- "Sao cái gì anh cũng la em hết vậy, đây là chuyện của em, anh không cần xen vào" - Em cãi lại, giật cái balo trên xe tôi
+ "Làm cái chuyện tào lao thế mà còn cãi lại, tưởng bỏ nhà đi là hay à, muốn chứ tỏ hả" - Tôi nóng máu
- "Anh nghĩ sao tuỳ anh, giờ anh khỏi chở em nữa, anh về đi, em có chân em tự đi được" - Nói xong em quải balo lên vai đi lững thững
+ "Có giỏi thì đi luôn đi" - Tôi nói to rồi phóng xe đi, bỏ mặc em đi bộ dưới cái nắng chang chang.
Chạy được một quãng, nỗi bực vọc của tôi có phần thuyên giảm, tôi suy nghĩ:
- "Thôi chết, bỏ em vậy đâu được, lỡ có chuyện gì..."
Tôi vội quay xe lại, ơn trời, em vẫn còn đi bộ lon ton trên vỉa hè...
+ "Này, đi nhờ xe ôm không?" - Tôi nhỏ giọng, chạy kè kè theo em
- "Không quen đi xe người lạ" - Em lạnh lùng
+ "Trước lạ sau quen, lên xe đi, tôi chở đi nhờ, không tính tiền đâu" - Tôi đáp
- "Khỏi, lên xe rồi chở đi đâu ai mà biết, đi bộ cho chắc" - Em vẫn lạnh lùng
Tôi dừng xe, lấy tay chụp tay em lại, em vùng ra, nhưng tôi lại chụp lại:
- "Giận gì hông biết, anh xin lỗi, lên xe anh chở, đi lon ton vầy, ông kẹ bắt á" - Tôi cười
Không chờ em gật đầu, tôi kéo cái balo trên lưng của em xuống, bỏ lên xe, thế là em cũng miễn cưỡng leo lên ngồi, nhưng ngồi cách xa tôi 1 quảng.
- "Ngồi xa vậy, đi xe ôm thì phải ôm chứ" - Tôi ghẹo, em vẫn im lặng
Tôi kéo tay em vòng qua tôi, em cũng xiu xiu lòng
+ "Tha cho lần này, lần sau mà thế là chết với em" - Nói đoạn đánh vào lưng tôi 1 cái nhẹ
Tôi cười cười cho qua chuyện, nhưng tôi tính rồi, không chở đi đâu hết, chỉ đi chơi lòng vòng Q10, rồi chiều tìm cách đưa em về nhà... Tôi ghé quán trà sữa, kệ, nắng nóng vầy, đành vào -18* mà núp máy lạnh.
Vào quán tôi hỏi em:
- "Uống chi"
+ "Như cũ đi anh" - Em trả lời
- "Chị cho em 02 ly trà sữa kiwi thạch trái cây nhé" - Tôi gọi
- "Giờ em định đi đâu?" - Tôi hỏi nhỏ
+ "Em cũng chưa biết, chắc qua con G ở" - Em nhìn về 1 phía xa xôi nào đó
- "Thôi, về nhà đi, ở nhà nó bất tiện lắm, ảnh với chỉ (má và dượng G) không vui lại rầy, tội con G" - Tôi điềm đạm
+ "Chút tính" - Em cười
Tôi nghĩ trong đầu, chắc nói nhỏ nhẹ vầy em cũng xui xui, chỉ cần nịnh nọt, nói ngọt chút thì đâu vào đấy thôi, coi như là 99% hoàn thành kế hoạch, tôi phấn khởi.
Thế là 02 đứa ngồi nhâm nhi trà sữa, chơi rút gỗ, đứa nào thua tức là làm tháp đổ thì bị búng lỗ tai 1 cái. Chơi 3 ván, tôi thua đủ, hai lỗ tai đỏ ké, tôi nói trong uất ức:
- "Bộ dạo này luyện dữ lắm hay sao mà hôm nay pro vậy"
+ "Thường thôi người ơi" - Em cười khúc khích
- "Chẳng qua anh nhường em thôi, chứ mấy bữa trước dễ gì há" - Tôi chống chế
+ "Thế cá độ đi" - Em ranh ma
- "Chơi thì chơi à, mà cá gì" - Tôi hăng máu
+ "Đứa nào thua thì làm 01 việc gì đó mà người thắng kêu, dám hông" - Em cười gian
- "Khỉ, lỡ em thắng, em bắt anh giết người, đốt nhà, tự sát, sao anh làm được, thôi không chơi" - Tôi ghẹo
+ "Ai mướn anh làm ba cái đó, việc đàng hoàng, không có bậy bạ đâu" - Em biện minh
- "Ok, bậy là anh không có làm à" - Tôi cười
Thế là vô ván, tháp gỗ được xếp lên, em rút trước, vừa vào là rút ngay 1 thanh bên phải ở chân tháp, làm tháp rung rinh, tôi cũng không chịu thua, rút luôn cái thanh bên trái, chỉ còn mỗi thanh giữa, tháp lắc lắc, hai đứa chăm chú, thế là em rút được thêm 1 thanh, tôi vừa đụng tay vào thì... RẦM... Tháp đổ, mấy thanh gỗ văng tràn lan trên bàn... Còn em thì cười hớn hở trên đỉnh vinh quang
- "Rồi xong. Thế giờ cô muốn tôi làm gì?" - Giọng tôi hụt hẫng
+ "Mình đi Vũng Tàu anh hén, chơi mai về" - Em nhìn tôi
- "Mai anh đi dạy, sao đi được" - Tôi cố gắng từ chối
+ "Nghỉ bữa thôi, đi xong em về nhà, đi anh" - Em lắc lắc tay tôi
- "Rồi phải về lấy quần áo nữa, gặp mẹ, mẹ không cho đi, lại la anh, thôi bữa khác đi em" - Tôi từ chối tiếp
+ "Thôi, anh chiều em lần này thôi, anh mà không đi là em không về nhà đâu" - Em nói giọng nhõng nhẽo
- "Lần này thôi nha, 01 lần này thôi nha" - Tôi nhắc đi nhắc lại nhiều lần, để chắc chắn
+ "Dạ, lần này thôi" - Em cười cười
- "Tính tiền, rồi anh về nhà soạn đồ" - "Dạ"
3g trưa, trời nắng kinh khủng, mà tôi phải vác thây đi long ngong ngoài đường, thế mà còn dại hơn đi cả VT kia nữa, đúng là không có cái ngu nào như cái ngu nào, biết thế hông cá - Tôi thầm nghĩ.
Về đến nhà, soạn đồ xong, nói dối nhà là qua nhà bạn chơi rồi ngủ ở đó, sáng đi dạy rồi chiều mai về, lại bị mẹ cằn nhằn, tôi tranh thủ lúc mẹ vừa lên lầu, tôi dông xe đi mất.
Thế là 02 đứa phải qua nhà G mượn 2 cái nón bảo hiểm, con G ganh tỵ:
- "Đi mà không cho em đi cùng nha, ghét" - Nó liếc liếc tôi khi đưa 02 cái nón bảo hiểm
+ "Anh thua kèo, chứ... chứ... mà thôi, anh đi, mai mốt về anh đền" - Tôi nói đại cho qua
- "Không thèm, hú hí đi hai ông bà" - Nói xong nó đóng cổng, rồi đi vào mất.
Mặc, tôi và em phóng đi, đường Cát Lái vừa nắng vừa xấu bà cố, ổ gà, ổ voi, ổ khủng long đầy rẫy, chỉ cần một chiếc xe tải chạy qua là bụi mịt mù, cứ như tưởng đang ở Đà Lạt mù sương... Những hàng cao su thẳng tấp, những ruộng mì xanh rì bị tôi lần lượt bỏ lại phía sau...
- "Anh, củ mì này ăn được không" - Em hỏi
+ "Không em, mì này có độc, người ta làm bột mì với bột ngọt không à" - Tôi nói lớn
Xe vẫn chạy ton ton, nhìn cuộc sống hai bên đường sao mà nó chậm chạp quá, chả bù như SG, cái gì cũng hối hả, cũng tấp nập...
+ "Anh, anh, biển kìa" - Em vỗ vai tôi, tay chỉ chỉ về phía biển
- "Ừm, sắp tới rồi, mà gió mạnh quá, chắc chút nó thổi anh, em với cái xe bay luôn quá" - Tôi ghẹo
+ "Bay đi đâu" - Em hỏi ngược lại
- "Bay ra giữa biển, rớt xuống cái đảo hoang, thành Robison luôn" - Tôi cười
+ "Vậy ngày nào cũng ăn dừa với hải sản, thích hen" - Em chọt vào.
Bọn tôi nói chuyện tào lao được một chút thì cũng đến khách sạn, trời tờ mờ tối, nhìn lại đồng hồ thì đã 6g hơn. Lựa qua, lựa lại, thế là ghé cái KS SB, 250K/phòng. Vừa đến phòng tôi nằm ịch xuống giường, mỏi lưng kinh khủng, em mở ti vi xong cũng lại nằm ké, tôi lấy chân đạp nhẹ nhẹ làm em mém lọt xuống đất, thế là cuộc chiến gối mền bắt đầu, 02 đứa cầm gối thi nhau đập vào đối phương, chơi được chút, nằm vật ra giường thở hỗn hễn.
- "Thôi đi tắm đi em, rồi tới anh tắm, đi ăn tối, đói quá" - Tôi vẫn lấy chân đạp đạp vào em
+ "Ừm" - Em quăng cái gối vô mặt tôi rồi soạn đồ vào phòng tắm
Tôi nằm xem TV chút thì buồn ngủ quá nên cũng nhắm mắt thiu thiu, mặc cho TV nói cái khỉ gì đó và tiếng nước xả trong phòng tắm...
+ "Đi tắm đi ông thần" - Em lây tôi dậy
- "Ừm, tắm cả buổi, chờ đến mục con mắt" - Tôi vừa ngáp vừa nói
Lững thững vào nhà tắm, ngoài đây em đang hát hò theo cái bài quỷ gì đó của bọn Hàn Xẻng đang phát trên ti vi, tôi nói vọng ra:
- "Bật bài khác đi cô ơi, cái bọn nó mà hát hò gì, tối ngày, Hàn với xẻng"
+ "Zô ziên, không nghe thì bịt lỗ tai lại, nghe đã rồi khen chê" - Em đáp trả
Tôi im luôn, biết nói gì hơn, đành phải vừa tắm vừa chịu đựng vậy, mà nghe đâu có cái câu "A better day..." gì gì đó, trong bài hình như có câu này là tiếng anh, còn lại toàn xí xô xí xào...
- "Thôi đi, sắp chết đói đây" - Tôi lầu bầu
+ "Chết đi, em chôn" - Em cười đều
- "Chỉ sợ chết rồi cô hết người hành, nên thôi đành sống tiếp" - Tôi cười nói
+ "Xía, thấy gớm" - Em quơ tay đánh tôi 1 cái, tôi né được
- "Đi lẹ, giỡn giỡn, kí nát đầu bây giờ"
+ "Dạ, con biết rồi cụ" - Em lườm về phía tôi
Hai đứa lấy xe chạy lòng vòng, chả biết ăn cái gì bây giờ nhỉ? Mà cũng không biết nên ăn quán nào, sợ vào phải quán cơm tù, nó chém có mà đứt cổ. Chạy một hồi cũng quyết định, ghé ăn bánh khọt trên đường HHT (sau này mới biết đây là đường chuyên chặt chém), ăn 2 dĩa bánh, thêm cháo nghêu, cháo sò huyết. No căng cả bụng mới đứng dậy tính tiền, thấy giá cả cũng rẻ, và những lần sau đều ăn quán đó.
Lại xách xe chạy lòng vòng, Vũng Tàu về đêm nhìn giông giống như SG thu nhỏ, những ánh đèn đủ màu sắc hoà trộn vào nhau tạo ra một màu hỗn độn, xe cộ cũng đông đúc, trai thanh gái tú cũng không kém SG. Tay ga, xe số thi nhau lượn lờ, ngoài ra, xe đạp điện cũng bon chen không kém.
Ghé vào bờ kè chỗ bến tàu, bọn tôi ngồi hóng gió... Biển đêm... đen ngòm, xa xa thấp thoáng ánh đèn của những tàu cá, tiếng rì rào của sóng cứ điều đặn vỗ vào bờ kè, còn gió cứ cần mẫn thổi và mang theo một chút muối, làm môi tôi mặn mặn... Mát rượi...
Chỉ khi đứng trước biển, con người mới thấy mình thật nhỏ bé, biển bao la, vô tận, còn tôi và em chỉ là một cái chấm nhỏ trong cái bực tranh vĩ đại này... Những muộn phiền, lo toan đều theo sóng mang ra biển cả... Tôi vòng tay ôm em, em ngả đẩu vào vai tôi, cả hai không nói gì, chỉ nhìn vô định về phía biển... Bình yên và hạnh phúc......
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ