Tin chắc rằng người con trai nào trong trường hợp của m cũng sẽ cởi áo khoác ngoài và choàng lên vai Jun. M cũng không ngoại lệ. Sau đó, để xóa tan bầu không khí ảm đạm này m hỏi Jun có đói không? M mời đi ăn đêm.
Jun gật đầu nhưng chỉ xuống đôi chân trần. M quên mất rằng đôi giày của Jun đã rơi xuống hồ khi nãy. Đang lung túng không biết giải quyết thế nào thì Jun đưa tay xoay tròn ra hiệu cho m quay người lại. Có vẻ Jun là người kiệm lời...
Chuyện xảy ra sau đó chắc các thím cũng đoán được, Jun đặt 2 tay lên vai và nhún người lên lưng m. Khẽ thì thầm vào tai m, Jun nói rất nhẹ nhàng như gió thoảng qua:
- Anh phải chịu trách nhiệm vì làm mất giày của em
M cười thay cho câu trả lời rồi cõng Jun ra phố đồ nướng đêm. Cho những thím nào chưa biết thì dãy phố này như một nét văn hóa của người Lào Cai vậy. Thậm chí còn có câu nói được dân lu lịch truyền tai nhau rằng :”Lên Lào Cai mà không đi ăn đồ nướng thì phí cả một chuyến đi”. Hồi m còn học ở HN đôi lúc thèm đồ nướng quá hỏi mấy thằng bạn gốc HN chỗ nào bán đồ nướng. Nhìn mặt chúng nó ngu thấy rõ hỏi lại m: “đồ nướng là cái gì? Vịt nương, ngan nướng hay bò nướng?”
M cười ngặt nghẽo vì thứ mà m muốn nhắc tới là thương hiệu riêng của Lào Cai mà không đâu có được. Đó chính là những xiên hẹ, xúc xích, bò quấn cải, bò quấn nấm, chả viên, chả cá, kẹo hồ lô… tất cả được đặt trên bếp nướng trực tiếp trước mặt người ăn. Để dễ hình dung hơn thì m có chèn ảnh 1 vài món ở cuối bài
Trở lại với câu chuyện m đang kể, Dãy đồ nướng đêm lúc nào cũng đông nghịt người. Hôm nay cũng không ngoại lệ, m cõng Jun đi qua trong sự GATO của mấy thanh niên manh động và chọn một quán có vẻ ít người nhất. Đến nơi, m mượn bà chủ 1 đôi dép đi trong nhà cho Jun và ra gọi mấy món m hay ăn. May mà Jun cũng nhẹ nên m không gục giữa đường
- T: Em tên gì? – Gặp nhau cũng gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà m vẫn chưa biết tên “cô ấy”
- Jun: … Cứ gọi em là Jun. J – U – N.
- T: Tên gì mà lạ vậy?
- Jun: Chỉ là viết tắt của một câu em thích thôi mà. Anh tên gì?
- T: Anh là gà trống. Em biết đấy, gà trống thì thường ăn Jun. ý anh là g-i-u-n
- Jun: Anh vui tính thật đó – Jun cười tít mắt như trẻ con vậy. Lúc này m mới phát hiện ra Jun có má lúm đồng tiền. Những cô gái như vậy tạo cho người khác cảm giác thân thiện dễ gần
Không kiềm chế được sự tò mò, m hỏi Jun:
- T: Người lúc nãy gọi là ai vậy?
Jun im lặng, cúi mặt xuống. Vài giây trôi qua, m nghe có tiếng nấc nhẹ từ phía Jun rồi bất chợt Jun ngẩng mặt lên khóc to như một đứa con nít vậy. Thề là lúc đó có cái hố nào m cũng chui xuống đó chết quách đi cho rồi vì tất-cả-mọi-người đều quay lại nhìn bàn m. Không khéo họ nghĩ m là thằng sở khanh bắt nạt Jun cũng nên. M vội lấy tay bịt miệng Jun lại rồi nói
- T: Anh xin lỗi. Nín đi rồi anh đền – Cuống quá m nói vậy thôi chứ đâu nghĩ được gì nhiều
- Jun: Thật chứ? – Jun sụt sịt nói và lấy tay lau nước mắt
- T: Ừ! Anh hứa. – M với tay lấy tờ giấy ăn rồi lau nước mắt cho Jun
Gấu của thím nào hay trang điểm thì chắc thím đấy sẽ biết con gái khóc làm nhòe mascara sẽ ra sao. Trông Jun cứ như một con mèo ướt vậy, thật thảm hại. Hai đứa m ăn xong thì cũng đã gần 1h sang. M hỏi Jun
- T: Nhà em ở đâu anh đưa về
- Jun: Nhà em xa lắm. Anh cõng em về được không?
- T: Nhà a gần đây, a về lấy xe là được
Thế là m ra thanh toán rồi cùng Jun về nhà lấy xe. Lúc thanh toán, Jun giật ví m rồi lục hết ngăn này đến ngăn khác. M nhớ lúc đó m đang là sinh viên năm 1 chỉ có vài trăm K trong ví và 1 số giấy tờ tùy thân.
- Jun: D.T.V sinh ngày 03/12/1992. Thế thì a phải gọi e là chị há há – Jun vừa cười vừa nói
- T: Thương thay thân phận đàn bà, hơn ba bốn tuổi vẫn phải làm em – M vẫn thường trả lời như vậy mỗi khi có bà chị nào đó định lên mặt dạy đời
- Jun: Bác bán luôn cho con đôi dép này, con thích nó – Jun bĩu môi không đáp lại m mà quay ra nói với bà chủ quán
Và rất tự nhiên, Jun lấy tiền trong ví ra trả cứ như ví của Jun ấy. Lúc đó m đã nghĩ Jun nhất định không phải gái ngoan. Mặc đồ gợi cảm đi 1 mình trong công viên và lang thang với trai lạ đến 1h sang thì nhất định có gì đó không bình thường. Không biết ba mẹ Jun có gọi giục về không nữa vì điện thoại Jun đã ném xuống hồ rồi còn đâu.
M và Jun đi bộ về nhà, đi được tầm 20m thì Jun lại nhảy lên lưng m bắt cõng. Kể từ sau khi chia tay Tiny m chưa gần gũi với cô gái nào nên cũng có chút rạo rực cơ thể. Nói vậy thôi chứ m kiềm chế tốt lắm. Đang đi, Jun khẽ nấc lên:
- Jun: Em buồn lắm – Tay Jun siết chặt lấy người m.
- T: … - M im lặng. 1 lần làm Jun khóc là quá đủ rồi, m không muốn cả xóm thức giấc.
- Jun: Anh nói gì đi! – Jun gợi ý m hỏi về chuyện của Jun.
M cảm nhận được dường như người con gái nhỏ bé này đang phải chịu đựng nỗi đau nào đó khủng khiếp lắm. Nếu m hỏi, có lẽ Jun sẽ trả lời nhưng cuộc đời này biết nhiều suy nghĩ nhiều, biết ít suy nghĩ ít và không biết là thoải mái nhất. Cuối cùng, m hỏi Jun
- T: Em không sợ anh là người xấu sẽ làm gì em sao?
- Jun: Nhìn anh không giống người xấu. Với lại trong ví anh cũng không có b.c.s nên e yên tâm
- T: hả hả sao lại liên quan đến b.c.s???
- Jun: Con trai bọn a thường thủ sẵn cái đó trong ví rồi ngụy biện là để bảo vệ bản thân
- T: Chắc anh là ngoại lệ rồi
- Jun: Cũng có thể anh bị G.A.Y
- T: Gay hả có muốn a chứng minh bản lĩnh đàn ông không? – M quay người thả Jun xuống nhưng ẻm vẫn ôm chặt mình không buông
- Jun: Em đùa thôi. Nhưng con trai bọn a ngu lắm. Thằng nào yêu cũng muốn make love nhưng thằng nào cũng muốn lấy vợ còn trinh – Jun nói giọng mỉa mai. Lúc này m cũng lờ mờ đoán ra cô ấy gặp chuyện gì.
- Jun: M đi chơi đi, em không muốn về nhà
- T: Giờ này còn đi đâu em? Đi nhà nghỉ ah? – M cười nửa đùa nửa thật thử xem phản ứng của Jun
- Jun: A hâm ah? Mình đi sapa. Em muốn đến thác bạc – Jun đấm mình mấy cái vào lưng đau điếng rồi nhảy xuống lưng m.
- T: Lạnh lắm. Với cả đi đêm nguy hiểm – M lắc đầu, lè lưỡi
- Jun: Anh hứa với em rồi mà… - Jun nhõng nhẽo kéo tay m và chớp chớp đôi mắt ướt long lanh
Sai lầm lớn nhất của m là nhìn vào đôi mắt ấy để rồi bị mê hoặc. Cuối cùng m về nhà lấy xe đem theo vài bộ quần áo vì trên sapa lạnh lắm, không khéo còn có tuyết nữa. M cũng định lấy cho Jun cái gì đó nữ tính để mặc nhưng khổ nỗi m chẳng có chị/em gái nào cả nên đành lấy tạm cái áo phao siêu ấm của m cho cô ấy.
Và rồi 1h30p sáng có 2 đứa hâm nặng đang cưỡi trên con Air Blade (Trộm của ông già) đóng thẳng lên sapa giữa mùa đông lạnh giá. Vừa đi Jun vừa hát nghêu ngao bài “bởi vì anh yêu em”. Phải nói là hét mới đúng vì nó chẳng theo vần điệu gì cứ gào thật to lên là được. M cười thầm nhưng cũng kệ vì đường lên sapa toàn đồi núi chẳng có nhà của gì hết không ảnh hưởng đến ai cả. Thiết nghĩ nếu m có dừng xe làm chuyện đen tối thì Jun cũng chẳng thể phản kháng được.
Từ nhà m lên sapa chỉ 34km thôi nhưng vì trời lạnh nhiều sương mù lại đi đêm nữa nên mãi gần 3h sáng m mới tới nơi. Đến thác bạc, Jun cởi áo phao của m ra rồi đòi m cõng lên đỉnh thác. Khoảng cách giữa galant và dại gái nó nằm ở chỗ này, giờ mà m cõng Jun lên đỉnh thì chắc sau đó đi gặp tổ tiên luôn là vừa. Jun bĩu môi chê mình con trai mà yếu xìu. Không biết làm nổi mấy nháy. Chẳng biết nháy ở đây là ý gì nữa
Lúc này Sapa sương mù dày đặc, cách nhau 3 – 4m thôi là chỉ nhìn thấy một màu trắng xóa. Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được m và Jun leo lên thác bạc. Đến đỉnh thác chỗ cây cầu bắc ngang 2 bên vách núi, Jun dừng lại tháo sợi dây chuyền trên cổ ra và tự nói một mình
- Bắt đầu từ dòng nước thì kết thúc hãy để nước cuốn trôi đi. Tạm biệt anh, mối tình đầu của em – Nói xong Jun thả sợi dây chuyền xuống dòng nước đang chảy ầm ầm phun bọt trắng xóa.
Cả m và Jun đều im lặng, mỗi người theo đuổi một cảm xúc riêng. Bản thân m thấy Jun rất đặc biệt. Theo như Vlogger “An Nguy” thì đó là
- Vì em yếu đuối khi muốn nhưng sẽ mạnh mẽ khi cần
Mất một lúc lâu m mới để ý môi Jun nhợt nhạt và da trắng bệch tái mét run lên vì lạnh. Cũng đúng thôi vì cái áo phao Jun đã cởi ra từ dưới chân thác. Giờ trên người Jun chỉ mặc độc có chiếc đầm mỏng manh lúc tối. M vội khoác lại áo cho Jun rồi đưa cô ấy xuống thác về trung tâm thị trấn Sapa.
4h sang m và Jun đứng trước cửa nhà nghỉ. Cả 2 đứa đều ướt sũng vì sương mù nhưng điều quan trọng hơn là tâm trạng Jun đã vui vẻ trở lại. Dường như tất cả nỗi buồn đã tan biến cùng sợi dây chuyền trôi theo dòng nước kia.
- T: Anh cho em 2 phòng đơn – M nói với anh lễ tân
- Lễ Tân: Xin lỗi anh nhưng bên em chỉ còn 1 phòng thôi. – Dường như là số phận đã định sẵn đêm nay chuyện đó sẽ xảy ra...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ