H hỏi tôi “ sao anh hay uống rượu thế “
Tôi hơi bất ngờ về câu hỏi của H, vẫn nhìn biển và trả lời “ anh cũng chả biết “, rồi cười.
H nhìn tôi rồi bảo “ em nghe nói con trai uống rượu mà không có lí do, là do họ muốn che dấu cảm xúc của mình, hoặc họ trải qua 1 nỗi đau nào đó, muốn quên nó đi bằng cách uống rượu “
- Có lẽ em đúng, anh uống rượu… chắc là để che đi cảm xúc ( tôi nói thầm, chắc H không nghe thấy )
Mưa… ô hay, mưa là thế *beep* nào nhỉ. Tôi thầm nhủ trong đầu như vậy, mưa thì ngắm cái gì bây giờ.
Về cũng khó, nên đành phải ngồi lại đấy thôi ( bọn tôi đang ngồi dưới tán cây dừa nên mưa cũng không hắt vào được ).
Mưa làm anh nhớ em.
Mưa làm anh yêu em.
Nhưng bây giờ… Mưa chỉ là mưa, mưa không còn ý nghĩa gì nữa… Cũng như em vậy.
Tôi chợt cất tiếng hát :
“Từng hạt mưa rơi rơi bên hiên ôi lòng ta nhớ mong
Từng ánh mắt giây phút nghẹn ngào
Ngày xưa đôi ta bên nhau, bao ngất ngây tuyệt vời….
Nay em ra đi cho lòng ta đớn đau
Người tình ơi sao em ra đi cho lòng anh nát tan….”
Đang hát giữa chừng, H đá tôi 1 phát, bảo “ con trai con đứa, suốt ngày ủy mị, vui lên đi, vì cuộc đời còn nhiều niềm vui, thiếu anh hay thiếu em thì chả sống được, vớ vỉn >.<, chỉ có thiếu ăn mới không sống đc >.< . Mặt trời lên rồi kia, anh chụp hình cho em đi rồi còn về ăn sáng “
Mặt tôi lúc đấy như này , rồi
Ngắm mặt trời lên xong chúng tôi quay về Hotel. Cùng mọi người đi ăn sáng và chuẩn bị lên đường đi Vinpearl. Bắt đầu 1 chuỗi ngày ăn chơi đầy niềm vui và So anyways cũng mất tiền kha khá vì tôi làm rơi cái điện thoại xuống biển T.T. Còn H thì bị hà nó rạch 1 đường ở chân, báo hại tôi phải cõng 1 đi cả buổi.
Đến chiều thì mọi người trả phòng và lên đi về Tp để ngày mai còn bắt đầu 1 tuần làm việc đầy căng thẳng. Tôi và H dĩ nhiên lên xe đi về cùng chứ không được tách đoàn nữa .
Đến đêm thì về đến Tp. Tôi đưa H về nhà rồi đi về nhà.
1 tuần sau đó không có nhiều biến động, tôi vẫn 2,4,6 qua chở H đi học. Lâu lâu đưa H đi dạo phố và ăn vặt nhòe.
Có đôi lần H rủ tôi đi chơi chung với bạn cô ấy nhưng tôi lấy lí do này nọ để lảng tránh. Dần dần H để biệt danh cho tôi là “ boy chảnh “ T.T
Tôi thì vẫn thế, vẫn thường hay ngồi nhìn mưa và tự kỷ. Vẫn chai rượu mini đi kèm chả có gì thay đổi – hay tôi không nhận biết được rằng mình thay đổi.
Kế hoạch của tôi vẫn đang tiếp diễn theo chiều hướng thuận lợi.
Mà không hiểu sao, bà cô tôi tỉ tê với mẹ tôi thế nào. Mà mẹ tôi cũng hay thường nhắc đến H, và bảo đưa H qua nhà ăn cơm. ( đúng là đàn bà , con gái thường hay bắt chuyện nhanh ). Điển hình là tối thứ 7 cô bảo tôi qua nhà cô ăn cơm, tôi lấy lí do là đi chơi với bạn nên không qua – nhưng thực ra tôi đang đắp chăn nằm chơi võ lâm , thì thấy chuông điện thoại reo. H bảo tôi qua đón H qua nhà cô tôi ăn cơm – cô tôi nói với H như vậy.
Biết thế nào được, không qua có khi bà ấy cho cả xe quà nhà đón. Đành hậm hực mặc quần áo vào, qua đón H đi cùng.
Tôi không hiểu cô tôi đang làm chuyện gì, tôi nghi ngờ nhưng không thể nói ra. Mãi sau này tôi mới biết đúng là gừng càng già càng cay, cô tôi đã sắp đặt 1 kế hoạch để tôi tự đưa chân vào.
Qua nhà H, chờ 15,20p mới thấy nàng xuống =.=” Nàng bảo với tôi rằng qua gặp người lớn nên phải cẩn thận, nàng còn chuẩn bị sẵn 1 đống trái cây mà theo nàng là hàng xịn, không tiêm thuốc =.=”.
Và mọi chuyện lại tiếp tục bắt đầu….
Chap 4:
Sơ qua 1 tí về cô tôi. Cô tên Hương
Lúc tôi bé thì tôi ở nhà với cô, bố mẹ tôi vì bận đi làm ăn nên toàn gửi tôi cho cô.
Vì thế cô yêu thương tôi lắm. Từ khi tôi để cho đến khi tôi 7 tuổi , cô không chơi với đứa nào, chỉ toàn ở nhà chơi với tôi.
Sau này cô lấy chồng, đẻ ra đứa con gái. Nó và tôi cũng thân nhau như anh em ruột.
Chuyện tôi và T lúc trước. Cô cũng biết, chả mắng cũng chả chửi. Chỉ cười hề hề rồi bảo thế cho quen, cuộc đời nó phũ lắm cháu ạ.
Tôi là cháu trai đích tôn, nhà tôi có 5 cô chú. Bố tôi lớn nhất, chả hiểu sao mà cô chú toàn đẻ vịt giời có duy nhất tôi nên mọi người chiều lắm. Chả bao giờ mắng hay chửi.
Tôi có làm sai chuyện gì, trốn học đi chơi, hay gì gì thì người duy nhất không bao giờ chửi mắng mà luôn bênh tôi là cô Hương. Vì cô bảo là tôi có hiếu là được rồi, còn ở ngoài thế nào cô chả quan tâm.
Rượu thì đa số tôi toàn tỉa từ bên nhà cô, vì mẹ tôi chiều con nhưng có bao nhiêu rượu thì giấu hết đi, sợ tôi uống thì cả kho cũng chả còn
OKE. Tiếp theo nào.
Tôi và H qua nhà cô ăn cơm.
Cũng như mọi bữa cơm gia đình thôi, mọi người nói chuyện vu vơ, H lúc đầu ngại nhưng dần cũng nói nhiều hơn.
Con em tôi ( tức là con của cô Hương thì lâu lâu đá vào 1 câu dạng như, anh B có người yêu xinh thế, mãi mà không chịu giới thiệu nhé, hoặc anh chị bao giờ cưới đấy – làm cả tôi và H mặt đều đỏ như gấc ).
Cô Hương hỏi về gia đình H có mấy chị em, rồi học trường gì, đang làm gì. Tôi chỉ bất ngờ là H bảo có một mình, không anh em.
Rồi cô Hương kể mọi chuyện của tôi từ bé, từ chuyện tôi trốn học đi chơi game bị mẹ tóm trốn qua nhà cô, đến việc tôi ngã từ 7 bao xi măng xuống đất ( lúc bé nhà tôi bán xi măng ).
Nhưng… tuyệt nhiên… không hề nhắc đến chuyện tôi và T. Nó làm tôi hơi bất ngờ.
Ăn xong xuôi, H phụ cô dọn dẹp, tôi và chú lên trên ngồi trước. Chú có gạ hỏi thì tôi bảo là không phải người yêu đâu. Chú tôi thì bảo nhỏ “ chén nó đi, phơi phới thế cơ mà “
Ngồi nói chuyện 1 lúc, cô Hương bảo ngày 27, tức là 2 tuần nữa là giỗ cụ tôi. Tôi xem sao thì về vì tôi là cháu đích tôn – tiện đưa H về luôn cho vui. Cô bảo với bố mẹ tôi rồi.
Trong đầu tôi lúc đấy phải nói là , như các bác mắc lỗi gì sai ấy. Mồ hôi sau lưng tôi tuôn ướt ra, mặc dù quạt quay ầm ầm.
Tôi đang định nói là “ tuần sau nữa H bận nhỉ “
Thì cô đã kịp quay sang nói với H “ ngày 27 nhà cô có giỗ, cháu về với B luôn nhé… Nhà chả có ai, đi chơi xa cho nó khuây khỏa. Cháu có bận gì hôm đấy không “
Ôi thôi, tôi cầu trời khấn phật cho H từ chối. Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ. Dĩ nhiên H nói không bận gì và đồng ý đi cùng tôi.
Tôi không hiểu lý do vì sao cô Hương lại bảo H về quê cùng tôi. Quê tôi ở Hải Phòng . Nói xa thì cũng xa, mà gần thì cũng chỉ 45p bay là đến.
Về quê tôi tức là sẽ gặp mọi người trong gia đình tôi, cô chú, ông bà, họ hàng… Mà dĩ nhiên như vậy thì sẽ đồng nghĩa = tôi giới thiệu người yêu.
Việc này nó sẽ làm kế hoạch của tôi không theo như tôi dự định.
Trên đường đưa H về, tôi suy nghĩ đến việc này, mọi việc dường như đã đi ra ngoài giới hạn của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy không như mong muốn.
Tôi cũng không hề biết rằng, tôi đã và đang trở thành nhân vật chính cho 1 kịch bản của chính cô tôi và gia đình tôi. Mà kịch bản này ảnh hưởng rất nhiều đến tôi bây giờ, có thể nói kịch bản hoàn hảo đấy đã thay đổi cuộc đời tôi.
Chap 5 :
Tối hôm đấy về, tôi chỉ nằm suy nghĩ về cái vấn đề tưởng chừng như đơn giản mà nó lại quá khó khăn với tôi
“ Đưa H về quê giỗ cụ “
Tôi đã nghĩ ra đủ các lý do như : hôm đấy bị ốm, có việc phải đi thăm đứa bạn bị tai nạn, vv…vv “ nhưng tất cả có vẻ đều khó thực hiện được.
Đang nằm suy nghĩ quay cuồng thì H nhắn tin “ anh không thích em về quê cùng anh à “
Ngớ người ra, biết phải trả lời như thế nào bây giờ, tôi đành phải trả lời rằng “ em đùa đấy à, ai lại ko muốn bé cutê về cùng chứ, mấy thằng bạn cùng quê anh lúc bé chắc mắt chữ O và mồm chữ A hết cả “
Được 1 tí, H nhắn tin lại “ ô chuê, vậy hôm đấy em sẽ mặc thật đệp ( đi kèm theo là cái emo vênh mặt lên :> ) “
Đã đâm lao rồi thì phải theo lao chứ biết làm sao. Tôi phó mặc cho trời, chỉ cố gắng sao cho việc này không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch mà tôi đang thực hiện.
Còn về phần cô tôi, bà già béo ịch ấy ( theo cách dễ mến nhất mà tôi có thể gọi cô ) loan tin cho mọi người là tôi – thằng cháu trai quý hóa của mọi người sẽ đưa nàng dâu tương lai về nhà ra mắt. Yêu cầu các cô chú, em út có mặt đầy đủ, không thể để thằng cháu đít nhôm đưa bạn gái về mà thiếu vắng ai được
Trong 1 tuần đấy, tôi suốt ngày nhận được điện thoại của bọn em út là nhớ mua quà, rồi chị ấy có xinh hay không, mấy thằng em trai thì cứ “ thịt luộc chưa anh “. Bọn bạn thân của tôi lúc bé thì “ có người yêu mà đel giới thiệu anh em gì cả, bao h chú cưới anh chỉ xin chú phát đầu thôi “….
H thì cứ suốt ngày gọi tôi bảo là mấy đứa em thích quà gì, rồi em phải ăn mặc như thế nào, mọi người có khó tính không. Báo hại tôi gần như cả tuần đấy phải ngồi kể cho H nghe về mọi người, về từng sở thích quái dị của đám em út.
Tối thứ 6, tức là tối ngày 26 – ngày mai là giỗ cụ.
Vé máy bay thì dĩ nhiên là cô tôi tài trợ rồi ( sau 1 hồi than thở đủ kiểu bà ấy mới chịu xì ra 4 vé tức là 2 cặp khứ hồi cho tôi và H ).
Tối hôm đấy tôi qua nhà H. Bố mẹ H tất nhiên là đã biết tôi ( vì tôi hay qua đưa H đi học tối, rồi sau vụ đi Nha Trang nữa ), 2 bác chỉ bảo là về quê cho thư thả đầu óc ...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ