Tình trạng: đang viết.
Post by: DakMil.WapSite.Me
Nói chuyện với e nó xong thì bụng cũng vừa tầm kêu, xuống nhà làm bát cơm cho ấm bụng, ăn xong, tinh thần thoải mái, em ngủ 1 giấc không biết trời chăng gì đến 5h chiều, mọe, ngủ đéo gì lắm thế không biết, tê cả đầu, như kiểu mình bị liệt mất nửa bộ não. Lắc đầu lắc đít, chống đẩy đôi ba cái cho tinh thần thoải mái và thư thái, để tí đi gặp gái thì tránh tình trạng buồn đái. Xong màn thể dục buổi chiều, cảm giác phiêu đã tăng lên nhiều thì e đi xuống nhà, không 1 bóng người. Bỏ mẹ rồi, mấy bà chị đi đâu không biết nữa, đến đúng tầm chiều nữa chứ, sắp tới bữa rồi còn cái hẹn với e nó, nhịn đói đi chắc, mà còn phải về cho em mượn xe chứ.
À, quên, em nói qua về cuộc sống của em, em là 1 thằng sinh viên tỉnh lẻ, chập chững lên cái đất HN này học ĐH nên bố em giao em cho 2 bà chị họ, tức là ở cùng nhà để mấy bà chị nấu cơm cho mà có cái bỏ vào mồm, chứ ở 1 mình có mà nhá mỳ tôm, nói chung cũng may mắn, 2 bà chị chăm lo chu đáo, tử tế, cần thì lại mượn xe, khá thoải mái về mọi vấn đề. Mấy chị em ở 1 cái nhà 3 tầng, em ở tầng trên cùng, mấy chị ở tầng dưới nên đừng thím nào nghĩ là mấy chị em em ở chung 1 phòng là ăn gạch đấy.
Đang trong cơn mệt mỏi định ngậm sỏi thì chị em về , hóa ra bà ý đi chợ, hú hồn, mừng rở chạy ra ôm chị như bắt được vàng, chị em quay sang "Thằng dở", không sao, em vẫn vui, lên phòng check fb, lướt haivl, chán chê mê mỏi thì chị gọi xuống ăn cơm. Cơm nước, tắm rửa xong cũng đã gần 8h, bỏ mọe, nhanh thế. Vội vàng chuốt tí nước bọt vào đầu cho tóc vào nếp, soi gương, đẹp trai bome, rút đt gọi cho e nó, nhạc chuông bài Tìm-Min, đang phiêu theo điệu nhạc thì
EN: Dạ, e nghe
E:..(Nghe giọng e nó là xao xuyến nơi tâm hồn lạnh giá rồi) Ừ, e chuẩn bị đi nhé, a qua đón giờ.
EN: Vâng, ok a.
Cúp máy, xách xe, lấy mũ bảo hiểm, ngồi lên xe theo phong cách ngầu, like a boss, em vặn ga xe lên đường đón e nó.
Cũng may là nhà e nó gần mặt đường nên cũng dễ tìm, chứ sâu hun hút thì chắc e cũng kệ cmn, ngại nhất là đi tìm nhà. Thực ra em chỉ đến đầu ngõ là em dừng hình rồi gọi e nó ra chứ ngu đéo đâu mà rúc đầu vào trong ngõ, nhìn tối thế này chắc chắn là có chuột. Gọi cho e nó phát, lại bài "Tìm"
EN: Dạ, a tới chưa?
E: Ừ, đây rồi, e ra đi.
EN: Vâng, đợi e 1p.
Ừ thì 1p, lê thê khoảng 15p sau thì thấy cái dáng e nó lò dò đi ra. Bome rồi, để em phác qua như này, e nó mặc cái quần ngắn màu đen, có cái viền ren ở dưới như để tôn lên cặp chân dài nõn nà, điểm xuyến vài cụm lông chân (em đùa đấy), cái áo hở rún như muốn đứt 2 cái dây ra vì sức nặng cặp :boob:, trắng, e nó trắng thôi rồi các thím ạ, em xịt cmn máu mũi rồi, mặc như này thì bố thằng nào chịu được, kiềm chế, tự dặn lòng phải kiềm chế, e lẩm nhẩm hát quốc ca để chỉ huy "thằng em" là đã hết giờ chào cờ. 1 tay e nó cầm túi xách, tay còn lại cầm đt với cái áo khoác bò màu xanh theo, vừa thấy em là e nó vẫy tay cười
EN: Nhìn gì mà gớm ghê thế, dê già kinh :cười đểu:
E: Tại mấy con manơcanh ăn mặc hở hang quá làm a nóng mắt đấy chứ (e đang đứng cạnh 1 cửa hàng quần áo).
EN: (cười) con trai bọn anh chỉ có xoáy vào ngực con gái thôi chứ manơcanh cái gì?
E: À, thường thì thế nhưng a lại không thế e ạ.
EN: Là sao a?
E: Ờ thì gặp gái a sẽ nhìn vào mắt nó trước, thấy nó không nhìn mình thì a mới nhìn ngực nó =))))).
EN: (cười) thôi, đi a.
Trống lảng hơn cướp, em vội vàng lên số rồi quay xe, vừa lên xe e nó để ngay cái túi ở giữa, tổ mẹ, cái túi đã cứng lại còn có gai, chọc vào lưng đau vcl, nén chịu phóng xe đi tiếp.
EN: Giờ đi đâu a?
E: E rủ a đi mà, ô kìa, hãy đi kiếm chỗ nào nghỉ chân để tay với mồm hoạt động nhé.
EN: (véo phát vào hông em, đau bome nhưng cứ sướng sướng) Dê già này, ra Hồ Tây đi a.
E: Ừa, ok.
Đi đường gió mát lịm trym, nhầm, lịm tym, chở người đẹp phía sau, đi đường gió thổi, ngây ngất lòng người, có ai xinh bằng em. E thì tập trung lái xe nên cũng chả nói gì, e nó thì vu vơ hát cái bài, bài đéo gì ý e cũng chịu, đi qua mấy chốt còn khen a cơ động đẹp trai, bố cũng "ạ" mày, trai đẹp ngồi ngay phía trước đéo khen.
Đi mãi cũng tới nơi, định dụ e nó ra cái chỗ mấy chị bán trà chanh bờ hồ, có chiếu, ngồi chém gió cứ gọi là đẹp traiiii. Thì e nó lại đòi ăn kem, đưa ra chỗ công viên có mấy ghế đá, em đưa mắt xem đâu là nơi bí hiểm nhất thì e nó chỉ ra 1 cái ghế, cũng tối và ít người đi qua, thôi cũng được, dựng xe bảo e nó ngồi đợi rồi chạy đi mua kem. Đúng là kem Hồ Tây, đông thôi rồi, may em nhanh trí luồn lách vào tận chỗ bán và nhanh chóng mua được 2 cây kem, bước ra ngoài trước ánh mắt bao người đang chầu chực mua kem, like a khệnh . Mang kem về thì e nó đang ngồi nghe nhạc, mặt có vẻ tâm trạng, thấy em liền cười tươi rói.
EN: A mua nhanh thế.
E: Mua bán gì đâu, thấy 2 đứa kia đánh rơi kem mà không thèm quay lại nên a nhặt về cho đỡ phí.
EN: khiếp (che miệng cười, đáng iêu thôi dồi).
Em cười lại phát rồi tập trung ăn kem, gió Hồ Tây lộng quá, mát lắm, ngồi ăn kem có gái đẹp bên cạnh, giá như e nó bảo "A nằm vào đùi e mà ăn kem cho mát này" thì còn gì thú bằng(Em CDSHT phát). Mà nhắc mới thấy, e nó cứ ngẩn ngơ ăn kem rồi chả nói gì, mình cũng chả buồn hỏi, ăn hết que kem thì thấy e nó vẫn chưa xong
E: Không ăn thì để a giúp(ăn lâu bome)
EN: (cười và đưa nốt nửa cái kem vào mồm, vcl) Hết rồi.
E: À ừ..
Bome, em cứng cmn họng rồi, bình thường gặp gái em chém gió ác lắm cơ mà, đơ hết cơ vào rồi. May quá, e nó lại mở lời
EN: Ngồi chỗ này thích a nhỉ, giá như có ny đưa ra đây thì vui.
Mặt e nó khó tả lắm các thím ạ, vui cũng có, cười cũng có, chút hy vọng cũng hiện lên nhưng lại phảng phất buồn. E chả biết nói gì thêm
E: À, ừ...
EN: D ơi, a từng yêu ai chưa?
(tự dưng lại hỏi mình yêu ai chưa, khó hiểu vđ).
E: Cũng có rồi e, tình đầu của a.
(Đúng là trước đây em cũng đã từng yêu, hạnh phúc có, lâm ly, bi đát, đau khổ, cũng có, có dịp em sẽ kể các thím nghe sau).
EN: Vâng...
(Ô kìa, hỏi được câu rồi lại đơ ra, mặt cứ tâm trạng thế thì bố thằng nào dám ho he).
E cũng im luôn, gió Hồ Tây thổi, cuốn mỗi người theo 1 dòng suy nghĩ khác nhau, ngun ngút, vô tận...bỗng nhiên, có tiếng chuông điện vang lên, hóa ra đt e nó, e nó cài nhạc chuông bài "Riverside-Agnes Obel" các thím ạ, bài này em nghe nhiều rồi nên em biết ngay. E nó cầm đt tần ngần mãi rồi cũng nghe
"EN: Đừng có làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa, tôi đang rất hạnh phúc"
Xong cúp máy, đéo hiểu nói chuyện với ai nữa, chắc bố nó. tắt điện thoại đi, mặt e nó còn khó hiểu hơn, lần này, nỗi buồn hiện rõ trên mặt, e nó thở dài, nhìn mệt mỏi lắm, tự dưng ngả đầu qua cánh vai em, em cũng kệ, chắc là có chuyện khó nói, em không hỏi thêm, nhìn về xa xăm, bỗng nghe tiếng nấc nghẹn và cảm thấy ướt sau vai, quay qua, nước mắt, bome, e nó khóc các thím ạ…
Xong chap 3, cám ơn đã theo dõi câu chuyện của mình, nếu các thím tiếp tục ủng hộ, mai mình up chap 4, yêu vcl **.