Ngọc Dao Lam lại tiếp tục bài học dành cho tôi:
“chị nói cho mày nghe, với hạng gái như bọn này, khi mà khách nào cũng tiếp rồi, thì tuổi tác đã ko còn là vấn đề. Đừng nói là tràn trề sinh lực phi công trẻ như cưng, cho dù là lão già còm nhom sắp chết mà tốt, và quan trọng là đủ điều kiện, thì nó cũng chịu.thật đấy!” chị say quá nói năng “mày-cưng” loạn xạ cả lên. nhưng tôi nghĩ là chị đang nói sự thật.
Như vậy là tôi có cơ hội.
Ngay từ đâu tôi đã ko quan tâm đến nghề nghiệp của Thắm.
Thân thể ko sạch sẽ của chị , tôi cũng ko màng đến. tôi chỉ cần cô gái đã hớp hồn tôi liên tiếp 3 lần đầu gặp mặt.
Người khác có thể nghĩ tôi bị điên, nhưng cái tính tôi rất ghét những trói buộc cổ hủ hay bất kì 1 rào cản lề luật nào.
Tôi chỉ tin và làm theo những gì trái tim này mách bảo.
Chị Ngọc tiếp tục rỉ tai tôi
“tính con Thắm vốn cô độc, cho nên cưng ko dễ gì tiếp cận được nó đâu. Cần phải từ từ , thật từ từ , từ từ...” chị cứ lải nhải “từ từ, từ từ” mãi, lâu thật lâu mới nói sang câu khác “như thế thì mới vượt dc rào của nó. Nhưng mà... nói cho cưng nghe, những người như cưng chỉ thích nó nhất thời vì nó đẹp thôi. Làm sao cưng dám chắc sau này ngày ngày nhìn nó ngủ với trai sẽ chịu nổi , hả? làm chó gì có chuyện đó trên cuộc đời này , há há há”
Ngọc Dao Lam cười nắc nẻ , cười như thể 3 năm nay chưa dc cười. tôi phải rẽ vào 1 khúc đường vắng để tránh bị chú ý.
Rồi chị ta nắm cổ tôi , thì thầm vào tai:
“cưng à, nói thẳng ra luôn đi , là cưng thích thân thể nó , hay thích tâm hồn nó”
“em...” tôi bối rối, thật sự vấn đề này tôi cũng mơ hồ ko chắc chắn , rõ ràng tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hình thể. nhưng tôi cũng rung động vì cái nhìn chất chứa nỗi ê chề trong lần thứ 2 gặp Thắm.
“thích thân thể nó đúng ko? Haha ha , đàn ông các người , chỉ có 1 nhu cầu. đơn giản thôi, kiếm tiền đi cưng , rồi quăng tiền cho nó nhiều vào, sau đó cưng muốn khi quan hệ nó mặc đồ hoá trang nữ sinh , y tá , hay mặc quần tất lưới...gì cũng dc kể cả dùng sextoy nó cũng ko từ chối. chị nói cho cưng hay, em Thắm lúc còn ở Đêm Maù Hồng giá boa mắc nhất, vì kĩ năng làm tình chớp nhoáng của nó có 1 không hai , cho nên người ta mới gọi nó là đĩ của đĩ. há há , bữa nào nhớ thử đi nhá, thử đi rồi biết”
Ngọc Dao Lam vừa gieo giắc trong đầu tôi những lời nói dâm đãng , vừa đưa tay vuốt ngực tôi. Tôi rùng mình, lấy tay gạt tay chị ra:
“chị đừng có rờ nữa được không, em đang chạy xe”
“làm sao?không thích à? Cũng quân tử phết nhờ.” – bà chị nói giọng cười cợt.
“em không giống như bọn người ngoài kia đâu”
“xì , ai cũng bảo vậy , rồi sau vài đêm cũng bỏ đi, đời mà!” – chị lại tiếp tục cái giọng điệu quen thuộc.
Tôi hơi mất bình tĩnh , đành phải nói lảng sang chuyện khác “giờ này chị về lỡ chị Thắm biết dc thì sao?”
“ôi , lo mẹ gì , nó đi đánh đĩ rồi”
Tôi lại than thầm trong bụng.
“sao?sau khi nghe chị nói câu đó ruột gan lộn tùng phèo hả?”
Ngọc Dao Lam quả nhiên là con sư tử cái khôn ngoan, ăn hết ruột gan của tôi.
Chẳng bao giờ tôi qua mắt dc chị ta.
“bỏ cuộc đi cưng, nếu ko quá muộn”
“còn sớm để nói lời này lắm chị”
“được, có khí thế đấy! để xem trụ dc bao lâu”
“em chịu dc đến cùng , đến khi em đủ điều kiện , chị cứ chờ đấy” – tôi hạ quyết tâm thêm 1 lần nữa, lần này ngay trước mặt bà sư tử cái.
“mà này, chị nói cho cưng hay 1 điều nữa. những đứa cô độc như con Thắm, một khi đã làm bạn với nó rồi , mà dám bỏ rơi nó , thì nó sẽ tìm mọi cách trả thù cưng, bắt đầu từ người thân của cưng , nghe rõ chưa?”
“nghe rõ rồi”
Tôi nhớ lại những lần Thắm nổi nóng , quả nhiên rất đáng sợ. thậm chí còn có chút gì đó độc ác hơn cả bà Ngọc Dao Lam này.
Ngọc kề môi thủ thỉ “còn nhớ cô Thảo Miền Tây không?”
Nói đoạn, chị phả vào gáy tôi 1 làn hơi , khiến tôi bủn rủn cả tay chân.
Nhớ lại câu chuyện nguồn gốc sida ở Đà Lạt, tôi có cảm tưởng , nếu Thắm bị phản bội nhất định sẽ giống y như cô Thảo kia. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy hãi hùng!
Tôi cứ thế im lặng suốt một chặng đường dài , còn chị Ngọc luôn miệng hát nghêu ngao
“bán dâm đây, bán dâm đây, hàng nguyên zin, còn tem bảo hành, gầm cao máy thoáng, mặt tiền rộng rãi , nở hậu. mua đi , mua đi”
Khi chở chị ngang qua đồn cảnh sát , tôi nảy ra 1 ý tưởng , bèn cao giọng nạt:
“công an kìa , công an ra bắt chị ban nãy đánh người , còn dám bán dâm nữa kìa”
Ngọc Dao Lam câm bặt, rồi đột nhiên bá cổ tôi đứng dậy la to
“báo cáo anh công an , báo cáo chú công an , cháu vừa đánh con đĩ kia, nó làm điếm, cháu cũng làm điếm!”.
Tôi rùng mình, nhấn ga phóng vội về nhà.
Đúng là ko thể đùa với sư tử được!
Chương 7: Mascara - Hai trăm chín chục nghìn.
Sau cái đêm hôm đó, tôi liên tục gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy mình bị Ngọc Dao Lam đuổi đánh, trong tay lăm le con dao lam to bự.
Chạy mãi , chạy mãi đến 1 ngõ cụt tối tăm như mực. lại va phải chị Thắm đang trừng mắt chờ sẵn.
“sao mày dám phản bội chị?mày phải chết!”
Hai bà đại ca lôi tôi xuống địa ngục khắp nơi là thân thể trần trụi.
Tuy có giấc mơ đáng sợ như vậy, nhưng trong tâm tôi lại càng thêm thương chị Thắm nhiều hơn.
Nhớ lại cái đêm chị Ngọc chở tôi đi đánh nhau, sau khi trở về nhà. chúng tôi chẳng thể giâú diếm được Thắm.
Ngọc Dao Lam tiên đoán trật lất, chị Thắm không hề đi đánh đĩ mà một mực ở nhà đợi chị Ngọc về.
Vừa dìu bà sư tử cái vào nhà, đèn phòng khách bật sáng.
Thắm mặc áo ngủ voan mỏng màu đen, chân gác lên bàn, liên tục đốt thuốc.
Hình ảnh vừa khiêu khích vừa gợi dục. trông chị như 1 ma nữ truỵ lạc
Trống ngực tôi đánh hơn trống làng.
Còn chị Ngọc chỉ thốt được 1 câu “ôi, mẹ kiếp!” rồi nín thinh suốt buổi, mặc cho chị Thắm nổi trận lôi đình.
Sư tử cái đang say, chỉ có tôi là tỉnh. Đương nhiên tôi là người thê thảm nhất.
Chị Thắm mắng chửi, ***g lộn lên như thế nào, mặt mũi lúc ấy ra sao, đến giờ tôi vẫn chẳng dám nhớ lại.
Chỉ biết là, tuy phải chịu khổ sở dày vò mấy đêm liền nhưng sau cái vụ đi trả thù cùng Ngọc Dao Lam , tôi nghiễm nhiên trở thành thành viên không thường trực của “gia đình”.
Hằng ngày , tôi vẫn đều đặn tham gia lớp luyện thi. Mỗi buổi chiều thừa ra 2 tiếng, tôi lại nhận chỉ thị - thường là của chị Ngọc , mang cơm đến cho 2 đại ca.
Nhờ dịp đó tôi được ngồi trò chuyện cùng chị Thắm một khoảng thời gian dài.
Ngọc Dao Lam chẳng rõ có còn nhớ nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi hôm nọ khi tôi đưa chị về nhà không, nhưng dường như chị ta cũng khéo léo tạo điều kiện tốt đẹp cho tôi.
Chẳng hạn , ngoài chuyện mua cơm tối. những lúc rãnh rỗi cần mua sắm mấy thứ lặt vặt , chị cũng “nhờ” tôi. Cái đèn điện ở nhà có vấn đề, chị liền gọi tôi sang kiểm tra.Mỗi buổi sáng chủ nhật còn hẹn tôi uống café.
Có ở gần mới biết , sư tử cũng có nét đẹp của sư tử.
Chị Thắm vô hình chung vẫn giữ 1 khoảng cách với tôi. Khuôn mặt chị lúc nào cũng thản nhiên.
Cơm tôi mua, chị vẫn ăn. Tôi lân la hỏi chuyện , chị trả lời ỡm ờ.
Tôi đi siêu thị mua đồ dùng lặt vặt trong nhà, chị không cảm ơn , chỉ nói “cứ để đó” hay “con Ngọc lại vẽ chuyện”
Khi tôi loay hoay sửa bóng điện trong nhà, chị nói “không cần vất vả vậy đâu, để đó gọi thợ điện được rồi”
Có ngày, thấy tôi xuất hiện những 2 lần, chị hừ giọng “con Ngọc nó khoái mày rồi”
Khoái tôi? Eo ôi, tôi chẳng dám có cái phước đó.
Mỗi lần gọi điện nhờ tôi, chị Ngọc xách xe biến đi mất dạng, nghe đâu đến khuya mới về nhà.
Một chuyện lạ nữa , đó là chị Thắm kì này ít đi khách hẳn. lần nào tôi qua cũng thấy chị ở nhà.
Có lần, không kìm được thắc mắc tôi bèn hỏi chị “sao dạo này chị ít ra ngoài thế?”
Chị Thắm trả lời “đang có kinh!”
Tôi nín ngay.
Cái tôi không vừa lòng nhất ở chị có lẽ là những lời nói thô tục và trần trụi.
Nhưng biết làm sao được, ai mà không có khuyết điểm.
Sau mỗi lần gặp mặt. trò chuyện được một lúc, chị lại đuổi khéo tôi về sớm.
Tôi nhớ, ở Đà Lạt được đúng 1 tuần thì Ngọc Dao Lam lên đường đi “công tác”. Lần này là Nha Trang –Vinpearl Land.
“mẹ mày ý, bữa nay dụ được lão già nào mà cho ra resort ở sướng thế?” – chị Thắm mắng yêu.
“tất nhiên rồi, thầy bói đã phán, số tao là số đi đây đi đó, tháng sau tao còn đi Sing nữa cơ, chuẩn bị phong bì cho tao đi , tao làm mối cho mấy ông giám đốc đẹp trai chưa vợ ”-chị Ngọc vểnh môi.
“gớm gớm, tin mày có mà bán nhà ”.
Chúng tôi đưa tiễn Ngọc Dao Lam trước cửa nhà Thắm , khi chiếc xe con Lexus rẽ vào góc phố nhỏ , chị Ngọc quay sang ôm tôi thân thiện “chị đi nghe cưng, ở nhà nhớ chăm sóc chị Thắm, năng qua đây chơi chớ hông nó buồn”.
Tôi cười gượng gạo.
Không ngoài dự tính của tôi, chị Thắm nguýt ngay “cá
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ