giận dữ sang một bên. Gương mặt Hàn Nhi lại lộ lên vẻ tò mò vốn có khi có người ăn thử bánh của nó….
“Có thật là bánh này em làm không thấy…”
Nhìn thấy nét biểu hiện trên mặt chị Châu, Hàn Nhi không khỏi lo lắng. Sao đến cái chị này mà gương mặt cũng nhăn nhó thế kia… Chẳng lẽ công thứ kì này thất bại thật sao….
“Không được chứ gì… y như cái biểu hiện của con chuột đó…”
Vừa nói Hàn Nhi vừa nhước mắt vào bếp. Tên Dương Phong ngồi thất thần trong đó… đang cố hít thở để bám víu vào những dòng không khí lưu chuyển…
“Được đấy chứ, không tồi đâu….”
Đôi mắt chị Châu sáng rực lên. Tay thì vẫn cắt bánh ăn liên hồi….
Chỉ huých mũi, Hàn Nhi không thèm chú ý đến hành động và lời nói của chị Châu…. Chắc chắn chị ta đang chọc quê nó…
“Không tin chị mày à, ngon lắm đấy…”
Nhìn thấy biểu hiện của Hàn Nhi, chị Châu vừa nhai miếng bánh vừa lên tiếng nói….
“Đứng đùa, cái con chuột đằng kia như người sắp chết sau khi ăn bánh kia kìa…” – cố phủ định lại lời nói của chị Châu
“Này, giờ nhóc tin tên kia mà không tin chị à?”
Chị ngưng lại, ngồi khoanh tay trên bàn. Gương mặt nghiêm túc….
Sững người sau câu nói vừa rồi. Nó đầy uy lực khi được nói ra từ miệng của người luôn đucợ gọi là sếp trong cửa hàng này. Khiến Hàn Nhi lặng đi, suy nghĩ về những việc vừa xảy ra….
Rồi nó bước nhẹ nhàng vào bếp, đến gần chỗ Dương Phong…
“Cậu… không ăn được sô cô la sao?” – Nó cố giữ bình tĩnh
CHAP 18(part 3.1)
“Cậu… không ăn được sô cô la sao?” – Nó cố giữ bình tĩnh
Không đợi câu trả lời, Hàn Nhi tiếp tục
“Sao cậu không nói?”
“Cô có cho tôi nói à?”
“Thế bây giờ cậu đang đổ lỗi cho tôi sao?”
“Cô thật là…”
Dơng Phong đứng phắt dậy. Cái vẻ mặt giận dữ lộ rõ ra ngoài. Đối với hắn mà nói, lần này mọi việc hắn làm đều đã đi quá xa. Vốn dĩ cái loại không phải là bánh, cũng không phải là kẹo được gọi bằng ba chữ “sô cô la” này được nhắc đến thôi là đã khiến hắn không khỏi khó chịu, nhưng hắn đã cố 7 lần… 7 lần cố nuốt cái thứ bánh đắng ngét đó. Vậy mà cuối cùng lại bị cái người là Hàn Nhi kia giận dữ mà không thèm quan tâm hỏi han. Dù có là người “được” hắn thích cũng đâu đến độ có quyền đối xử với hắn thế này…
Bản tính Hàn Nhi, nó sẽ trừng mắt lên mà nhìn lại nhưng lần này thì không. Chỉ lướt mắt nhẹ nhìn Dương Phong rồi lại bỏ đi ra sảnh. Không phải lỗi của tên này khi cái mặt hắn đang xanh lên như tàu lá chuối thế kia…. Đối với Hàn Nhi, Sô cô la là một thứ kẹo ngọt trên cả ngọt vậy mà cái tên nhóc đằng kia lại mắc cái chứng bệnh dị ứng…. Chỉ duy nhất điều này, đã thấy rõ nó và Dương Phong khác nhau trời vực
Đi nhanh lấy chiếc áo khoác vắt trên bàn, Dương Phong cũng nối gót theo Hàn Nhi ra sảnh. Vừa nhìn thấy Dương Phong, chị Châu đã ào đến, tay quấn tay hỏi han liên tục
“Cậu.. với Hàn Nhi có quan hệ gì vậy?”
Chị Châu niềm nở, giọng hí hửng nói…
Nhíu đối mày nhìn chị Châu, rồi nhìn nhanh xuống cánh tay mình đang bị ôm trọn bởi bà chị từ đâu rơi xuống kia…
“Quan hệ?”
Hắn liếc nhẹ sang Hàn Nhi đang đứng dọn dẹp đống dĩa muỗng cùng cái bánh kem không mảy may bận tâm đến câu hỏi cảu chị Châu hay biểu hiện của hắn
“Khách mua bánh, cửa hàng hết bánh, và đầu bếp cửa hàng cho tôi ăn cái loại bánh nuốt không trôi ấy…”
” Hả?”
Cái giọng ngắt khúc xen lẫn cái nét giận dỗi ấy lại khiến cho câu từ vốn không hoàn thiện nay lại khiến người nghe khó hiểu gấp bội phần. chị Châu vẫn đơ như tượng cố gắng sắp xếp cái mớ chữ hỗn độn ấy lại
Khi nhìn thấy Hàn Nhi vẫn không động tĩnh gì từ câu trả lời vừa rồi, Dương Phong tức tối hất mạnh bàn tay chị Châu đang cặp tay mình, đi thẳng ra phía cánh cửa…
“Nhìn tôi và cô ta có quan hệ gì lắm sao?”
“cái thằng nhóc đó nó bị gì thế?”
Bị hất tay một cách phủ phàng như thế, chị Châu không khỏi bàng hoàng, chữ ” tức tối” hiện đầy lên trên mặt
Cái câu nói thật không có gì lạ vì vốn dĩ quan hệ của nó và Dương Phong chẳng có gì to tát. Thế nhưng lại khiến có một cái gì hụt hẫng đến độ khiến Hàn Nhi ngừng hành động của mình lại và dõi theo Dương Phong đến tận khi chiếc xe vụt đi dưới ánh nắng ấm của buổi sáng
“Nếu tôi biết làm như vậy mà cậu nói được câu đó thì đã cho cậu ăn sô cô la đến chết rồi”
Chỉ mỉm cười nhẹ.. lần đầu tiên nó cảm thấy Dương Phong giận dữ đến như vậy. Nhưng đáng lẽ người nên giận dữ ở đây phải là nó mới đúng lẽ chứ…
Dọn dẹp qua loa, Hàn Nhi cũng đi nhanh vào bếp, lấy chiếc balo và phóng vụt ra cửa…Để lại chị Châu vẫn còn đứng đó ngơ ngác nhìn theo…. cùng đống nĩa muỗng la liệt trên bàn
Sáng chủ nhật thì công việc làm thêm lại tăng gấp bội. Khiến cho nó xém chút quên mất cuộc hẹn với chị Châu tại công ty chính và còn phải quay về cửa hàng để hàng để làm chiếc bánh “nộp” lên công ty. Uể oải bước được vào thang máy công ty, sảnh diễn ra cuộc thi nằm tại tầng 3…....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ