"Ơ... Sao lại phải về, hôm nay được nghỉ học kia mà" - TÔI nghĩ. Mà nói thật lúc đó chả biết đi đâu, không lẽ lại chơi game tiếp, ngán quá rồi, thì chợt "Àh". Tôi cầm điện thoại gọi cho EM ấy lần đầu tiên. Điện thoại đổ chuông, TÔI hồi hộp, thì bên kia bắt máy:
+ Alo, em nghe anh (giọng con gái, phù, tưởng lại được ăn dưa bở)
- Biết anh luôn à, tưởng xoá số anh rồi chứ
+ Nhắc mới nhớ, giờ em cúp máy xoá đây (giọng tinh nghịch)
- Ơ làm thiệt à, mà đang làm gì đấy (Tôi đánh trống lãng)
+ Em đang nằm nhà, qua nay bệnh anh ạ (câu nói này làm xua tan những nỗi ngờ vực của tôi)
- Hèn chi hôm qua không thấy em onl, tưởng đi chơi với anh nào rồi chứ
+ Đang chán đây, nằm riết giờ người nó ê ẩm quá, có anh nào là đi mất rồi
- Đi dạo với anh chút không, hôm nay được nghỉ học, cũng không biết đi đâu đây
+ Nghỉ hay cúp á
- Hên xui, hehe - Tôi cười gian
+ Cũng được, giờ anh đến !@# chờ em nhé, mà khoảng mấy phút nữa anh đến
- Chắc 20 phút
+ OK, khi nào đến nhá máy em ra
- OK
Lòng vui như mở cờ, thế là lon ton chạy qua điểm hẹn, chỉ mất 15 phút, lấy điện thoại alo, máy vừa đổ chuông thì EM ấy tắt... Chờ đợi trong hồi hộp, mấy thím rơi vào cái tình cảnh đó sẽ biết, cái cảm giác hưng phấn, lâng lâng pha lẫn chút tò mò, lo sợ, chỉ biết nói là "ĐÃ" lắm các thím à. 5 phút trôi qua, rồi 10 phút trôi qua... vẫn chưa thấy bóng dáng ai cả... Đầu nghĩ "Leo cây vui nhé ", ráng náng lại 1 chút thì điện thoại reo, mình bắt máy:
- Em đang ở đâu thế?
+ Anh đâu? Sao nhận dạng ra anh?
- Anh đi chiếc Wave ZX, mặc áo trắng, quần Jean xanh nhé
+ Ơ, em đang đi tới đây, thấy anh rồi
Cúp máy. Ặc, ngu thế là cùng, hết chuyện nói đặc điểm, lỡ nó kéo 1 đám đồng bọn ra úp sọt có mà toi... Run run, chờ đợi, và đầu luôn suy nghĩ lỡ có biến thì thoát làm sao thì...
+ " Hù "
Tôi bất giác giật mình, ngó ra sau, chết lặng trong 10 giây, EM xinh quá, dáng người 1m58, khoảng 46kg, gương mặt có vẻ còn trẻ con, tóc mái duỗi đen dài qua vai chút xíu, nói chung khi gặp EM... TÔI không tin đó là sự thật...
Hoàng hồn, TÔI chống chế: "Ai đây, ai mà hù tui đây"
EM lườn TÔI một cái và "Bộp" vào lưng cái rõ đau.
- "Ui da, vợ con mà quánh chồng thế à" - Giọng xít xoa
+ "Chứ chồng con gì mà đến vợ cũng chả nhận ra, chưa giết là may" - EM ranh mãnh
- "Bảo bệnh mà sao đánh đau thế, bệnh đùa hay giỡn thế" - Tôi láo cá
+ "Thế có muốn thêm cái nữa không" - Tay xoa xao vào nhau
- "Có mà khùng mới nói có"
Thế là "Bộp" - lại một phát vào lưng nhưng lần này nhẹ hơn
- "Sao quánh anh" - Tôi cay cú
+ "Ai biểu anh nói có" - Ẻm cười hì hì trước cái vẻ mặt ấm ức của tôi
- "Đợi đấy, rồi cũng có ngày, ta sẽ trả thù" - Tôi nở nụ cười méo mó
+ "Em chờ, em chờ mà" - Giọng chết người thật, đáng yêu thế không biết
- "Giờ đi đâu đây em?"
+ "Trà sữa hén anh, tự nhiên thèm quá"
- "Bệnh mà uống cái đó có được không?"
+ "Vô tư đi" - EM lại cười, cái nụ cười ấy không làm sao TÔI quên được
Thế là 02 đứa chạy ra quán trà sữa (quán ruột của ẻm), chỉ là một quán nhỏ ven đường thôi, vừa xuống xe EM đi lại ngay cái xe trà sữa, chị chủ quán: "Uống gì em, sao bữa giờ hông ra?"
+ "Em bận quá chị ơi, bị người ta hành chơi game" - Liếc đểu về phía bàn em ngồi, và cả 2 người cười rút rích (em chỉ ngồi im mà hóng)
+ "Cho em 2 ly thuần tuý nhé (trà sữa trân châu)"
Kêu xong em nó lại bàn ngồi đối diện TÔI và nói: "Trân châu ở đây ngon lắm, em kêu cho anh rồi"
- "Sao em biết anh uống gì mà kêu" - Tôi khó chịu
+ "Đi chơi với em là cấm có ý kiến" - Lại nở một nụ cười ranh mãnh, TÔi chịu, không tài nào TÔI kiểm soát mình trước nụ cười ấy.
- "Lần này thôi nha, lần sau là anh không đi nữa đâu"
+ "Thôi, biết rồi, khó như cụ"
Thế là 02 đứa phá ra cười, trà sữa ngon thật, 02 đứa luyên thuyên về game, vấn đề mà cả hai cùng quan tâm, nói hoài chả hết chuyện, đang nói vấn đề này lại nói vấn đề khác, chả đâu ra đâu, nhưng cũng rất vui. Uống xong TÔI hỏi:
- "Đi đâu giờ em"
+ "Game đi anh, để em coi anh bấm phím thật hay nhờ đứa em kế bên bấm dùm" - Ranh ma thế không biết
- "Hahaha, OK, OK" - Tôi phì cười
Thế là vòng xe qua đường Đồng Nai, có cái tiệm nét Cao Tốc rất lớn. TÔI với EM ngồi 2 máy kế nhau, và cũng như thường lệ, 02 đứa lại nhảy cùng nhau, EM chọn 1 bản nhạc 140, rồi hai đứa thi nhau bấm bàn phím, lúc EM MISS em lại nhìn tay TÔI bấm, lúc nào cũng:
+ "Sao anh bấm nhanh dzậy"
+ "Anh cứ DEL, chơi ăn gian quá đi".
Ván nào thấy TÔI chưa MISS là em lấy tay cù Tôi, tôi nhột quá, nên đẩy tay ra rồi MISS... Thế là em cười 0. Hay đến khi EM bị MISS rồi mất FINISH, em tinh quái chạy ra phía sau tôi, dùng 02 tay bịt mắt tôi lại, thế là TÔI cũng MISS, lúc nào em cũng cười khoái trá...
Sau 05 ván tôi toàn thắng, em trề môi:
+ "Anh nhờ DEL, chứ không DEL thì dễ gì thắng EM" - giọng nũng nịu
- "Trời, vậy anh với em cá không, anh không DEL nhảy với em nè" - Tôi háo thắng nói
+ "OK. Mà cá gì" - EM cười tinh ranh
- "Nếu anh thắng thì EM cho anh hun 1 cái. Còn nếu EM thắng thì anh cho EM tát anh 1 cái"
+ "OK. Nói là giữ lời nhé, không có giận hờn đâu nhe" - EM ấy bẻ bẻ tay
- "Anh chỉ sợ EM xù thôi" - Giọng đầy gian trá
- "Hứ, chờ đó"
Thế là cuộc cá cược bắt đầu, đúng là thế thật, nếu TÔI không DEL thì TÔI cũng nhảy sem sem EM mà thôi. Vất vả, cuối cùng TÔI thắng xuýt xao 100 điểm
+ "Thôi về, đến giờ rồi" - Giọng có vẻ hơi bực
- "Ơ, thế đã giao là không có giận hờn gì kia mà, có người cao có thế" - Tôi rêu
+ "Ờ thì..." - em ấp úng
- "Thì sao... " - Tôi làm tới
+ "Thì thua chứ sao, không ngờ hôm nay lại bại trước ông cụ non này, đúng là ông trời không có mắt" - Giọng giả vờ xước mướt
- Thế thì bà cụ non chuẩn bị má ra để ông cụ non hun cái nào
Cả 02 lại cười, nhìn em đỏ mặt, tôi thấy nó tếu tếu thế nào ấy... Chở em về lại chỗ cũ, em ấy đứng đấy, sát tôi và chìa má ra:
+ "Này, lẹ đi, em còn vô nhà"
- "Thật à, anh chỉ tưởng em nói đùa thôi chứ"
+ "Nói là làm, em không có muốn nuốt lời"
- "Thôi giỡn thôi, vào nhà đi cho tui nhờ"
+ "Hứ, đuổi khéo đấy à"
- "Không phải, nhưng cứ đứng đây người ta cười cho"
+ "Làm gì cười chứ" - EM bắt đầu ho sặc sụa
- "Thôi vào đi, chút bệnh nặng thêm lại đổ thừa, anh không có rãnh qua thăm nuôi đâu"
+ "Ai cần, mà này, EM nói nhỏ này anh nghe, xích lại gần chút" - EM ra vẻ nghiêm trọng
Tôi cũng tưởng thế, ghé tai sát vào thì "Chốc" - EM hôn lên má tôi và chạy vù đi mất. TÔI đứng đó ngây người ra, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm lấy TÔI, người tôi nóng rang lên, cảm giác lâng lâng khó tả, nó đê mê và hạnh phúc... Lái xe về nhà mà trên đường TÔI cứ cười mỉm 1 mình, hình như TÔI là người hạnh phúc nhất thì phải, làn gió kèm theo sương thổi qua mát rượi, đầu óc TÔI như bay bỏng trong không trung...
Về đến nhà lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn
+ "Anh về đến nhà chưa?"
- "Mới đến thôi, em thấy sao rồi" - Tôi lo lắng
+ "Sốt lại anh à, mới uống thuốc xong, chắc mai hết" - Tự nhiên tôi cảm thấy thương EM quá đỗi...
- "Ước gì, anh có thể bệnh thay cho em, em nhỉ" - Tôi gửi tin. Và sao này mới biết, vì tin nhắn đó mà TÔI mới cưa đổ được EM
+ "Thôi ngốc quá, anh ngủ sớm đi, G9 anh"
+ "G9 em, mau hết bệnh nhé" - SEND
Có lẽ tối nay là một ngày mà không bao giờ tôi quên được, ngày tôi gặp được em, ngày trái tim bắt đầu loạn nhịp sau bao năm dài chai sạn, ngày mà tôi cảm thấy vui nhất từ trước cho đến giờ, cái cảm giác lâng lâng ấy vẫn còn trong tôi, và chợt cảm thấy 1 chút gì đó yêu em...
Qua hôm sau, bệnh tình của em cũng đỡ, vẫn có thể online chơi game cùng tôi, 01 tháng êm đềm trôi qua đầy tiếng cười, cứ Chủ nhật là tôi với em đi chơi, đi đủ thứ, em thích nhất là được chạy lòng vòng thành phố, đi chơi với em, tôi thấy thoải mái và hạnh phúc. Em khá sòng phẳng, nếu như tôi dẫn em đi ăn Bún cá, thì em sẽ dẫn tôi đi uống trà sữa, có lần tôi lén trả trước bị em phát hiện, em nói: "Anh trả xong, từ rày về sau đừng đi với chơi với em nữa", thế là năn nỉ ỷ ôi một hồi, tôi cũng phải đồng ý...ăn bánh tráng trộn do em trả tiền... Vì em không muốn nợ ai bất cứ gì......
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ