Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

“Em không yêu nó, có phải anh không biết đâu!”
Đại ca của Vi thở dài nói: “Ninh này, ông già biết rồi đấy. Mày cũng biết ông ấy chiều con Vi nhất, ông ấy muốn gặp bạn gái mày, mày dẫn đến cho ông ấy xem mặt. Là anh cả, anh nhắc mày một tiếng thế”.
Xem cái gì mà xem, làm sao mà phải thế? Ông già vốn nóng tính mà lại hay tự bênh vực, giờ thì mình mệt rồi đây. Sao dám dẫn Phước Sinh tới cho ông ấy nhìn chứ?
Mà kể cả có dám cũng phải làm sao cho Phước Sinh gật đầu mới được.
Ánh mắt tôi lại nhìn vào tờ thỏa thuận đó, không nhịn được cười. Giờ phải dựa vào nó rồi!
Mình phải nghĩ cách, làm thế nào để Phước Sinh chủ động mới được. Tốt nhất để cô ấy chủ động đề nghị, mình chỉ việc đồng ý, mọi sự mới êm đẹp được. Đây không phải nói đùa sao? Làm sao cô ấy lại đề nghị được cơ chứ?
Nghĩ tới đây, tôi lại thầm gọi tên Phước Sinh, lại có cảm giác thèm được cắn một miếng.
Cô ấy là một miếng đậu phụ cắn không đứt nấu không nát, nhưng tôi vẫn cứ muốn ăn mới lạ!
Có lúc nghe mọi người nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mình muốn ăn miếng đậu này thì ít nhất cũng phải cho được nó vào trong mồm mới được. Nhưng tình hình lại khác với suy tính, tôi chưa kịp đi tìm Phước Sinh thì cô ấy đã đi mất rồi.
Cô ấy đã rời khỏi thành phố này, bố mẹ Phước Sinh thở vắn than dài cho biết, cô ấy đã có bóng ma tâm lý, giờ muốn đổi một môi trường để giải tỏa. Cô ấy đến nhà ông chú ở đông bắc, nghe nói chỗ đó có rất nhiều rừng bạch dương, mùa đông có tuyết rơi trắng rừng. Đục một lỗ băng ra là cá sông sẽ tự động nhảy lên.
Ánh mắt bố mẹ Phước Sinh lấp lánh, tỏ ra rất có lỗi với tôi, không ngừng trách Phước Sinh học nhiều quá làm gì, hơn nưa còn dùng giọng điệu đặc trưng của phần tử trí thức khách sáo nói: “Trước giờ Phước Sinh may mắn nhận được sự chăm sóc của anh, làm cha mẹ, chúng tôi thấy vô cùng cảm kích”.
Dù nói như thế nhưng trong giọng điệu lại mang vẻ bất đắc dĩ và khẩn cầu. Họ yêu Phước Sinh, Phước Sinh nhất quyết không chịu yêu tôi thì họ chắc chắn cũng phải đứng về phe cô ấy.
Chính tôi nói với họ tin Đinh Việt đã chết, nghe vậy họ nhờ tôi xử lý việc này cho thích đáng. Khi đó có thể họ đã xem tôi như cọng rơm cứu mạng của Phước Sinh, hi vọng tôi có thể ở bên Phước Sinh làm cho cô ấy quên Đinh Việt. Không nghĩ tới kết quả là Phước Sinh lại đi mất.
Tôi không ngờ Phước Sinh đi dứt khoát như thế. Cô ấy không quên được Đinh Việt hay là muốn né tránh tôi? Tôi hi vọng là đáp án thứ hai. Dù sao né tránh tôi thì cũng tố hơn nhiều so với tưởng nhớ Đinh Việt.
Trong lòng tôi rất không hài lòng với việc cô ấy lâm trận bỏ chạy, tôi đã nghĩ đến nhiều ý tưởng hay như vậy mà còn chưa kịp thực ahnhf cô ấy đã chạy mấy, đúng là phí phạm tâm huyết của tôi mà.
Việc Phước Sinh rời khỏi như một thùng nước lạnh dội lên đầu tôi trong ngày hè nóng nực làm cái đầu nóng của tôi tỉnh táo lại.
Giây phút nghe tin này tôi cảm thấy rất mất mát, trong lòng trống rỗng, không còn chút tinh thần nào. Tôi rất không thích loại cảm giác này, cho nên tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy.
“Phước Sinh đến nhà chú cho khuây khỏa cũng tốt. Cô ấy định làm nghiên cứu sinh ở đâu?”
Bố mẹ Phước Sinh đã không nói chú cô ấy ở đâu thì tôi cũng không hỏi nữa. Việc này rất đơn giản, bố Phước Sinh chỉ có một em trai, nhờ bạn tra giúp là được ngay thôi mà.
Tôi mỉm cười lễ phép hỏi, bố mẹ Phước Sinh vội trả lời câu hỏi không quan trọng này của tôi: “Cô chú bảo nó học ở đâu cũng được, không biết nó có thi đỗ không nữa”.
Tôi hàn huyên vài câu rồi đi về. Câu trả lời không ra trả lời này làm tôi rõ ràng tâm tình của người làm cha làm mẹ. Chắc là Phước Sinh đã chém đinh chặt sắt rằng cô ấy tuyệt đối không thích tôi, Hạ Trường Ninh, nếu không làm sao bố mẹ cô ấy giấu kĩ như vậy?
Đi ra khỏi khu nhà, tôi dừng một lát dưới tán cây ngô đồng. Đã mấy lần tôi đưa Phước Sinh về nhà, nhìn bóng lưng cô ấy, tóc đuôi ngựa lắc lư, rộn ràng như một chú chim sẻ. Cô ấy chưa từng quay đầu lại nhìn tôi lấy một lần, sau này cô ấy có quay lại nhìn không nhỉ?
Tôi gọi điện thoại cho Mai, không phải tôi muốn hỏi làm thế nào liên lạc với Phước Sinh, cũng không phải muốn hỏi cô ấy đến thành phố nào. Tôi chỉ muốn xác nhận một việc, cô ấy có quay lại không?
“Đừng hỏi em, em đang đau lòng gần chết đây. Hóa ra nhờ anh em mới được biết nó đi đấy!” Mai thở hổn hển.
“Anh cũng đau lòng gần chết, tối nay em với Mai Sơn đi uống rượu với anh đi!”
Ngay cả Mai mà cô ấy cũng không nói, đúng là quyết đoán. Cô ấy không quay đầu lại thì tôi đuổi theo cô ấy là được.
Đi xa đến mấy thì nơi này cũng là thành phố cô ấy lớn lên từ nhỏ. Đi dứt khoát đến mấy thì nơi này cũng còn có bố mẹ và bạn bè cô ấy. Có câu nói thế nào nhỉ? Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.
Mình phải dệt lại tấm lưới ở đây cho chức chắn một chút.
Thành công hẹn được Mai và Mai Sơn đến để hai người bọn họ nhìn thấy cảnh tôi thất vọng. Có lẽ khi Mai liên lạc được với cô ấy thì Mai sẽ nói với cô ấy, ngày a tháng b năm c, sau khi mày đi, người nào đó đã đau lòng gần chết, say quên ngày tháng. Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai đây sẽ là một chuyện nhỏ làm cho Phước Sinh cảm động mềm lòng.
“Anh, Hạ Trường Ninh, có điểm gì không xứng với cô ấy?” Tôi không rõ.
Mai cầm chén cười, bàn tay cũng run run: “Ai bảo lúc đầu anh để cô ấy cảm thấy anh chính là loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, một thằng lưu manh thích chơi khăm chứ?”
Tôi nhớ tới Đinh Việt, hừ một tiếng hừ một tiếng. Cao hơn tôi một chút, đẹp trai hơn tôi một chút thì sẽ không phải lưu manh?
“Anh đợi cô ấy!”
Tôi nói lời này chỉ để hi vọng có thể đến được tai Phước Sinh. Nhưng lời nói ra miệng, tôi lại cảm thấy mình thực sự nghĩ thế.
Về nhà, tôi đứng trên ban công tầng 33, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, sao trời hôm nay rất sáng, rất gần tôi. Xe hơi dưới đường nhiều như một đám gián nhanh chóng bò khắp nơi.
Đêm khuya trong thành phố cực kì yên tĩnh, gương mặt Phước Sinh hiện lên vô cùng rõ ràng. Tôi nhớ lại lúc cô ấy nhận bông hồng, khẽ cắn môi, trên mặt tràn ngập cảm động và dịu dàng. Nói tôi là lưu manh? Bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa tôi nhất định sẽ là quân tử, ngụy quân tử! Chỉ cần cô ấy thích!
Trong phòng sách toàn là sách quân sự và chuyên ngành. Tôi kéo ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ bìa đen.
“Phàm trọng ngoại tất vụng nội. Trích ‘Liệt tử – Hoàng Đế’, nghĩa là người coi trọng bề ngoài thì nội tâm nhất định sẽ rất đơn giản”.
“Chưa nghiệm mà tất, ngu dã, chưa tất mà cứ, vu dã. Trích ‘Hàn Phi Tử – Hiển Học’, ý là chưa trải qua nghiệm chứng đã khẳng định thì là thằng ngu, chưa thể khẳng định chắc chắn đã lấy làm căn cứ thì là lừa gạt người khác”.
“Tiếng thanh mà liền thể, ngoại tú mà nội huệ. Trích ‘Hàn Dũ – Đưa Lý Nguyện về bàn cốc tự’. Có thể dùng ca ngợi đối phương thân thể nhẹ nhàng, ngoại hình thanh tú, lại là người thông minh”.
“Đã thấy biển thì không trọng nước, đã thấy Vu sơn không trọng mây, thấy nhiều hoa coi thường phong cảnh, nửa duyên tu đạo nửa duyên quân. Trích ‘Nguyên Chẩn – Ly Tư’, ý là trong lòng không ai có thể so với cô ấy, thấy nhiều người đẹp hơn nữa cũng không hứng thú”.
Tôi còn ghi chép rất nhiều, sau khi Phước Sinh châm chọc tôi vô văn hóa tôi đã học vẹt những câu này, muốn kiếm lại một chút thể diện trước mặt cô ấy.
Tôi nhớ lại hôm đó lưu loát đọc được một câu làm Phước Sinh kinh ngạc, không nhịn được lại bật cười. Không được học nhiều nhưng cũng phải biết chữ, ai sinh ra đã có thể nhớ hết mấy câu loằng ngoằng này chứ?
Tôi mở quyển Đường Tống thi từ đại toàn ra, lật bừa một trang, đột nhiên nhìn thấy một câu trong “Vọng Giang Đông” của Hoàng Đình Kiên: “Trước đèn viết văn chương vô số, tiếc không có một người truyền nghiệp”, trong lòng lại xuất hiện một tia phiền muộn khó hiểu.
Ném quyển sổ vào ngăn kéo, tôi châm một điếu thuốc, hung hăng tự nói với mình: “Hạ Trường Ninh, mày còn sợ chưa đủ mất mặt à? Không tán được cô ta thì mày còn xứng đáng là một thằng bộ đội nữa không?”
Ánh mặt trời nơi cực đông
Mặt trời dần lên cao, tôi nhắm mắt lại trong cơn gió nhẹ sáng sớm cảm nhận sự ấm áp của những tia nắng đầu tiên trong ngày. Nắng và gió tràn qua thân thể tôi rồi dần trôi về phương tây.
Tôi chậm rãi mở hai tay ra. Không biết đã từng có ai làm như vậy chưa, dang rộng cánh tay lúc mặt trời vừa lên sẽ khiến mình thả lỏng như được dung nhập vào trời đất. Nhìn những đường chỉ tay trong lòng bàn tay, đường tình của tôi không hề phức tạp. Nắm chặt tay, người để lại một dấu vết sâu sắc trên đường tình của tôi kia đã đi đến thiên đường.
Nheo mắt đón ánh sáng rực rỡ, Đinh Việt, ở trên trời anh đang nhìn em hạnh phúc, đúng không?
Không phải mỗi một người đều có trải nghiệm như tôi, tuy nhiên trải nghiệm như vậy không phải lý do tôi đắm chìm trong đau buồn. n Ai mà không vất vả làm việc, vất vả sống dưới ánh mặt trời chứ? Tôi Ninh Phước Sinh chỉ là một con người tầm thường trong vô số chúng sinh, tôi không thể là ngoại lệ....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

pacman, rainbows, and roller s