Tôi kích động gọi hắn lại: “Hạ Trường Ninh, em… em mời anh ăn tối, coi như là cảm ơn”.
Hắn nghĩ một lát rồi hào phóng mở cửa xe: “Được. Lên xe!”
Tôi ngồi lên, cam tâm tình nguyện mời hắn ăn cơm.
Tôi nghĩ mình là người vừa liền sẹo đã quên đau rồi. Tôi quên lời Hạ Trường Ninh nói ngày hôm qua: “Mai anh sẽ tặng hoa cho em, sau đó mời em đi ăn tối, em không thích thì thôi! Thênh thang đường rộng, đường ai nấy đi”.
Lúc ăn cơm Hạ Trường Ninh có hỏi tôi học bắn từ khi nào, thế là chủ đề chuyển từ chuyện học bắn súng đến lần hắn méo mặt ở trường bắn.
“Nói thật, lúc đó anh ngạc nhiên lắm. Phước Sinh này, em lợi hại quá đấy, cho anh vào tròng lúc nào không hay”. Hạ Trường Ninh lắc đầu thở dài.
Ai mà chả thích được khen chứ. Tôi cảm thấy vô cùng đắc ý, nhớ lại lần đó trong lòng lại lâng lâng. “Ha ha, là anh tự đưa ra chuyện thi bắn, chỉ là trùng hợp đúng sở trường của em thôi. Em đâu có đưa anh vào tròng đâu”.
“Ừ, là do anh.. Ôi”. Hạ Trường Ninh thở ngắn than dài.
Bữa cơm kết thúc vui vẻ trong sự sung sướng của tôi và sự dịu dàng của Hạ Trường Ninh.
Bước ra ngoài nhà hàng tôi vẫn cười hì hì. Hạ Trường Ninh hoạt bát hơn Ðinh Việt, nói cũng nhiều hơn, hay nói những câu chuyện cười chọc tôi. Bây giờ tôi cảm thấy ánh mắt mình nhìn hắn đã thay đổi, chí ít tôi cảm thấy hắn không phải là loại người vô văn hóa đầu óc ngu si tứ chi phát triển như trước nữa.
Hạ Trường Ninh cũng cười: “Hôm nào đó chúng ta tới trường bắn thi đấu đi. À đúng rồi, không phải Trần Thụ và Mẫn vẫn muốn đấu lại sao?”
Tôi nhớ ra rồi, đúng là có việc này.
“Hê hê, lần này em với anh sẽ bắn thắng bọn họ, họ thua sẽ phải mời cơm”. Hạ Trường Ninh mặt mày hớn hở.
Tôi cũng hơn hở. Tôi vốn thích bắn, nghe hắn nói thế tôi gật đầu liên tục.
Đến lúc sắp lên xe đột nhiên có người đi tới, có vẻ vô cùng vội vã: “Anh Hạ, tìm được anh rồi”.
Tôi nghĩ Hạ Trường Ninh có việc gì đó nên lặng lẽ đứng bên cạnh xe chờ đợi.
Người đó quệt mồ hôi và nói: “Anh Hạ, xin lỗi anh, tôi là người của cửa hàng hoa. Tiền hoa hồng chiều này tính nhầm rồi, thiếu mất gần hai triệu”.
Ha ha, đúng là sét giữa trời quang! Người được trời giao trọng trách tất phải được rèn luyện tâm chí. Ninh Phước Sinh tôi mà không làm nên việc lớn thì thực sự có lỗi với ông trời tốn bao công sức rèn luyện tâm chí tôi!
Sắc mặt Hạ Trường Ninh vô cùng dễ coi, hắn giống như một con rồng phun lửa đang trừng mắt nhìn người đòi tiền hoa kia.
Tôi rút bông hoa hồng khiến tôi cảm động ra, đập vào mặt hắn như quất vào mông ngựa: “Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt. Hạ Trường Ninh, anh giỏi lắm!”
Chân tướng rõ ràng
Tôi tức điên người cất bước bỏ đi, đột nhiên một bàn tay choàng hông tôi giữ lại. Hắn vong tay khóa cả tay lẫn eo tôi. Hai chân tôi vùng vẫy loạn xạ, gào lên mắng hắn “Buông tôi ra, đồ lưu manh! Cứu tôi với”.
Hắn mở cửa xe ném tôi vào rồi đè cả người lên người tôi. Chân tay tôi bị hắn ghì chặt. Trán hắn chạm sát xuống trán tôi, tôi không cựa quậy nổi buộc phải nhìn vào đôi mắt đen của hắn, trong mắt là cơn giận quay cuồng, giận vì thẹn quá!
Một giây sau đôi môi hắn ấn chặt lên môi tôi, những tiếng thét của tôi bị đẩy ngược vào trong.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã buông ra, hung tợn nói: “Em còn kêu một tiếng nữa thì anh sẽ tiếp tục”.
Môi tôi run run không dám kêu nữa nhưng cũng không ngăn nổi cơn giận đang dồn lên trong lòng. Tôi và hắn cùng thở hổn hển giống như hai con trâu chọi Đồ Sơn.
Hạ Trường Ninh quát tôi: “Em tốt nghiệp đại học cơ mà, còn là giào viên nữa. Em không dùng đầu óc mà suy nghĩ à, tại sao người của cửa hàng hoa có thể tìm thấy chúng ta chính xác như thế? Rõ ràng là Vi cố tình bảo hắn tới. Ninh Phước Sinh, em không hề tin tưởng anh một chút nào sao?”
Hắn nói một thôi một hồi khiến tôi dần bình tâm trở lại. Những lời hắn nói cũng có lý, nhưng dù có phải do Vi bảo người ta tới hay không thì chuyện này cũng vẫn do hắn đạo diễn mà?
“Anh nghĩ rằng anh cắt đứt sự nhớ nhung của tôi dành cho Đinh Việt là tôi sẽ yêu anh sao! Đừng có mơ!”
Gương mặt Hạ Trường Ninh thoáng qua một nét khó xử nhưng hắn vẫn cứng miệng nói: “Anh đã nói với em từ trước rồi, đường rộng thênh thang, ai thích đi đâu thì đi. Anh thích theo đuổi em thì đã sao nào?”
Được được, thủ đoạn hèn hạ thế này mà hắn cũng nói chính khí lẫm liệt như vậy được. Tôi mà tin hắn lần nữa thì tôi là con lợn!
“Anh Ninh, tiền anh đưa cho em không đủ”.
Ngũ Nguyệt Vi gõ gõ cửa xe, uể oải cười cợt trên nỗi đau của người khác, cố gắng chứng minh là hai người thông đồng với nhau.
Hạ Trường Ninh vùng dậy lao ra ngoài nhanh như một con báo, tôi cũng vội chui ra khỏi xe như một con thỏ. Bây giờ không đi thì còn đợi bao giờ! Ðáng tiếc, Hạ Trường Ninh đã đưa tay giữ tôi lại.
“Buông ra”. Tôi giận dữ.
“Đứng yên”.
MK! Tôi đâu phải là lính của hắn! Tôi cúi đầu cậy ngón tay hắn. Trời ạ! Ngón tay hắn làm bằng cái gì không biết! Tôi nghĩ có lẽ phải dùng dao cắt mới được.
“Vi, chúng ta đã quen biết bao năm rồi? Vậy mà cô còn giở chiêu này ra”.
Hạ Trường Ninh nghiến răng kèn kẹt. Sự tức giận của hắn toàn bộ biến thành sức mạnh dồn xuống cổ tay tôi! Đồ con lợn!
Ngũ Nguyệt Vi nhún vai: “Trách em làm hỏng việc tốt của anh à? Em đồng ý diễn vở này chẳng phải vì tình nghĩa bao năm của chúng ta sao, nhưng em có đồng ý khi xong chuyện sẽ không cho Ninh tiểu thư biết đâu. Cảnh sát mà, có nghĩa vụ bảo vệ công dân không bị lừa gạt. Hơn nữa, em chưa mua hoa bao giờ nên có biết mấy nghìn bông hồng giá bao nhiều tiền đâu? Tiền anh đưa cho em rõ ràng không đủ mà”.
Ha ha! Còn gì để nói nữa không? Tôi cố hất tay Hạ Trường Ninh ra và mắng: “Thẹn quá hóa giận phải không? Tính toán thông minh quá phải không? Anh còn không biết xấu hổ mà kéo tay tôi sao? Anh kéo tôi làm gì? Nói anh là lưu manh còn nhẹ đấy!”
“Đúng, tôi là lưu manh, tôi là lưu manh thì sao chứ? Ðừng cãi lý với lưu manh”.
Tôi tức quá, thậm chí còn không có tâm tư nghĩ đến chuyện kêu cứu nữa. Ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, tôi nghĩ thầm, mình không hất ra được thì rồi hắn cũng phải buông ra. Thi gan xem, người mất mặt hôm nay không phải là mình!
“Anh Ninh, anh cứ cố theo đuổi một con bé con thế này làm cái gì? Em quen anh bao năm rồi, buổi huấn luyện đặc biệt năm đó nếu em không đỡ đạn giúp anh thì anh đã chết lâu rồi. Anh quên sạch rồi hả? Mười ba tuổi anh vào bộ đội, bố em đối xử không tốt với anh sao? Anh cả anh hai em đối xử với anh không tốt sao?”
Hạ Trường Ninh nhìn cô ta, sự căng thẳng bỗng biến mất, hắn bất lực nói: “Vi, em đừng như thế. Đường đường một bông hoa nhài như em sao cứ muốn cắm vào bãi phân trâu như anh làm gì. Nhìn lại điều kiện của em đi, tốt thế còn gì. Anh cả anh hai em làm ăn sợ em không có tiền tiêu đã cho em hai mươi phần trăm cổ phần. Em chỉ cần đăng tin tìm bạn đời trên báo chí thì đảm bảo người tham gia sẽ đủ để tổ chức một giải đấu đấy! Anh văn hóa tiểu học, có muốn tham gia cũng không qua được vòng gửi xe đạp!”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngũ Nguyệt Vi đã lấp loáng nước, những giọt lệ dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, nhưng lúc này lại bị Hạ Trường Ninh chọc cho bật cười, mới cười được vài tiếng giọng nói lại trở nên oán trách: “Anh Ninh, từ năm mười bốn tuổi em đã chỉ muốn lấy anh. Năm nay em hai mươi sáu, em đã đợi anh mười hai năm rồi”.
Sắp thê thảm không kém gì các bộ phim Hàn Xẻng rồi, cứ làm như tôi là người thứ ba vậy! Bãi đỗ xe yên tĩnh, người bán hoa cũng đứng xem kịch cùng tôi. Hắn không đi được là vì một triệu rưỡi, còn tôi không đi được là vì bị Hạ Trường Ninh kéo tay.
Tuy nhiên còn có chuyện để mà vui mừng, hắn thì chắc chắn sẽ có thể đòi lại được triệu rưỡi, còn tôi thì vui mừng vì Đinh Việt không phải loại người như vậy.
Người tôi lảo đảo, Hạ Trường Ninh kéo tôi tới trước mặt hắn giống như giới thiệu hàng mẫu cho Ngũ Nguyệt Vi: “Người vợ mà Hạ Trường Ninh muốn tìm là như thế này này. Vi, em hiểu cũng tốt mà không hiểu cũng không sao. Thế được chưa! Em chơi anh một vố anh nhận, mất mặt anh cũng nhận nốt”.
“Tôi không đồng ý lấy anh!” Đây là vấn đề lập trường, không thể lơ mơ được.
“Im mồm! Anh không cầu hôn em”. Hạ Trường Ninh trừng mắt nhìn tôi.
Có lẽ là cuộc đấu võ mồm này đã làm tổn thương lòng tự trọng của những người đứng xem. Ngũ Nguyệt Vi cười, nụ cười của người bị tổn thương những vẫn phải cố gắng bảo vệ sự tự trọng của mình. Cô ta vênh mặt lên một lúc rồi mới nhìn về phía tôi đánh giá: “Đinh Việt chết rồi, chết ở Lương Hà. Ninh Phước Sinh, tôi lấy thân phận cảnh sát chính thức thông báo với cô việc này. Người của tập đoàn buôn lậu đã treo Đinh Việt lên. Chắc anh ấy gặp bọn chúng ở Lệ Giang, vì không muốn làm liên lụy cô nên anh ấy mới chia tay cô. Khi Anh Ninh tới thì đã chậm một bước. Vì sự cống hiến của anh ấy với vụ án nên phía cảnh sát tôn trọng ý kiến cá nhân của Ðinh Việt và không công khai việc này. Di ngôn trước lúc lâm chung của Ðinh Việt là hy vọng cô không biết tin anh ấy chết. Anh Ninh theo đuổi cô, còn tôi cắt đứt tình cảm của cô với Ðinh Việt theo mong muốn của anh ấy. Sự việc là như thế. Ninh Phước Sinh, Ðinh Việt tình sâu nghĩa nặng với cô như thế, cô không cảm thấy nhanh chóng quay sang yêu anh Ninh thể này là phản bội Đinh Việt sao?”...
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ