Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)


Người sinh ra đúng ngày Thất Tịch, quả nhiên không được ông trời quan tâm thương xót, ý định của cô rất trong sáng, chỉ muốn ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, không những nghe được tin không muốn nghe nhất, còn gặp lại người mà không nên để cô gặp nhất.

Thế giới này thực sự bị thu nhỏ lại rồi chăng? Hoặc cũng có thể nói, Thượng đế chê bai cuộc sống của cô còn chưa đủ giống tuồng chèo, trong một ngày bi đát như hôm nay, lại để cô có một cuộc gặp gỡ trớ trêu như trong phim truyền hình thế này.

“Chị Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh, là chị phải không?”

Phía sau vọng đến giọng nói nghi hoặc, hình như người đó đuổi theo, cô giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi. Ban đầu còn đang đi, cảm thấy tiếng bước chân đuổi theo mình đang tới gần, bước đi của cô cũng vội vàng hơn, cuối cùng gần như là chạy trên con đường nhỏ, nhưng người đó vẫn không cho cô cơ hội trốn chạy, chạy mấy bước đã đuổi kịp, vươn tay giữ lấy cánh tay cô, “Vịnh Thanh, em nhìn thấy chị rồi, chị chạy đi đâu vậy?”

Bị người ta gọi đúng tên, cho dù là da mặt có dày như tường nhà thế nào đi chăng nữa, Long Vịnh Thanh cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, đành phải quay đầu lại, cười cười với người kia, nhanh miệng nói: “Chị có chạy đâu, tự nhiên nhớ ra chưa tắt bếp ga ở nhà, muốn quay về tắt thôi mà. Ồ, Vi Trần, thật không ngờ lại gặp em ở đây, dạo này lớn quá nhỉ?”

Quan Vi Trần nhìn điệu bộ của Long Vịnh Thanh, biết ngay cô đang nói nhảm, nhưng cũng không nhịn được cười: “Chị lớn hơn em có hai tuổi, Long Vịnh Thanh, đừng ăn nói giống giọng điệu của mấy ông bà già, còn nữa, chúng ta mới không gặp nhau ba năm, ba năm trước em đã cao như vậy rồi, cho nên bây giờ em chẳng cao to hơn chút nào nữa cả.”

Quan Vi Trần được coi là đẹp trai, da trắng, ánh mắt ấm áp. Khi nheo mắt cười sẽ làm cho người khác có được cảm giác dịu dàng, hiền lành, vô hại, giống như những cậu sinh viên đẹp trai trong truyện tranh Nhật Bản, cho dù không bao giờ làm nũng, dịu dàng đáng tin cậy, tầm vóc đủ cao, hoàn toàn giống với dáng vẻ của người lớn, cũng đã có vô số chị sinh viên tình nguyện nhảy vào lửa vì anh rồi.

“Mới ba năm thôi, vậy mà chị cứ nghĩ đã lâu lắm rồi. Đúng rồi, không phải em đang ở Nhật Bản à? Về nước lúc nào vậy?” Nhìn nụ cười của Vi Trần, thần kinh căng thằng của Long Vịnh Thanh cũng đã dịu lại đôi chút, thôi thì cứ thoải mái nói chuyện trên trời dưới đất đi vậy.

“Về hơn một năm rồi. Này, Vịnh Thanh, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi?” Quan Vi Trần sợ Long Vịnh Thanh lại bỏ chạy, nên từ nãy giờ không dám buông tay. Hơn nữa, tư thế lôi lôi kéo kéo của hai người trên đường quả thật không mấy lịch sự, liền nhìn vào ánh mắt bất ổn của cô và hỏi: “Chị về nhà tắt bếp ga trước? Hay là quay trở lại ăn cơm? Đi đâu trước cũng được, em không vội, cũng chẳng hẹn hò với ai, có thể đi với chị.”

Bếp ga của nhà Long Vịnh Thanh mấy tháng nay chưa hề động đến rồi, cần gì phải tắt, hơn nữa trong tình huống này, thực sự cô rất sợ phải ở trong nhà với Vi Trần, thôi thì cứ mặt dầy đến cùng, ngượng ngập cười cười nói: “Chị định ra ngoài ăn cơm, hình như chưa bật bếp ga, ha ha ha, à chị nhớ nhầm, chúng ta quay lại ăn cơm đi, chị sắp chết đói tới nơi rồi đây này. Này, Vi Trần, em thả thay ra được không? Em nắm chặt như vậy làm tay chị đau quá.”

Lúc này Quan Vi Trần mới thả tay cô ra, cong môi lên cười, ra vẻ tủi thân trách móc một câu: “Không còn cách nào khác, Vịnh Thanh, chị nhìn thấy em xong bỏ chạy, làm em bị tổn thương ghê gớm.”

Trở về lại quán ăn lúc nãy, chỗ ngồi vẫn còn đó, người phục vụ giúp cô kéo ghế, cô tự chọn cho mình món thịt bò sốt tiêu. Lúc này đây, họ vẫn mỗi người một câu tiếp tục nói chuyện.

“Lúc nãy quả thật chị không nhìn thấy em, Vi Trần, em nghĩ xem, giữa chúng ta không thù không oán, chị lại không nợ tiền của em, cần gì phải trốn tránh em, đúng không?”

Không biết trên thế giới này còn có ai nói dối một cách trơn tru hơn như vậy không, nói đi nói lại liên tục cho đến khi người khác tin mới thôi. Trong số những người Quan Vi Trần quen biết, cũng chỉ có Long Vịnh Thanh có nội công thâm hậu như vậy thôi, nghĩ kĩ lại, môn học nói dối này, cô ấy chính là người thầy đầu tiên của anh. Nghĩ đến chuyện trước đây, anh cười nhẹ, bảo người phục vụ cho thêm một cái ly, tự tay rót rượu vang cho cô, “Ba năm qua, chị chẳng thay đổi chút nào, nói cái gì cũng phải nói cho đến khi người khác tin mới được. Em đầu hàng, là em hiểu lầm chị, là em sai.”

“Đó là vì chị nói thật, mọi người chẳng có lý do gì để không tin chị.” Long Vịnh Thanh cười vô tư, nâng ly chạm vào ly rượu của Vi Trần, “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay là ngày tốt, hơn nữa hiếm khi mới gặp nhau ở đây, uống rượu đi đã, chị đây chúc em lễ Tình nhân vui vẻ.” Nói xong, không cần biết người ta có kịp phản ứng lại hay không, cô ngửa cổ uống một hơi hết sạch.

Hiếm khi mới gặp nhau ở đây…

Quan Vi Trần cũng nâng ly, đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt của Long Vịnh Thanh dưới ánh đèn màu đỏ ấm áp, hai người không cùng sống trong một thành phố, khó khăn lắm mới gặp nhau, theo như toán học xác suất, xác suất này cao không thua kém gì so với việc trúng số năm trăm vạn tệ, nhưng nếu có người cố ý đợi ở đây thì sao? Vậy thì xác suất này phải nhân lên mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần?
Ba năm không gặp, cô vẫn như xưa, ra khỏi cửa lúc nào cũng phải ăn mặc gọn gang, thích mặc loại quần áo có kẻ sọc phóng khoáng, tóc ngang vai, nhuộm nâu màu hạt dẻ, tóc mái để rất dày, cắt vừa đúng ngang chân mày, để lộ ra khuôn mặt chỉ to như bàn tay, nhìn giống như học sinh cấp ba, mỗi khi cười nhìn rất vô tư, mỗi lần uống rượu thì bạt mạng, bất kể ly to hay ly nhỏ, đều một hơi uống sạch.
Trước đây anh cũng đã từng vô số lần tưởng tượng về khuôn mặt của cô, tưởng tượng khi gặp lại, cô sẽ có thái độ gì, cũng đã từng không ít lần cảm thấy đau lòng, không dám nghĩ tiếp, không dám nhớ lại đêm hôm đó, khi anh đè cô dưới thân mình, khuôn mặt của cô đầm đìa nước mắt, hai tay giữ chặt lấy vai anh, mơ hồ kêu tên của một người, anh không tài nào nghe được cô gọi tên ai. Sau khi xảy ra chuyện đó, có dạo anh cho rằng khi họ gặp lại nhau, chắc chắn sẽ không cách nào cười nói như trước đây nữa. Giờ đây nhìn nụ cười thuở nào của cô, anh cảm thấy như được giải thoát, uống hết rượu trong ly, lại rót thêm hai ly nữa cho hai người, nhẹ nhàng chạm vào cốc của cô, nói:
“Ly này không phải chúc lễ Tình nhân vui vẻ, mà là chúc mừng sinh nhật Vịnh Thanh, sinh nhật hai mươi bảy vui vẻ!”
Long Vịnh Thanh bất mãn trừng mắt nhìn Quan Vi Trần, ra vẻ như vừa giận dỗi vừa làm nũng đá vào cái chân ở dưới bàn của Vi Trần một phát, “Tên nhóc chết tiệt kia, không nói ra tuổi của chị, không cảm thấy nhẹ lòng hả? Mới có hai mươi lăm tuổi, em sướng thật đấy.”

“Này, hai mươi bảy và hai mươi lăm, chỉ kém nhau hai tuổi, không cần phải tức giận đến vậy chứ?” Quan Vi Trần không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, bắp chân bị giày cao gót của cô đá phải, đau nhói lên từng đợt, vừa xuýt xoa vừa cúi người xuống bóp nắn chỗ đau. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Long Vịnh Thanh mà bật cười, “Nếu như chị còn bắt nạt em, em sẽ đánh trả đấy.”

Hai người gây sự với nhau một lúc, khúc mắc trong lòng cả hai cũng đều biến mất, vừa nói chuyện vừa ăn uống vui vẻ. Ăn xong đã là mười một giờ đêm. Khi bước ra khỏi nhà hàng, trời bỗng đổ mưa phùn, nhiệt độ đột ngột hạ xuống mấy độ liền, họ đều không mang theo ô.

Long Vịnh Thanh vốn đang bị cảm, không nhịn được oán thán một lúc.

Quan Vi Trần đi bên cạnh cô, nhạy cảm phát hiện ra sự khác lạ của Long Vịnh Thanh, liền cởi áo khoác ra choàng lên vai cô, Long Vịnh Thanh hết hồn, vội vàng kéo xuống, khăng khăng bắt Vi Trần nhanh chóng mặc vào.

“Tim mạch của em không tốt, không cần phải chịu đựng làm gì, nhỡ may lại ngất xỉu như trước đây thì sao? Chị bị ướt một tí cũng chẳng sao.”

“Em làm gì yếu ớt đến mức đó?” Quan Vi Trần cười trách móc, nhận áo khoác rồi lại choàng lên người cô, “Từ nhỏ đến lớn, em chỉ ngất một lần đó thôi, vậy mà chị cứ nhớ hoài.”

“Chỉ ngất một lần cũng đã dọa bọn chị chết khiếp, biết không? Chị và anh Ngôn Từ cứ nghĩ em chết rồi, đang thương lượng với nhau xem nên bí mật chôn em ở đâu, để đốt xác phi tang.” Long Vịnh Thanh không kéo chiếc áo đang khoác trên vai xuống nữa, nhắc đến chuyện hoang đường đã từng làm hồi nhỏ. Vốn định cười ha hả một tràng, nhưng không biết vì sao, nhắc đến tên anh Ngôn Từ, cổ họng đột nhiên thấy khô khốc, cười không nổi, cuối cùng chỉ có hai âm thanh kỳ lạ “hơ hơ” phát ra từ cổ họng....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Truyện Tình Yêu Có Chịu Lấy Anh Không
» Truyện : Ôm tim anh bỏ chạy
» truyện ngắn - bức thư của chàng tỷ phú
» Truyện : Lọ Lem Bướng Bỉnh
1234567»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Anh Chết Rồi, Em Có Tha Thứ Cho Anh Không.!
» Bất Cá Hai Tay Em Diễn Hay Lắm
» Bắt Đền Anh Yêu
» Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu.
» Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
123456»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

XtGem Forum catalog