Giọng nói mang chút hờn trách, rất rõ ràng nhắc nhở cô, anh gọi cô bằng chị, đúng ra anh mới là người đáng được chăm sóc, mỗi kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông bị đưa đến ở nhà cô, là vì muốn có một tuổi thơ bình thường và vui vẻ, chứ không phải làm tiểu nô lệ cho cô tùy tiện sai khiến.
“Chị có làm việc thất đức đó bao giờ đâu, Vi Trần, em đừng nghĩ oan cho chị.” Long Vịnh Thanh ngước mắt lên, vừa nhét mì vào mồm, vừa phủ nhận tội danh đã phạm phải của mình.
Quan Vi Trần lại bị cô chọc giận muốn cười, quyết định không thèm để ý đến cô nữa, phơi từng chiếc từng, chiếc quần áo lên, xách chậu đựng quần áo không quay về phòng vệ sinh, đi ngang qua cô, thuận tay úp cái chậu quần áo lên đầu cô luôn.
“Quan Quan chết tiệt.” Long Vịnh Thanh lấy chậu quần áo xuống, hét ầm ĩ với anh như hồi nhỏ, nhưng hét một hồi rồi lại phá lên cười, cảm thấy hành động vừa rồi làm cô nhớ lại ngày xưa, kỳ diệu một điều là, cô không hề bài xích những kỉ niệm vừa thoáng nhớ ra đó nữa.
Cô bưng tô mì đứng một bên ban công, nhìn bóng Quan Vi Trần đi vào phòng khách, âm thầm cảm thấy “trở về” có lẽ không đáng sợ như cô nghĩ, xét cho cùng có người đi cùng với cô, không đúng à?
Mãi mới ăn xong tô mì, tất cả đã sắp xếp đâu vào đấy, trước khi lên xe Quan Vi Trần lại phải làm cu li. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, hai tay xách hai va ly to, hai cái túi ngoại cỡ và bốn năm cái túi to nhỏ đủ kiểu, xách bộ từ tầng năm xuống, vì chung cư này không có thang máy, cuối cùng chịu không nổi cất giọng hỏi: “Mấy thứ này là cái gì vậy? Chị định về nhà luôn không quay lại nữa hả?”
“Đều là mấy thứ linh tinh và quần áo chị không mặc nữa, thì cũng tại mẹ Long không cho chị vứt bỏ quần áo, cho nên chị gom lại tất, đưa hết về cho bà.” Long Vịnh Thanh vừa nói, vừa bước chân lên ô tô màu xanh ngọc hiệu Porsche, ngồi bên ghế phụ, nhổm mông quay tới quay lui quan sát bên trong xe, vừa nhìn vừa tặc lưỡi cảm thán, “Không hổ là công tử của Quan Dịch Phong, chiếc xe này đẹp quá.”
“Chiếc xe này là ba em mua cho anh trai, đáng tiếc anh trai em lại tia trúng chiếc BMW, cho nên em lời to.” Quan Vi Trần dựa vào cửa xe thở dốc, “Nếu chị thích, thì chị qua lái đi, em không thích lái xe cho lắm.”
Nghe được những lời này, hai mắt Long Vịnh Thanh sáng rực lên, chui ra khỏi ghế phụ, không khách sáo mở cửa xe phía bên ngoài người lái, hoan hỉ ngồi vào, “Em chịu cho chị lái thật hả? Chao ôi, đúng là Quan Quan tốt thật, không uổng công chị cưng chiều em.”
“Đúng là cho chị lái, nhưng chị làm ơn thu lại lời nói cưng chiều em lại được không?” Quan Vi Trần nhìn dáng vẻ thích thú của cô cũng bật cười, thoải mái ngồi bên ghế phụ, “Tại sao em lại không nhớ ra nhỉ? Chị cưng chiều em hồi nào?”
Khởi động xe, mới đầu cô lái có vẻ lái rất đầm, nhưng rất nhanh sau đó, Quan Vi Trần phát hiện ra quyết định lúc nãy của mình là sai lầm. Kỹ thuật lái xe của Long Vịnh Thanh quả thật không thể nào hình dung nổi, lái xe lượn qua trái, nghiêng qua phải y như người say rượu, làm anh cảm thấy thấp thỏm lo sợ, đã thế lại còn không thuộc biển báo giao thông nữa chứ, những ngã đường đơn giản có đèn giao thông may ra bình an, đến những ngã đường có biển báo hơi phức tạp là bắt đầu loạn hết cả lên, thường là không được rẽ trái thì cô cứ rẽ vào, bật đèn xi nhan bên trái nhưng cô lại rẽ bên phải, làm cho giao thông hỗn loạn đến mấy lần liền. Sau mấy đợt bị cảnh sát giao thông chặn xe để đo nồng độ cồn trong người, Quan Vi Trần hết nhịn nổi nữa, cướp lấy tay lái.
“Đáng lẽ em không nên quên sự tích vinh quang ngày xưa, hồi đó chị chưa biết đi xe đạp, mà dám leo trộm lên xe máy của ba Long, đã thế còn tự tin vỗ ngực nói đảm bảo không xảy ra chuyện gì, lừa em ngồi lên phía sau, kết quả hai chị em mình bị bay xuống mương, nằm trong bệnh viện đúng hai tuần liền.” Quan Vi Trần lại khởi động xe, chán nản nghiêng đầu trừng mắt nhìn Long Vịnh Thanh.
Long Vịnh Thanh cúi đầu xuống xoa xoa mấy ngón tay, “Đó đều là chuyện của ngày xưa rồi mà.”
“Nhưng mà bây giờ, thực sự chị cũng không đáng tin cậy y như hồi nhỏ.” Quan Vi Trần lần nữa nhắc lại sự thật đau lòng.
Lần này Long Vịnh Thanh không lên tiếng nữa, kỳ thật cô muốn nói với Quan Vi Trần rằng, cô cũng không muốn mình không đáng tin cậy, nếu như bên cạnh anh cũng có người tốt như thế, luôn chuẩn bị hết mọi thứ cho anh, làm bài tập thay anh, chịu phạt thay anh, Vi Trần cũng sẽ trở nên không đáng tin cậy như cô thôi.
Cô rất muốn nói như vậy, rất muốn kể tất cả mọi thứ liên quan đến người đó với Vi Trần, nhưng cô cảm thấy sợ, sợ Quan Vi Trần bây giờ đã trở thành một đứa trẻ không đáng yêu như ngày nào, không khéo lại giống như lần trước, chộp lấy tay cô bắt cô phải chấp nhận hiện thực, cho nên cuối cùng cô dằn lòng không nói nữa.
2.
Thôn Long Sơn cách trung tâm thành phố K khoảng hai tiếng đi xe buýt, cho nên mặc dù trên đường đi gặp một số rắc rối nho nhỏ, nhưng họ vẫn kịp về thôn Long Sơn trước bữa cơm trưa.
Xe chạy vào trong thôn, đường xá hơi gập ghềnh, Quan Vi Trần giảm tốc độ. Long Vịnh Thanh ngồi trên xe, nhìn từng cảnh vật lướt qua ngoài xe, nhớ đến muốn khóc.
Trên hồ nước trước cổng thôn vẫn có rất nhiều hoa sen, hoa cỏ dại hai bên đường không biết đã khô héo mấy lần rồi lại hồi sinh mấy lượt, nhưng vẫn ngoan cố mọc lại ngay tại nơi đó. Hòn đá to trước thôn vẫn nằm kia, nhiều chữ viết nguệch ngoạc cứ chồng chéo lên nhau mãi…
Xe lắc lư chầm chậm, người đi đường không nhiều. Ngẫu nhiên gặp được một hai người nông dân đang vội về nhà ăn trưa, Long Vịnh Thanh xúc động thò đầu ra khỏi xe chào hỏi người ta, “Chú Lưu Nhị, chú còn nhớ con không? Con là Long Vịnh Thanh, Vịnh Thanh của nhà ông Long ấy.”
Người nông dân già mắt đã hơi mờ đang chạy xe máy chầm chậm về nhà, nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra là ai, cười ha hả rồi hét lên, “Vịnh Thanh, Vịnh Thanh nhà ông Long, cháu về rồi đấy à?”
“Dạ là con, chú Lưu Nhị, con về nhà ăn cơm đã, rồi con đến nhà thăm chú sau.” Long Vịnh Thanh cười hỉ hả vẫy tay với chú Nhị Lưu, thò đầu ra ngoài xe nhìn thật lâu mới quay vào lại.
Thôn Long Sơn thực ra không lớn. Bởi vì người trong thôn đều tin vào phong thủy, cho rằng cửa nhà phải quay về hướng Nam mới may mắn, vì vậy tất cả nhà cửa trong thôn đều quay về hướng Nam, không có nhà nào xây theo hướng khác, cứ từng dãy, từng dãy nhà như thế, cho nên nhìn thôn làng rất ngay ngắn vuông vức, tổng cộng có hơn một trăm hộ dân đang sống ở đây. Nhà của Vịnh Thanh là ngôi nhà hai tầng có lát gạch men trắng bên ngoài, dãy thứ ba đếm ngược từ dưới lên, phía trước là khoảng sân có bức tường rào xây bằng xi măng, có cánh cửa gỗ màu đỏ tươi, kiểu dáng bình thường đến nỗi không thể nào bình thường hơn được nữa, trước cửa có một hàng hoa cây cảnh, trồng một vài loại cây xanh tươi quanh năm, nhưng bắt mắt nhất vẫn là cây ngân hạnh xanh rì có tuổi đời khoảng mười mấy năm rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi bóng cây ngân hạnh đã xa cách ba năm đó nằm gọn trong tầm mắt, cô không kìm được bật khóc, gốc cây đó hình như đã cao lên rất nhiều, từng tán lá xanh um vươn ra đón ánh sáng mặt trời, chỉ có điều giữa những cành cây được chiếu sáng đó không bao giờ nhìn thấy bóng dáng người con trai tuấn tú, nghiêm túc đó nữa.
Cô đứng ngắm gốc cây đó, vuốt ve những chiếc lá hình rẻ quạt, không biết đã đứng bao nhiêu lâu, rơi không biết bao nhiêu là nước mắt. Quan Vi Trần chuyển đồ đạc của cô xuống, cũng không làm phiền cô, lặng lẽ đứng bên cạnh. Lúc này hình như người trong nhà nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vội vàng mở cổng, mẹ Long tay cầm một sợi roi mây to như ngón tay giận dữ lao ra ngoài, không hề khách sáo quất vào chân Long Vịnh Thanh, “Con bé không có lương tâm này, còn biết đường mà về hả? Mẹ cứ tưởng con chết giẫm ở bên ngoài luôn rồi chứ. Ba năm không về, để xem mẹ dạy dỗ con như thế nào đây…”
Một roi vừa yêu vừa giận này, đủ mang đến nỗi Long Vịnh Thanh vừa nhảy vừa kêu lên vì đau đớn, “ui da ui da” hét toáng cả lên. Cô bị dọa đến nỗi quên cả khóc, nhìn dáng vẻ của mẹ già giống như muốn giết cô đến nơi vậy, cô vội ôm đầu bỏ chạy, “Mẹ, mẹ, có gì cứ bình tĩnh nói, không phải con đã về rồi sao? Mẹ… Con sai rồi… Con sai rồi mà.”
“Chết giẫm bên ngoài không thèm về nhà lấy một lần, chi bằng hôm nay mẹ đánh cho chết luôn đi…” Mẹ Long vẫn không tha, cầm roi mây đuổi theo, Long Vịnh Thanh chạy thục mạng, bà cũng hùng hục đuổi theo. Mẹ Long huơ huơ roi mây lên, nhưng mỗi lần đều quất vào không khí, đánh một lúc thì nước mắt cũng chảy theo, “Con nói xem, sao con lại nhẫn tâm như vậy… Ba năm rồi không thèm về…”
Nhìn thấy nước mắt của mẹ, Long Vịnh Thanh sợ không dám bỏ chạy nữa, đứng đó chịu trận, vừa khóc vừa chạy lại gần với mẹ Long, cuối cùng ôm lấy cổ mẹ, roi mây lần nữa vụt lên người cô, nhưng mà roi này nhẹ hơn nhiều, “Con bận rộn lắm à? Cho dù ai gọi điện cũng đều báo bận việc không về được, “không về được” là câu nói cửa miệng của con hử? Con không có ai là người nhà nữa à? Con không có cha không có mẹ nữa hả? Con có biết ba mẹ nhớ con lắm không?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ