- Thiệt không?
- Thiệt mà. Nhưng thật sự nếu có cái gì khác thì làm gì em khó chịu dữ vậy? _ Tôi cười và nói.
Nhỏ nghe xong, nụ mặt đứng dậy bỏ đi. Tôi lại đuổi theo nhỏ, tối nắm lấy tay nhỏ và kéo lại.
- Thôi em, khuya rồi, về thôi!
- Anh về trước đi, quan tâm tui làm gì? _ Nhỏ hất tay tôi ra và tiếp tục đi dọc đường Lê Lợi.
Tôi cũng mon men đi theo sau lưng nhỏ, sẵn dịp hóng gió luôn. Khu vực bải trước này khá đẹp, đèn nhiều màu sắc. Rối có thể ngắm nhìn biển đêm nữa, đi một chút lại thấy các cặp ngồi ở các hàng cây ghê đá tâm sự, đúng là một nơi thơ mộng cho tình yêu.
Con nhỏ xinh xắn, đi đến đâu thì trai liếc đến ấy. Những có lẽ thấy tôi đi phía sau nên tụi nó cũng không dám hó hé gì. Biển đêm nổi gió, trời cũng bắt đầu se lạnh. Nhỏ mặc váy mỏng te, đi một hối thấy có vẻ bắt đầu run vì lạnh. Tôi cởi áo khoác ra rồi tiến lại gần khoác cho nhỏ. Nhỏ quay lại nhìn tôi ngạc nhiên.
- Nãy giờ anh vẫn đi theo tui hả?
- Tất nhiên rồi cô bé, làm sao anh an tâm để em đi một mình lúc này được. Bao nhiều gã đàn ông quanh đây đang tăm tia em kìa.
- Kệ tui, anh quan tâm làm gì.
- Anh đói bụng quá, mình ăn khô mực đi. _ Tôi kéo nhỏ lại một cái xe đẩy của một cô lớn tuổi để ủng hộ. Tôi nghĩ con gái thường cho ăn là rất dễ dụ.
- Cô ơi nướng cho con mấy con khô này đi. _ Tôi nói với cô bán khô.
- Hai đứa con là khách du lịch hả? _ Cô vừa làm vừa nói chuyện.
- Dạ! Tụi còn từ Sài Gòn mới ra hôm này. _ Tôi trả lời.
- Hai đứa nhìn đẹp đôi quá, con nhỏ xinh quá trời! Ước gì cô có đứa con gái như vậy! _ Cô cười và khen Miu. _Nhỏ tỏ ra ngượng ngùng.
- Bạn gái con đang giận nên hết xinh rồi cô ơi, cô năn nỉ giúp con nhe. _ Tôi chọc Miu.
- Xía…ai làm bạn gái anh. _ Nhỏ bỉu môi.
- Thôi đừng giận nó tội nghiệp con ơi, hai đứa vui vẻ ăn ủng hộ cô nhiều nhiều nhe.
- Dạ! _ Cuối cùng nhỏ Miu cũng cười với cô, nhưng khi quay sang nhìn tôi thì lại nụ mặt.
- Cho con nhiều nhiều tương đen tương đỏ nhe cô! _ Tôi xin cô.
Hai đừa mua xong thì tiếp tục đi một đoạn và ngồi xuống một chỗ đất trống, ngắm nhìn biển đêm.
- Nè, ăn khô thì cho thêm tương vào mới ngon. _ Tôi gớp ý với nhỏ.
- Không ăn đâu, không thích. _ Nhỏ nói.
- Nghe lời đi, ăn không chán lắm. _ Tôi định đổ tương lên con khô nhỏ đang cầm.
- Không ăn mà…_ Nhỏ đẩy ra, vô tinh tổi đổ một ít tương nhầm lên cổ tay của nhỏ.
- Á….._ Nhó la lên một tiếng.
- Thấy chưa, tại anh không đó…chùi mau. _ Nhỏ nhăn mặt nói.
- Có khăn giấy đâu mà chùi.
- Chùi cho tui mau lên, tui lấy áo anh chùi bây giờ.
Nghe xong tôi hết hồn, vội vàng chụp lấy tay nhỏ kề sát vào miệng tôi, lím nhẹ một cái cho sạch phần tương đi. Môi tôi vẫn ịn lên cổ tay nhỏ chưa rời, 4 mắt nhìn nhau.
…………………………………………………………………..Lịch ra chapter có thay đổi nhe mọi người:
Chapter sẽ được ra vào tối thứ 2-4-6 hàng tuần.
=========================
Bốn mắt nhìn nhau được một lúc thì nhỏ vội vàng rút tay lại, mặt tôi cũng đơ luôn vì không hiểu sao lại làm như vậy. Có lẽ vì tình thế cấp bách do nhỏ dọa rằng sẽ chùi tương vào áo tôi.
- Anh dơ quá à! _ Nhỏ nhăn mặt bật lên một tiếng phá tan không khí bối rối nãy giờ của 2 đứa.
- Hì hì. _ Tôi không thể nhịn cười, nhìn mặt nhỏ dễ thương, buồn cười lắm.
- Công nhận ăn tương kiểu này thấy ngon hơn bình thường. _ Tôi chọc nhỏ.
- Dơ quá đi!
Nhỏ chùi lại vết tương đó thật kỹ một lần nữa, hình như có một ít dính trên chiếc lắc bạc nhỏ đang đeo. Để ý kỹ thì thấy nhỏ có đôi tay đẹp lắm, làng da mịn màng và thơm phức mùi nước hoa mà tôi ngửi được lúc này. Con gái đúng là con gái, lúc nào cũng có một mùi thơm phảng phất dù ở bất cứ đâu, làm việc gì.Ngồi đước chút bỗng trời đỗ mưa, tôi với nhỏ chạy thật nhanh vào một mái che gần đó trú.
- Hài…phiền rồi! Không biết mưa bao giờ mới dứt? Tại em mà mình không về khách sạn được đó!
- Sao tại tui? Ai mượn anh đi theo làm gì?
- Vậy trả áo anh về! _ Tôi chọc nhỏ.
- Nè, không thèm. _ Nhỏ quăng áo khoác vào người tôi.
- Anh đùa mà, thôi mặc vào đi cho đỡ lạnh! _ Tôi khoác lại cho nhỏ.
- Không! Nhỏ hất áo ra.
Hài…… Tôi thờ dài. Tôi nghĩ nhỏ người lớn hơn nhóc Ly nhiều nhưng đôi lúc nhỏ cũng bướng bỉnh, trẻ con không kém. Cũng phải thôi, ở độ tuổi của nhỏ thì cũng chỉ mới chập chững vào đời thôi.
- Miu nè! Em thích mưa hay thích tuyết? _ Tôi nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách ngoài hiên và hỏi nhỏ.
- Tui thích tuyết, ghét mứa lắm.
- Sao lại ghét mưa?
- Ừ, thích ghét thì ghét thôi.
- Vậy sao em lại thích tuyết?
- Tuyết đẹp!Tui muốn một lần được chạm lấy nó. _ Nhỏ xoa xoa bàn tay của mình vì lạnh.
- Tuyệt đẹp thật! Nhưng khung cảnh mà nó mang lại thì rất buồn. Nó cũng rất lạnh nữa!
- Lạnh lắm hả anh? _ Nhỏ quay sang nhìn tôi tròn xoe mắt.
- Ừ, lạnh lắm và cũng buồn nữa! _ Vì cơ bản từ ngày tôi đi đến vùng đất giá lạnh ấy, tôi chưa tìm thấy được một niềm vui thật sự. Cái lạnh nứt cả da thịt khi mùa đông về. Tôi thường chỉ đi một mình dưới tuyết, không biết đó là cái lạnh của thời tiết hay cái lạnh của sự cô đơn bao năm qua nữa.
- Anh thích mưa hơn, nó mang lại cho anh nhiều kỷ niệm vui buồn. _ Tôi nói với nhỏ.
- Tốt nhất anh chỉ nên nhớ về những kỷ niệm vui. _ Mặt nhỏ có vẻ trầm lắng lại.
- Đã là kỷ niệm thì dù vui hay buồn anh đều nhớ cả.
- Kỷ niệm buồn có gì hay đâu mà anh phải nhớ? _ Nhỏ hỏi.
- Kỷ niệm buồn chì là buồn trong quá khứ, thời gian lâu dài sau này nó lại trở thành một trải nghiệm, một bài học cho mỗi con người. Phải nhớ nó thì con người ta mới trưởng thành được chứ. _ Tôi nói thì quay sang đã thấy mắt nhỏ lờ đờ ngủ.
Nhỏ từ từ nghiêng đầu và tựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Những cơn gió lại lùa qua mái hiên làm nhỏ run người và co lại vì lạnh.Tôi khẽ kéo nhỏ sát lại gần hơn, đặt đầu nhỏ lên đùi tôi và cho nhỏ nằm ra ghế. Đôi chân nhỏ co rút lại vì mặc váy ngắn. Tôi lấy áo khoác của tôi đấp lên phần thân dưới của nhỏ, cố phủ hết đôi chân nhưng không thể vì nó khá dài. Khổ thật! Mặc váy chi không biết. Giờ thì cho nhỏ biết mùi lạnh.Phần thân trên thì tôi kéo sát nhỏ vào gần tôi, hy vọng cho nhỏ một chút ấm áp.
Nhỏ không phải thuộc dạng nhỏ con gì, nhưng khi nằm trong lòng tôi, nhỏ chỉ là một con mèo bé nhỏ. Hình như tôi có đôi chút thích thích nhỏ, cũng không rõ là cảm giác gì nữa, tự nhiên lại muốn làm một mái nhà để che chở cho con mèo nhỏ này qua cái lạnh đêm nay. Có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi, chắc chỉ là cảm giác của đêm này thôi, ngày mai thì đâu lại vào đó. Nhìn về biển đêm, tôi lại thấy tương lai của mình đâu đó, rất tối tăm và mờ mít, đang cố gắng kiếm tìm những tia nắng của buổi sớm bình minh. Dặn lòng rằng còn nhiều thứ phải lo, không nên nảy sinh tình cảm lúc này. Thôi thì chỉ một đêm này thôi, tôi sẽ sống với cảm xúc thật của mình đêm này. Tôi ôm lấy nhỏ thật chặt mỗi khi nhỏ run lên vì những cơn gió vô tình thổi ngang qua.
Những hạt mưa đã dần tạnh, nhưng sóng biển thì vẫn vỗ về không ngừng. Biển đêm mạng lại cho con người ta một cảm giác lạ thường, nó không mang nhiều hy vọng như ánh bình mình, càng không bình yên như những buổi chiều hoàng hôn. Nó mang lại cho tôi sự cô đơn quen thuộc của nhiều năm nay. Ai lại thích sự cô đơn? Nhưng không hiểu sao tôi lại thích sự cô đơn của biển đêm hôm này, có lẽ nó đã trở thành một thói quen.
Âm thanh phát ra của tiếng sống vỗ vào ghềnh đá vẫn không thể xóa tan được màn đêm tĩnh lặng. Mùi của muối biển không thể lẫn vào đâu được, tôi như cảm thấy vị mặn của nó đọng ngay trên môi. Một tiếng trôi qua, liếc nhìn xuống thì nhỏ vẫn ngủ ngon như không có chuyện gì. Đùi tôi đã bắt đầu ê, lưng bắt đầu mỏi vì không có gì để tửa vào. Không dám động đây mạnh sợ nhỏ thức, lâu lâu nhỏ lại bậm môi một cại. Bỗng điện thoại tôi rung lên, thằng X đang gọi.
- Hai người đi đâu khuya vậy? Cò về ngủ không?
- Có chứ, sắp về rồi nhóc.
- Người ta đóng cửa rồi nè, khi nào anh về tới thì gọi em xuống mở cho.
Cuộc nói chuyện cũng đã đánh thức nhỏ Miu, nhỏ lờ mờ mở mắt ra.
- Anh Khanh….._ Nhỏ gọi tôi nhỏ nhẹ.
- Sao em?
- Em ngủ lâu chưa? _ Giọng nhỏ nhẽo nhẹo say ngủ.
- Cũng được hơn 1 tiếng rồi đó, mình về nhà nhe.
- Cho em nằm tí nữa_ Nhỏ nhõng nhẽo rồi nép sát vào người tôi hơn.
Bất giác nhỏ nhận ra điều gì, lật đật ngồi dậy, đẩy tôi ra một cách phũ phàng như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra.
- Sao vậy em?
- Không có gì, mình về thôi. Nhỏ kẹp lại tóc, kéo lại váy, phũi một ít cát rồi đứng dậy....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ