- Xoảng…lạch cạch….zzzz
- Té, lẹ lên!
- Tổ bà mày thằng phá hoại, tự xử đi con !
Thú thật là lúc này tôi cũng muốn lượn ngay, gì chứ đá bể bóng đèn nhà người ta thì chủ nhà ra là cái chắc, chứ chẳng phải cử con gái ra mà hoà đàm nữa, nhưng cái câu mà tôi chả muốn nghe nó lại vang lên :
- Đền trái banh cho tao, nhanh !
Sặc, hôm qua bàn tính quên mất cái vụ trái banh kỷ niệm của thằng này, mà nó lại đô con nữa, cỡ tôi ăn 1 đấm của nó thì phải gió nằm cả tháng chứ chẳng chơi, nghe vậy nên băng lớp tôi ở lại, băng kia thì chuồn hết, còn mỗi thằng mất banh @@! Bọn nó ở lại cũng tình nghĩa lắm rồi, chứ đi lấy banh thì tôi vẫn phải lấy thôi.
Thằng bạn tôi ko dám cõng nữa, nó sợ chổng vó như hôm trước, tôi đánh bạo bước tới trước cửa nhà, nghĩ thầm trong bụng “- Thà ăn trái banh vô mặt như hôm bữa còn hơn bị thằng kia nó tẩn 1 trận”
Tôi bấm chuông cửa cho lịch sự chứ ko dám kêu nữa, được khoảng 3 hồi chuông đổ thì có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà đi ra, và kìa, em ấy lại bước ra, mở cửa :
- Gì vậy bạn?
- Mình…cho mình xin lỗi …
- Hở, xin lỗi gì cơ?
Vẻ mặt ngạc nhiên của em ấy xinh ghê, hôm nay xoã tóc dài ra nữa chứ, đúng gu tôi thích. Mà thôi, lo vụ trái banh trước, ko phải vì bể bóng đèn thì giờ tôi cười tí toét rồi
- Mình…với mấy đứa bạn đá banh, lỡ..nên làm bể bóng đèn nhà bạn rồi..
- Ê, quả này là mày đá nha.., nó đá đó bạn, ko phải mình . – Thằng bạn trời đánh nói chen vào, mịa, đến lúc này thì lòi cái mặt phản ra với ông rồi nhá.
Em nhìn theo hướng tay tôi chỉ lên bóng đèn, rồi nghĩ một xíu :
- Ừ, thôi cũng ko sao, hai bạn phụ mình hốt mấy miểng chai này với !
Trời, được tha bổng rồi, 2 thằng mừng hết lớn, lăng xăng cầm cái ki rác với chổi em đưa mà hốt lấy hốt để như hốt vàng ấy, xong xuôi !
- Vậy cảm ơn bạn nha, tụi mình về !
- Ừa, lần sau có đá nữa thì cẩn thẩn chút nha bạn, lỡ vào cửa kính thì mình cũng ko biết ăn nói sao đâu !
- Ừ, mình nhớ rồi…!
Rồi em quay lưng, cầm cái ki ra sau nhà đổ mớ đèn vỡ đi, tụi tôi cũng ra ngoài lại, quên luôn trái banh. Ra đến sân cười toe toét, mấy đứa kia nhao nhao :
- Sao, sao, có gì ko?
- Chả sao, anh vẫn còn đây, các chú cứ lo!
- Thế trái banh đâu?
Bỏ xừ rồi, quên mất. Tôi chạy lại, chợt nghĩ “ Sao hôm nay em ấy hiền thế nhỉ ? Bể cả đèn mà chỉ bắt làm lao động công ích “
- Bạn gì ơi… Kính coong…
- Gì đấy ?
- Hì, nãy mình quên trái banh, cho mình lấy lại !
- Đợi chút !
Em ra mở cửa, tay cầm trái banh vẫn còn bụi bặm
- Nãy sao ko lấy luôn thể, chạy lên xuống mệt !
- Hì, mình quên, cảm ơn bạn nh….Bốp
Tôi choáng váng, trái banh bay thẳng ngay mũi, đau thấy mấy ông trời, kịp nghe cửa đóng cái sầm ! Ngồi dậy xoa xoa, mấy thằng kia thì đừng ngoài nhìn thấy hết, cười bò lăn bò càng như phát bệnh.
- Sao ko anh giai? Tao chết cười mất
- Hoa có gai mày ơi, này thì đá vào nhà người ta
- Bữa sau chụp gôn đi mày – Thằng kia giật lại trái banh rồi bỏ về
Tôi vuốt mặt rồi cũng lủi thủi đạp về, trong lòng ngổn ngang trăm mối, kế hoạch đã ko thành còn ăn banh, cơ mà chả phải cầu được ước thấy đó sao, ăn banh vô mặt còn hơn bị ăn đòn, vừa nghĩ thế còn gì …!
Hôm sau lên lớp, chuyện này đã được lan ra khắp phòng, mấy đứa con gái cười bụm mặt, mấy thằng con trai thì cứ gọi là thấy tôi thì phá lên sằng sặc
- Sao? Hết bể mũi chưa mày ?
- Chọc gái là vậy đó kon
- Bla…Bla….zzz
Trời, em đẹp mà sao em kiêu quá vậy? Hại tôi những 2 lần, cái mặt mẹ tôi sinh ra để tôi đi làm ăn với kưa gái chứ đâu phải để em tọng banh vô mặt chứ, hu hu T_T
Chap 6
Sau vụ đó, bọn tôi chẳng dám đến khu đó đá nữa, đời người ai hên 3 lần liên tiếp, ko khéo lại vào nhà người ta, chủ nhà xách cây ra rượt thì tèo. Thế là lại quay ra biển, đông, khát và mệt, nhưng được cái mát, và gió như làm dịu đi những bão giông trong đầu thằng học sinh lớp 9 bị con gái đáp banh vào mặt mà đau như bị đáp gạch T_T !
Cơ mà tôi cũng chẳng thể nào quên được em ấy, lâu lâu tôi lại chạy xe ngang qua nhà em, xem nàng có ra ngoài hóng gió hay tản bộ gì ko, cứ thế tiếp diễn đến lúc tôi thi tốt nghiệp cấp 2, rồi vào luôn cấp 3 mà chưa 1 lần gặp lại người đẹp mà hung =.=! Cái tính tôi nó thế, con gái đẹp mà hơi kiêu kiêu thì tôi càng phải kua cho bằng được, để ko thiên hạ nó ăn tiếc lắm, hề hề !
Ôn thi tốt nghiệp, rồi thi trường chuyên mệt vãi vật ra . Ấy thế mà lại rớt trường chuyên , thiếu nửa điểm, hic, tôi nản gì đâu, ba mẹ cằn nhằn suốt mấy ngày hè còn lại. Kệ, rớt cũng rớt rồi, tôi tót đi chơi VLTK, game online đầu tiên ở VN . Chơi thì cũng hay, nhưng mới làm quen in-tợt-nét thì nào biết cái gì là tài khoản với mật khẩu, cái gì tôi cũng nhờ chủ quán làm hết
- Em muốn tài khoản với mật khẩu là gì ?
- Cứ 123456 hết đi anh @@!
- Chắc ko đó ?
- Dạ, em chơi thử thôi mà !
Chắc ông chủ này biết tôi gà con mới vào rồi, nên dạo đầu tôi hỏi gì cũng chỉ, dạo sau nản quá ổng bảo tự tìm hiểu. Tôi chơi con Cái bang, vì mê Giáng long 18 chưởng, mún xem nó như thế nào, sau này mới biết nhìn như 18 con giun màu vàng, mà lúc đó đâu có kinh nghiệm luyện game. Cầm mỗi cây đao cùi, chém mấy con nhím với gấu, vật vã lắm mới lên lv 16, chả dám mua mana để chưởng skill gì Bát quái thần chưởng hay sao ấy, vì mua mana thì tốn bạc, mà chiêu ấy thì tốn gần nửa ống mana chứ ko ít . Chả bù cho ông anh tôi, nghe tôi chém gió VLTK phê quá, lập ngay acc Ngũ độc, chơi 3 ngày lên 40 =.=! Cay đời, sao lại có cái phái vừa chạy vừa thả độc, vừa lên lv vù vù thế chứ !
Rồi cũng đến ngày nhập học cấp 3, hài 1 cái là cả 2 anh em tôi đều rớt trường chuyên, ông anh tôi thì giỏi thôi rồi mà ngày trước cũng thiếu nửa điểm, rớt cái độp. Thấy ổng học trước, nên lúc mới vào trường, tôi hỏi :
- Con gái trường này xinh ko huynh?
- Mày học A mấy?
- Đệ học A1 , tốt nghiệp điểm cao mà !
- Uhm, lớp chọn thì gái cũng khá xinh đấy, may cho chú là ko vào trường chuyên, bọn gái nó học dữ nên toàn đầu to mắt trố thôi ! ( xin lỗi các bạn nữ học chuyên nhé =.=! )
- Phê vậy ta !
Ngày vào nhận lớp, như phản xạ, em nhìn đảo quanh 1 lượt, xoắn ngay, lại bị lừa, nhỏ nào nhỏ nấy trong như dưới quê mới lên , nản gì đâu ! Tôi ngồi đầu bàn 7 dãy phải, đầu bàn 4 dãy trái là nhỏ bí thư, nhìn cũng tàm tạm, nếu so mặt bằng chung trong lớp thì gọi là nhìn được. Cơ mà sự đời biến hoá khôn lường, Tái ông mất ngựa chưa phải là xui.
Đang thẫn thờ nghe cô phổ biến nội quy thì thầy giám thị dẫn vào một bạn gái nữa, chắc là lại quen biết gì xin vào lớp chọn đây , ối giời ơi, nhìn muốn bật ngửa, thì ra nhỏ ấy là tiểu thư đáp banh vào mặt tôi 2 lần . Thầy dẫn vào, nói với cô gì đấy nghe ko rõ, rồi cô chỉ cho em ấy ngồi bàn 2 dãy trái, thôi xong, bàn 7 bên này có 3 đứa sao cô ko xếp em ấy vào chứ, tôi chăm sóc hỗ trợ học tập được mà !
Lúc em ấy bước vào khẽ cuối đầu chào cả lớp, tự nhiên tôi đứng dậy (quê gì đâu, cô giáo vào lớp mới phải đứng dậy chào, đằng này tự nhiên 1 mình đùng đùng chào cờ giữa lớp ) , em ấy bất giác nhìn thấy tôi, khẽ cười. Ôi, tôi ngây người ra mất 1 lúc …
- Em kia sao thế ? Sao ko ngồi xuống ?
- Ơ..dạ, dạ !
Tôi gãi đầu gãi tai, kịp thấy em ấy cười tủm tỉm…., và cả em bí thư cũng cười tủm tỉm theo, hic ! Đến đây thì đã vào phần chính của truyện, vì nội dung xoay quanh bọn tôi và em bí thư, tôi xin phép các bạn gọi em bí thư là Vy , còn tiểu thư kiêu kỳ nhà tôi là Tiểu Mai nhé, vì tôi quen gọi em như thế !
Chap 7 :
Bữa đầu xếp lớp xong, tôi về nhà mà cái mặt nó cứ như thằng thấm thuốc, cười hềnh hệch mãi. Ông anh thấy thế hỏi :
- Sao thế ? Toàn mấy em xinh ko chứ gì !
- Xinh con khỉ, toàn núi với ruộng ! Cơ mà…phê lòi, hề hề !
- Mày điên à, xuống lấy tao chai nước.
- Dà dạ, huynh cứ để em – He he, đang vui nên ổng sai gì cũng làm.
Không vui sao được, vừa vào trường mới lớp mới đã gặp lại người thương, thêm cả em bí thư hình như cũng có ý với mềnh, tôi khoái cười tít mắt, mong cho mau tới chiều mai lên học để gặp các em, eh he he , các tềnh êu của trẫm!
Cơ mà tối đó tôi nghĩ mãi cũng ko ra vì sao mà em Vy bí thư lại cứ nhìn mình mãi, làm lúc chiều về tôi phải soi gương ngay xem cái mặt có dính gì ko ? Mà làm gì có, nếu có thì cả lớp nhìn rồi chứ riêng gì em nó. Hay là lúc học quân sự đầu năm trong tôi cool quá, hề hề ! Dám lắm, tôi ráp súng nhanh như máy, rồi khoảng ném lựu đạn chày vào vòng tròn nữa, ném quả nào chuẩn quả đó, tôi chơi tạt lon tài thế cơ mà ! May mà nghệ thuật quân sự ko có dính dáng gì đến vụ sút lựu đạn, chứ phải thế thì cũng lỗ đầu vài mạng rồi =.=!
Cũng phải nhắc đến mấy ngày học quân sự, tuyệt nhiên tôi ko hề thấy Tiểu Mai đi học. Chỉ khi học văn hoá mới thấy em lò dò lên lớp. Lúc đó tôi nghĩ môn quân sự chả quan trọng, lên trường xin nghỉ cũng được....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ