Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Nhật ký, ngày… tháng… năm…

“Liệu cho đến suốt cuộc đời này, em có thể quên được anh không?”

Thụy Hân lại bắt đầu với những con chữ làm lòng người ta dấy lên những xúc cảm không tên. Gần 2 năm đồng hành cùng Thụy Hân, tôi chỉ trông thấy những giọt nước mắt đau khổ của cô gái nhỏ, với những nụ cười hiền buồn bã. Dạo đầu tôi cũng thắc mắc, tò mò, phần vì tôi ghét trông thấy ai khóc, phần khác vì tôi hơi bực cái cách Hân nhìn tôi rồi bắt đầu với những dòng đau khổ nhớ thương đến người con trai cô yêu. Nhưng từ khi nghe ngóng được lý do từ những người bạn cũ của mình, tôi mới biết lý do thật sự cho những đớn đau đó. Và rồi thậm chí, tôi đã mong Hân có thể viết nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn những nỗi đau trong lòng cô, để tôi gánh hộ những buồn ưu trong lòng cô.

Nhưng khác với những gì tôi mong đợi, mặc cho nước mắt đã làm nhòe đi biết bao con chữ, thì Thụy Hân cũng vẫn như thế. Vẫn bắt đầu những dòng Nhật ký với những con chữ đầy đớn đau. Đôi khi Hân lấy tôi ra, định viết vài dòng gì đấy, nhưng rồi lại buông bỏ cây bút xuống mà ôm mặt. Cô khóc, những giọt nước mắt của đắng cay và thương nhớ. Yếu đuối, mỏng manh, là một Thụy Hân khác, mà chỉ có mỗi mình tôi có thể thấy.

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Tôi đang nói chuyện với tụi bạn thì Thụy Hân tìm đến. Nhìn cô hôm nay có vẻ buồn hơn mọi khi với nụ cười hiền nở ở trên môi. Tôi biết Hân không ổn, nhưng ở đây, tôi không đóng vai trò là “người-nói”, tôi ở vai trò là “người-nghe”. Và tôi đã làm đúng với vai trò đó, im lặng đọc những dòng chữ từ từ xuất hiện trên mặt giấy…

“Hôm nay em đọc được một Entry, có nội dung thế này: "Sau mỗi cơn Mưa thật ra sẽ là gì ? – Không quan trọng! Quan trọng là chỉ cần trong tim mỗi chúng ta có Nắng, để dù sau mỗi cơn Mưa có là gì, ta cũng có thể mạnh mẽ và ngoan cường bước qua để tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình." Đã lâu lắm rồi, tuyến lệ của em chẳng còn hoạt động nữa. Vậy mà khi đọc xong, em khóc. Vì em nhớ, anh cũng đã từng nói một câu tương tự như thế với em. Rằng là em không cần sợ những cơn Mưa rào lạnh lẽo, cũng không cần lo sau mỗi cơn Mưa không phải là Nắng ấm, vì bên cạnh em luôn luôn có anh, là Nắng không bao giờ tắt của em. Anh đã từng nói thế, anh có còn nhớ? Vậy mà sao bây giờ em loay hoay giữa những cơn Mưa dài lê thê, em tìm mãi, vẫn chẳng thấy được Nắng là anh hả anh?”

Đôi khi được Thụy Hân ôm trong tay với đôi mắt buồn xa xăm ngắm những hạt Mưa trong veo buồn bã rơi, tôi cũng hỏi thầm ông Trời, rằng là vì sao ông cứ thích chơi cái trò sàng lọc nỗi buồn của con người rồi thả vào trong những cơn Mưa lạnh lẽo, để nó trở thành một chất xúc tác kỳ diệu, làm con người ta rơi nước mắt mỗi khi nhớ lại những kỉ niệm nào đó gắn với những cơn Mưa. Thụy Hân - như những giọt nước mắt bất chợt của cô mỗi khi Mưa đến, như những kỉ niệm của cô với người con trai cô yêu, bắt đầu vào một ngày Mưa Hạ, và cũng kết thúc vào một ngày Mưa Hạ để rồi Mưa Hạ, đã trở thành một kỷ niệm không bao giờ có thể quên được của cô…

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Từ hôm Thụy Hân đến tìm tôi với chiếc mũi sụt sịt nước, cô bỗng lặn đi đâu mất. Tôi cứ nghĩ Hân có chuyện gì, nhưng khi tối nào cũng trông thấy cô lên giường với đôi mắt mệt nhoài rồi thiếp đi mà chẳng kịp suy nghĩ hay chòng chành về những gì đã qua, tôi thôi giữ nỗi bất an trong lòng. Vì ít ra, bận rộn với công việc còn hơn là để những suy nghĩ đầy phiền muộn bủa vây lấy cô. Rồi không ngờ tối qua, khi tôi chuẩn bị “lên giường” đánh một giấc thật tròn thật say thì Hân đến với nụ cười rạng rỡ. Hóa ra là cô vừa cùng chị mình đi chơi về, cô gặp được người con trai nghe đâu chị cô có cảm tình ngay lần gặp đầu tiên. Và mặc dù 2 chữ “cảm-tình” có vẻ đã bị méo mó đi một chút thì đâu đó trong những câu chuyện vụn vặt của chị cô, vẫn luôn có bóng dáng chàng trai đó. Hân cười, nụ cười rạng rỡ thật, nhưng thoáng thấy nét buồn hiện hữu. Chẳng biết có phải vì nụ cười của Hân lúc nào cũng buồn như thế, hay sự thật là… ? Dù sao thì khi trông thấy Hân cười vui vẻ như vậy, tôi thấy an lòng, rất nhiều…

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Tôi được vài ngày tự do thả mình theo những thanh âm trong trẻo của Mưa mùa Hạ thì Thụy Hân tìm đến, với vài dòng ngắn ngủi. Đại khái ý là cô đang dần trở thành con của 2 chữ “bận-rộn” với hàng tá những kế hoạch đang trong tình trạng “treo”, nhưng vẫn ổn, theo mọi phương diện, vì cô nhận ra nhiều thứ hay ho lắm, giản đơn lắm, mà bình yên rất nhiều. Xong xuôi đâu đấy, cô lại đi, trở về cuộc sống của cô, chen thân nhỏ bé vào cuộc đời xô bồ. Vài ngày sau, cô lại đến tìm tôi, kể về những kết quả ngoài mong đợi sau bao nhiêu ngày cô làm việc cực khổ kèm thêm vài câu chuyện đời thường. Xong, cô lại bỏ đi.

Cứ thế… cứ thế… Khoảng vài ngày, Thụy Hân lại đến tìm tôi một lần, kể tôi nghe rất nhiều thứ về cuộc sống của cô. Mà tuyệt nhiên, không có bóng dáng của người con trai cô yêu. Chỉ có bóng dáng thấp thoáng của Thiên – người con trai mà chị cô “say nắng”. Không ít không nhiều, nhưng ĐỦ để một ai đó dõi theo và yêu thương cô bấy lâu nay phải đặt một câu hỏi lớn !

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

Dạo gần đây, những dòng về Thiên của Thụy Hân bỗng nhiều hẳn lên. Thậm chí cô còn dành 2,3 trang để viết về những cuộc đi chơi với chị cô mà có gặp Thiên, hay những cuộc trò chuyện ngắn giữa cô và Thiên. Xen kẽ trong đó là những dòng cô kể về những phát hiện rất ngốc xít của cô về anh, nào là Thiên vụng về, không biết nấu ăn, rất trẻ con, “cuồng” sự sạch sẽ, rất thích hát... Và thậm chí là cô vừa cười khúc khích vừa ghi lại đoạn đối thoại rất ngố của cô với Thiên vào hôm cô ghé lại nhà Thiên trú tạm vì cái tật đãng trí quên đem theo ô của cô…

“Khi mình đang ngồi ở bệ cửa nhà anh Thiên, và hát vu vơ bài ‘Mưa’ của Thùy Chi thì anh ấy đến ngồi cạnh.

Em hát hay hơn chị em nhiều…

Thật ư?

Thật. Anh không biết nói dối đâu.

Thế thì mai em sẽ mua cho anh 10 cục kẹo!

Nói thế xong mình nhăn răng cười, còn anh ấy thì ‘đứng hình’ không nói được lời nào.

Hehe. Em đùa đó mà. À, họ tên thật của anh là gì?

Trần Lam Thiên. Sao vậy?

A, tên anh có nghĩa là bầu trời xanh! Thế anh có yêu bầu trời không?

Câu hỏi đó vẫn còn bỏ ngỏ. Vì anh ấy đã tròn mắt nhìn mình ngay khi mình vừa hỏi xong. Và chỉ vài giây định thần, mình biết mình đã hỏi 1 câu hết sức trẻ con"

Nhiều lúc ngồi vẩn vơ cạnh mấy đứa bạn, tôi cũng thắc mắc về việc làm kỳ lạ của Hân, vì từ trước đến giờ, cô rất ít khi kể tôi nghe về 1 người con trai nào ngoại trừ người cô yêu là Khang. Nhưng khi nghĩ đến những dòng nhật ký kèm theo nụ cười của cô, tôi lại dẹp ngay đi những dấu chấm hỏi đó. Vì tôi nghĩ, chỉ cần Hân sống vui vẻ hạnh phúc là quá ĐỦ rồi, có như thế nào cũng không quan trọng. Và tôi đã làm được như mình muốn, im lặng nghe cô kể về cuộc sống của mình.

Nhật ký, ngày… tháng… năm…

“Tối qua đi hát với chị và mấy người bạn của chị. Mấy chị bảo anh Thiên hát hay lắm, nhưng mình chẳng tin. Thế rồi khi giọng anh vang lên, mình ngỡ mọi thứ xung quanh đã ngừng chuyển động, và cứ thế, mình chăm chú nghe anh ấy hát đến hết bài. Giọng anh ấy rất nhẹ và trầm ấm. Nó làm mình phải bỏ ra ngoài một lúc, chỉ bởi… ừm, mình đã khóc. Và mình đã hỏi bản thân, rằng là giọng anh ấy hay đến mức làm mình bật khóc, hay là vì bài hát anh ấy hát là ‘Ai còn chờ ai’ – 1 bài hát mà khi xưa Khang đã hát cho mình nghe rất nhiều lần ?

‘Thương nhau hãy quay về
Yêu nhau hãy quay về
Về ngồi sát kề
Nhẹ làn tóc thề
như ngày đầu tiên

Thế nhé dấu yêu
Có nhớ đến nhau
Về đây đón đưa
Về nghiêng nắng mưa
Cho anh thương lại
Cho em yêu lại
Cho ta mơ về bình yên.’

Khi mình bước vào lại, anh Thiên đã đứng đợi ở sau cửa. Anh nhìn mình lo lắng hỏi khẽ: ‘Em ổn chứ ?’. Nhìn anh, tự nhiên tuyến lệ của mình hoạt động trở lại sau bao nhiêu cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Và rồi mình bỏ chạy ra ngoài, không cần biết anh ấy có chạy theo không, cũng không cần biết các chị khi biết chuyện này sẽ đặt cho mình một danh sách câu hỏi thật dài.

Và chẳng cần phải đợi quá lâu để biết được câu trả lời, mình đã trông thấy anh Thiên đứng ở gần đó đảo mắt tìm mình, trên tay anh là túi khăn giấy nhỏ. Nhưng…

Giờ mình ngồi đây, tự hỏi: Liệu khi đó mình bước ra, chuyện gì sẽ xảy đến ?

P.S: Khang à! Giờ thì em biết rồi, biết vì sao mình lại có cảm giác gần gũi với anh Thiên như vậy. Hóa ra là vì anh ấy rất giống anh, giống từ thói quen đến tính cách. Anh có nghĩ em tệ quá không, khi dạo gần đây viết về anh ấy quá nhiều trong Nhật ký yêu thương của mình ? Em không biết nữa. Giả như em yêu anh ấy, anh ở nơi xa kia có tha thứ cho em không?”

Tôi đã ngỡ ngàng thật sự khi đọc đến con chữ cuối cùng mà Thụy Hân ghi. Điều tôi lo sợ, chẳng lẽ lại là sự thật? Và nỗi đau khi xưa, chẳng lẽ Thụy Hân bé nhỏ của tôi lại phải chịu đựng thêm 1 lần nữa? Thượng Đế quả thật thích trêu con người ta…...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Hai con Thạch Sùng
» Lý do tớ giận cậu
» Giá mà em cao thêm một tấc
» Con mãi mãi không quên, bố mẹ ạ!
» Ví dụ, anh cũng thích em thì sao?
1234...789»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Hai con Thạch Sùng
» Giá mà em cao thêm một tấc
» Con mãi mãi không quên, bố mẹ ạ!
» Đưa tay đây, anh chỉ cho em hạnh phúc
» Đừng là bản sao của ai đó em nhé!
123456»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt