Nhìn cụ già mời mọc mà chẳng thấy ai mua. Bây giờ lại tối rồi, không biết đã ăn gì chưa. Rồi lại đi, đi tiếp tới những quán gần đó. Đi tới chừng nào bà ơi !
Ngồi được một chút nữa. Tôi đá chân bảo những thằng bạn mình đi về. Cũng 9h rồi, tôi cũng chẳng muốn la cà ngoài đường. Tụi nó cũng biết tính tôi, càm ràm một chút thì cũng tính tiền ra về. Cụ già bây giờ đã đứng trước quán (Thật ra là bên hông) nhưng chẳng vào mời. Lý do cũng vì quán trà chanh bày biện bàn ghế sát nhau quá. Muốn đi lại thì rất khó cho một người già như cụ. Nên cụ đành đứng ngoài ngó vào, chỉ mời được những bàn sát ngoài lề đường thôi. Nhưng đều bị từ chối cả. Đang định đi tới chỗ bà cụ thì một tiếng nói to vang lên (Thật ra thì là tiếng hét của một đứa con gái đúng hơn)
- Tránh ra đi bà già! Chẳng mua đâu. Ấy, xê ra. Đừng có đụng vào đồ của tôi! Bà dơ lắm!
Cụ lặng lẽ rút lại cọc vé số. Quay lưng lại.
---------------------------------------------
Từ khi còn nhỏ, rất nhỏ. Tôi đã học được những bài học vô giá.
1. Đừng bao giờ coi thường, đánh giá bình phẩm người khác khi CHƯA BAO GIỜ rơi vào tình cảnh của họ
2. Mỗi nghề trên đời này đều cùng một mục đích là mưu sinh. Chẳng có nghề nào cao quý cả, cũng chẳng có nghề nào thấp hèn cả. Cứ thử nhịn đói ba ngày thì tỷ phú cũng phải lê ra đường mà quỳ lạy vì một mẫu bánh mì.
3. Con người sống với nhau thì nên có một tấm lòng. Quan tâm tới người khác. Và biết đâu vào một ngày nào đó. Khi sa cơ bạn sẽ được một người tốt bụng khác giúp đỡ.
----------------------------------------------------
Khi nghe thấy tiếng con bé kia. Là một đứa mặc váy, tay đeo lắc, cổ dây chuyền vàng, mặc váy đi giày búp bê. Biết ngay là một đứa con nhà giàu.
Tôi cũng định tới đó mà lên lớp nó một trận nhưng lại thôi. Thiết nghĩ mình là người dưng. Chẳng là gì với nó cả. Giá như tôi là anh trai nó. Thì một cái tát là hình phạt đích đáng.
Chạy tới kéo tay cụ. Tôi lục khắp túi quần. Chết rồi, để ví ở nhà. Quay sang thằng bạn. Giơ một ngón tay lên cho nó. Cầm tiền. Quay sang cụ.
- Cụ! Con chẳng có nhiều. Cụ cầm tạm vậy. Cụ đi về đi. Bây giờ cũng trễ rồi. Đêm lạnh lắm.
Bà cụ cảm ơn rối rít rồi quay lưng bước đi. Mấy thằng bạn tôi hiểu tính tôi thì chẳng ai nói gì. Chỉ lẳng lặng đi lấy xe. Nhưng mấy đứa trong quán trà chanh thì nhìn tôi như người trên trời rớt xuống. Tôi cũng chẳng để ý làm gì.
Về nhà trằn trọc. Mình không thấy thì thôi. Đã thấy thì lại suy nghĩ. Càng suy nghĩ thì rồi lại càng suy nghĩ thêm rất nhiều. Thấy cuộc sống mình bây giờ tuy chẳng có gì nhiều. Nhưng là ước mơ đối với bao người khác. Trân trọng nó, biết ơn nó. Và ĐỪNG BAO GIỜ đòi hỏi ba mẹ những gì mình thực sự không cần.
Chapter 9
- Hôm nay chúng ta kết thúc sớm ở đây. Tôi có công việc trên khoa. Các anh chị về đọc từ trang 210 --> 246 cho tôi. Thôi lớp giải tán. - Tiếng cô trưởng khoa vang vọng khắp cả giảng đường. Tôi thề là đây là câu nói tôi nghe rõ và thấy hiểu nhất trong buổi học chán ngắt hôm nay.
Ngó vào điện thoại xem giờ. Hãy còn sớm. Thôi thì qua lớp em ngồi chơi vậy. Tôi vội xếp xách vở vào rồi định phi ra khỏi cửa luôn. Bất chợt một bàn tay níu vai tôi lại.
- Ê tèo. Chạy đâu mà vội thế? Bữa nay về sớm, nhóm mình tổ chức đi chơi. Mày đi không? - Ra là thằng Hưng. Làm hết hồn, tôi cứ tưởng là ai chứ.
- Thôi không đi đâu. Bác bận lắm, mấy con cứ tự nhiên. À đi chơi nhớ về sớm nhé kẻo mẹ lại mong. - Tôi trêu nó.
- Mong cái búa. Làm như tao không biết mày chạy như bay để tới vội bên em chứ gì ? Kể từ lúc có bạn gái mày bơ luôn anh em nhé! - Nó nói rồi dứ dứ nắm đấm trước mặt tôi.
- Ôi xời, tụi mày thì ngày nào chả gặp. Sáng tập bóng, chiều đi học. Phải để dành thời gian cho tao với nàng tâm tình chứ! - Tôi lý sự. Gì chứ tôi nói đúng quá mà. Há há.
- Chỉ được cái dẻo mồm thôi con. À. Nhắc tập bóng mới nhớ. Chiều chủ nhật tuần này lớp mình đá trận đầu tiên đó. Nhớ đi cho đúng giờ.
- Ùm. Thế à? Mà đá với lớp nào thế?
- Năm cuối khoa KT điện tử. - Nó nói rồi ra vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Tôi cũng khẽ vuốt cằm ra chiều đắn đo lắm.
- Thế mày nghĩ tao có cần ra sân không ? Đá một sân bên kia chắc là đủ rồi nhỉ ?
Nói xong tôi với nó phá ra mà cười sặc sụa. Chảy cả nước mắt. Số là năm ngoái lớp tôi cũng gặp đội này rồi. Tuy to xác nhưng kỹ thuật rất yếu. Lần đó lớp tôi thắng đậm. Tỷ số nếu nhớ không nhầm thì khoảng 14-0 thì phải.
- Tao nghĩ trận đó chắc phải góp ý cho bên kia mua thúng. Mà phải là nhiều thúng nữa kia. Đựng mới xuể. - Nói rồi hai ông tướng lại bá cổ nhau mà cười rần rần trước cửa lớp.
- Thôi tao đi đây. Gần hết giờ giải lao rồi. - Tôi nói mà lấy tay quệt nước mắt.
- Ừ. Thôi tao cũng đi với tụi kia luôn.
Tôi vác tui đeo qua vai. Bước đi thoăn thoắt trên những dãy hành lang trải dài lót gạch sáng bóng. Vì giờ giải lao nên phòng học nào cũng ồn ào. Sinh viên cười giỡn, náo động cả lớp học. Tôi thì quen với cảnh này rồi. Trước khi vào lớp em tôi tranh thủ chạy ra ngoài căn tin. Mua một chai nước khoáng cho mình và một trà xanh cho em. Nhận bọc nước từ cô căn tin. Tôi lại tiến vào những dãy hành lang nối dài.
- Để xem nào! Xã hội học, môi trường, quản trị.... Ùm. Đây rồi. - Tôi dừng lại trước cửa lớp. Đập vào mắt là hình ảnh của một thiên thần đang ngồi trên ghế. Em khẽ nghiêng đầu qua một bên, tay chống cằm. Nhìn từ đằng sau tới, mái tóc suôn dài càng thu hút ánh nhìn của tôi hơn.
- Này! Người đẹp. Đang làm gì thế? - Tôi khẽ vỗ vào vai nàng.
- Ôi! Làm em giật mình. Em đang nghe nhạc. - Nói rồi em gỡ hai đầu dây fone đang úp vào tai ra. - Mà anh không học à? Sao hôm nay lại lang thang thế này? Chuyện lạ à nha.
- Hì. Cô cho nghỉ sớm. Mà em đang nghe gì thế?
- Nghe nhạc.
- ...............!
- Hì em đùa thôi. Anh nghe chứ. - Không chờ tôi đồng ý. Em bịt một đầu dây vào tai tôi luôn, rồi em tự đeo đầu dây còn lại cho mình.
"Baby girl, I know you’re my Real Love. Em biết đã đưa anh giấc mơ em trọn vẹn, anh là Real Love. I feel your touch, I need your love ooh can you see. It’s nothing hard to see. It’s nothing hard to see"
Bài hát rất hay. Dù lâu lâu chen vào mấy đoạn tiếng Anh tôi chẳng hiểu gì hết. Nói chung: tạm được
- Sao? Hay chứ anh? - Em nhìn tôi rồi hấp háy mắt.
- Ùm, để xem, ùm....à..... Nói sao đây nhỉ ? - Tôi nhấn nhá làm vẻ bí hiểm.
- Ôi nói nhanh đi ! Gì mà suy nghĩ lâu thế ? - Em chun mũi ra vẻ trẻ con, chỉ muốn bẹo má một cái. Nhìn em sốt ruột mà tôi khẽ mỉm cuời.
- Em thật muốn biết ? - Tôi nhấn nhá.
- Ừ. Nói đi mà ! - Em vừa nói rồi vừa nắm tay tôi mà lắc. Y chang con nít vòi quà. Lại muốn bẹo má cho một cái.
- Ùm... Có thể nói bài hát này gói gọn trong một từ.
- Là từ gì ?
- Dỡ.
- Á.....á....á.... Hay vậy mà anh chê dỡ. Cái đồ mù tịt về âm nhạc. Em không thèm nói với anh nữa. - Rồi em quay mặt về phía kia ra vẻ giận dỗi. Làm tôi hoảng hồn năn nỉ rối rít.
- Kìa. Mới trêu một chút đã giận rồi.
- Kệ.... Giận cho biết.
Nãy giờ hai chúng tôi vô tư hồn nhiên mà quên rằng hai đứa được rất nhiều cặp mắt để ý. Thù hằn có (Tất nhiên là của bọn con trai. Tôi chẳng sợ. Con trai TA toàn bọn ẻo lả, nhìn cứ như....) rồi ánh mắt châm chọc của mấy bạn nữ nữa. Đang chật vật với màn cầu xin tha thứ thì một giọng nói vang lên phía dãy bàn trên.
- Kìa. Chàng đã xuống nước năn nỉ thế rồi, mày còn không định bỏ qua nữa à? - Là nhỏ Ngọc (Con nhỏ bữa trước mình chở em qua rũ rồi đi ăn KFC luôn ấy, mãi sau này mới biết tên)
- Nàng đã nói thế thì thôi. Anh đừng vấn vương chi nữa. Theo em về đi chàng ơi! - Một giọng nói trong trẻo khác vang lên.
- Ấy. Tụi mày lại thế rồi. Chàng đã là người của tao rồi. Tụi mày đừng hòng nhé! - Một giọng nữ khác nữa châm chọc
- "Tui là trai tân nha. Ai là người của mấy má." - Thầm nghĩ mà tức cái con vừa nói.
- Này Ngân. Mày mà còn không chịu nữa là đừng trách bọn tao rước chàng về dinh đó.
Hic. Rồi. Xác định là lọt vô động yêu tinh rồi. Con này là xà tinh, con kia là hồ ly tinh, rồi thêm bạch cốt tinh với yêu tinh nhện nữa. Sao số mình toàn bị bạn của em vùi dập không. Đã nhát gái thì chớ. Lại chui vào lớp TA không có đứa con trai nào.
Kết luận: Xui! Đúng xui!
Quay qua nhìn em thì đã thấy em cười tươi hơn hoa. Nhìn tôi mặt mày méo xệch ra chiều đắc ý lắm. Tôi nhăn nhó nhìn em cầu mong sự trợ giúp. Hiểu ý, em thì thầm vào tai tôi.
- Trả công gì đây?
- Em thích gì cũng được. Chỉ cần lôi anh ra khỏi động yêu quái này. Anh sẵn sàng phò trợ nàng Ngộ phật bái kinh.
- Hì. Thế tối anh chở em đi ăn kem nhé? - Lại kem. Hic. Thú thật, tôi chưa thấy ai nghiện ăn kem như em. Cứ như một ngày thiếu kem là trong lòng em ray rứt không yên.
- Anh tối nay bận rồi.
- Ơ, anh bận gì cơ?
- Ờm, anh bận.... đi dạy. - Tôi cố nói nhẹ hết sức.
Không khí bỗng trùng xuống. Mọi thứ bỗng được quét lên một thứ sơn màu đen u ám. Tôi biết mình không nên nói điều này. Vội vàng chữa cháy....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ