XtGem Forum catalog
Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Tiểu Mỹ giằng co rồi ngồi xuống, lí nhí đáp: “Hắn và vợ đã kết hôn mười mấy năm rồi, con cái cũng có rồi, hắn cũng đâu dễ dàng gì”.
Hạ Trường Ninh tức điên lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn tức. Hắn đập bàn và chỉ Tiểu Mỹ: “Sau này đừng khóc tìm anh uống rượu giải sầu nữa, anh sẽ không nói gì nữa. Em chấp nhận ăn cám làm bồ nhí thì không ai thèm thương em đâu!”
Tiểu Mỹ nước mắt lưng tròng, lần này thực sự đứng dậy đi về.
Chị Trần thở dài: “Tiểu Mỹ cũng thật là, sau lưng thì khóc thầm mà trước mặt vẫn đối xử tốt với hắn”.
Cơn giận của Hạ Trường Ninh vẫn chưa nguôi: “Phó giám đốc bệnh viện mà ngay cả tiền thuê nhà cũng không có, lại còn đòi bao bồ nhí? Nghe một câu “Anh yêu em” của đàn ông là không còn đầu óc gì sao? Đi càng tốt, đỡ cho bố nhìn thấy là muốn chửi, nói cũng không nghe”.
Tôi ngồi bên hắn không nói một lời nào. Tôi thực sự muốn hỏi hắn, hắn cũng sòng phẳng chuyện tiền bạc và tình cảm như thế sao?
Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện của Tiểu Mỹ một lúc rồi lại tươi cười.
Cô gái tên là Tiểu Diệp cũng làm bồ nhí được Hạ Trường Ninh tuyên dương ban nãy châm một điếu thuốc rồi thản nhiên nói: “Trước khi cặp với Lưu Sinh cũng có một người đàn ông tìm em, không ly hôn, em nói được. Không có nhiều tiền, em nói cũng không thành vấn đề. Nhưng bảo em móc tiền túi ra thuê phòng mua đồ dùng? Biến nhanh cho khuất mắt! Trên thế giới này, đàn ông chả có mấy người tốt”.
Hạ Trường Ninh bật cười: “Mắng cả anh à?”
Tiểu Diệp nửa cười nửa không và đưa mắt nhìn hắn, sau đó nhìn sang tôi, búng búng tàn thuốc đáp: “Anh khác, anh không dẫn Phước Sinh tới thì bọn em đều nghĩ anh gay đấy”.
Mọi người ồ lên cười, cười ngặt nghẽo.
Tôi nhớ lại đợt Hạ Trường Ninh tới trường tôi lắp đặt camera giám sát, tôi lừa các giáo viên trong trường hắn là gay, nghĩ lại tôi cũng không nhịn được cười.
Chị Trần đưa cho tôi một điếu thuốc và nói: “Phước Sinh dần dần sẽ quen thôi. Đám người bọn chị đều không có văn hóa, chỉ biết thẳng thắn và nghĩa khí thôi”.
Tôi lắc đầu nói không hút.
Chị ta ra vẻ tiếc nuối và nói tiếp: “Không biết hút à, lâu ngày sẽ biết thôi”.
Lời chị ta nói làm tôi sợ run. Tôi nhìn Hạ Trường Ninh, cho rằng hắn sẽ ngăn cản.
Hạ Trường Ninh vỗ vỗ tay tôi bảo: “Không phải chỉ có lưu manh mới hút thuốc, chẳng qua nghĩ đến vấn đề sức khỏe nên không biết thì đừng có học”.
Tư tưởng của hắn hóa ra là thế này sao?
Không chỉ là tư tưởng của hắn, mà bạn bè hắn, hành vi của hắn trước mặt bạn bè, tất cả thể hiện trước mắt tôi một Hạ Trường Ninh hoàn toàn mới. Cuộc sống của hắn và tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi cứ cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng hình như lời hắn nói cũng không sai. Tôi cảm thấy mơ hồ, thôi, tóm lại đây là một cách sống hoàn toàn mới, tôi sẽ phải thích ứng với nó. Nhớ tới câu nói của chị Trần, dần dần rồi sẽ quen, tôi lại cảm thấy sợ hãi. Sau này tôi sẽ uống rượu, hút thuốc, nói tục chửi bậy như đám bọn họ sao? Mà dường như Hạ Trường Ninh không hề để ý đến những chuyện này.
Thế giới của lưu manh hoàn toàn khác của người thường.
Ác ý khắp nơi
Khi chỉ còn lại tôi và hắn, tôi vẫn nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay.
Hạ Trường Ninh cầm tay tôi hỏi: “Em sợ rồi à? Cảm thấy thấp kém, vô văn hóa?”
“Không phải. Chỉ là em thấy… chuyện như vậy sao có thể mang ra bàn luận trắng trợn như thế được?” Tôi thực sự không cho rằng đã làm bồ nhí lại còn mang các điều kiện của mình ra khoe là một chuyện vinh dự gì. Còn chuyện phụ nữ yêu người ít hơn mình dăm bảy tuổi thì là tình yêu hay trò đùa? Vậy mà khi Hạ Trường Ninh đề nghị bình chọn bà chị và em út mọi người lại cười không ngớt, tôi không hiểu nổi.
Hạ Trường Ninh hừ một tiếng: “Những người như em học xong rồi đi làm, mới va chạm với xã hội thì không thể nào hiểu được bọn họ. Ví dụ như chị Trần, bố mẹ chị ấy nghỉ hưu sớm, chị ấy phải nuôi em gái, hai người tốt nghiệp cấp ba xong không thi đại học. Làm gì? Không có quan hệ thì không tìm được công việc tốt, chị ấy đã từng làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng đèn điện, từng bán hàng ở chợ đêm, mở quán ăn bên đường, dành dụm được ít tiền thì mở một cửa hàng nhỏ, từng bước đi lên. Em xem, quần áo chị ấy mặc trên người hôm nay đều là hàng hiệu, đều do chị ấy tự mình kiếm tiền mua được. Anh thực sự khâm phục chị ấy”.
Tôi a một tiếng, hình tượng chị Trần lẳng lơ và đậm mùi xã hội đã thay đổi một chút.
“Ngày đó anh và em trai đi ăn cơm, em trai anh nhận nhiệm vụ cách quán ăn chị Trần không xa. Vốn chị ấy đã mở quán trà tại nhà mình, để thuận tiện cho khách nên mở thêm một cái cửa trên tường bên hông quán, lúc đó bị cưỡng chế xây bịt lại. Cứ có người của bên quản lí thị trường hoặc 113 áp sát là chị ấy lại gào lên “sàm sỡ” rồi lăn lộn dưới đất, đanh đá lắm. Anh thấy chị ấy cũng đâu dễ dàng gì. Số chị ấy cũng không may, tự nhiên có người dân trong tiểu khu khiếu nại. Trong thành phố này có bao nhiêu nhà xây dựng trái phép mà sao cứ phải nhất quyết đòi dỡ quán trà chị ấy vất vả mở ra?”
“Vậy có bị cưỡng chế không?”
Hạ Trường Ninh thở dài: “Phước Sinh, em tiếp xúc quá ít với những mặt tối của xã hội. Về mặt pháp luật mà nói thì phải xây lại bức tường, nhưng về tình lý thì nhà chị ấy không sát mặt đường mà còn ở trong tiểu khu cũ, mặc dù thay đổi kết cấu kiến trúc nhưng bức tường ấy cũng không phải bức tường chịu lực, kì thực mắt nhắm mắt mở cho qua cũng xong. Gia đình chị ấy có ba người không đi làm, cuộc sống không dễ dàng gì. Vì vậy anh mới giúp chị ấy một chút, đội thi hành đã tới, anh bảo chị ấy cứ biên bản chấp nhận xây lại tường, còn xây lúc nào thì cứ kệ nó thôi”.
“Bây giờ thì sao? Quán trà của chị ấy còn mở không?”
“Kéo dài một thời gian, chị ấy kiếm đủ tiền làm việc khác nên đã chủ động xây lại tường. Như vậy không phải xong rồi sao?”
Tôi lại ờ một tiếng nữa, nếu là tôi thì tôi chắc chắc không dám đập tường mở quán, càng đừng nói tới chuyện tiếp theo nữa.
“Họ là những người sống ở dưới đáy của xã hội, tình yêu phải xếp sau tiền bạc, ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà nói chuyện yêu đương thì có mà cạp đất mà ăn. Đừng coi thường họ, không được coi thường bất cứ ai cả, nhớ chưa?”
Tôi quay sang nhìn Hạ Trường Ninh, những đường nét trên gương mặt nhìn nghiêng của hắn rất rõ ràng, rất cương nghị. Tôi cười ha ha hỏi hắn: “Tại sao anh lại chia tay với Dật Trần? Hồi đó anh ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên không dám yêu à?”
Hạ Trường Ninh chỉ thoáng giật mình rồi lại cười: “Anh không phải người bản địa, mới xuất ngũ mở công ty tới Đông Quản nhập hàng, bố mẹ cô ấy nghĩ anh là một gã ma cà bông không rõ gốc gác nên không đồng ý. Anh cũng không có nhiều tiền để ngày nào cũng bay tới Thâm Quyến, vì thế đành chia tay”.
“Vì thế anh mới xác định kiếm tiền là trên hết?”
Hắn quay sang nhìn sâu vào mắt tôi, cười đáp: “Còn nhớ những lời ở quán trà không? Đàn ông nói anh yêu em còn không chân thành bằng xếp một đống tiền trước mặt em”.
Tôi gật đầu: “Em nghe chuyện về mấy chị ấy và rất xúc động, em quyết định không tin lời ngon tiếng ngọt của đám đàn ông nữa”.
“Đó là những người đàn ông khác, không phải anh. Những người cao quý như anh khác hoàn toàn với những kẻ đã bao em út lại còn luôn mồm nhắc tới tình yêu đấy”.
“Tặc tặc, Hạ Trường Ninh, da mặt anh dày quá đấy! Thế nào là người cao quý?”
Hắn cười tủm tỉm đáp: “Tự trọng, tự tôn, không ngừng vươn lên, biết chưa?”
Cái tên này chỉ biết dát vàng lên mặt thôi! Tôi chớp chớp mắt tò mò hỏi hắn: “Ban đầu em cảm thấy anh là tên lưu manh không có văn hóa, anh tức lắm, đúng không? Lòng tự trọng rất bị tổn thương đúng không? Vì thế mới đi học thuộc thơ từ?”
Tôi nói xong liền bật cười thành tiếng.
Hạ Trường Ninh hắng giọng, muốn giữ gìn hình tượng nhưng cuối cùng cũng không nhịn được cười, bàn tay đưa sàn ôm em tôi bắt đầu làm loạn.
Đây là kiểu thẹn quá hóa giận điển hình! Tôi cười và vặn vẹo người xin tha. Hắn hừ một tiếng rồi đáp: “Để xem sau này em còn dám cười nhạo anh nữa không”.
Tôi áp tới trước mặt hắn, dưới ánh trăng vẫn có thể thấy vẻ xấu hổ trên gương mặt hắn. Tôi cười lớn rồi vụt chạy: “Hạ Trường Ninh, hóa ra anh xấu hổ! Anh cũng có lúc xấu hổ, ha ha”.
Chắc hẳn chẳng có ai dám nói với hắn như thế, Hạ Trường Ninh tức giận nhìn tôi nghiến răng kèn kẹt. Bây giờ tôi cảm thấy hạnh phúc và niềm vui đang tràn ngập trong lòng. Tôi chạy vài bước, cười tới mức không kịp thở.
Hạ Trường Ninh thong thả đi tới, tôi chuyển sang tư thế phòng bị. Hắn không sáp tới mà chỉ cười nhìn tôi: “Phước Sinh, lại đây”.
Tôi lắc đầu, sợ hắn bắt nạt.
Hắn nghiêm túc nói: “Anh muốn ôm em”.
Tôi nhìn trái nhìn phải. Con phố yên tĩnh, hai hàng cây bên đường rậm rạp, in bóng tối dưới những ngọn đèn đường. Tôi lại gần vòng tay ôm hắn và cười: “Anh lớn thế này rồi còn chơi trò thể hiện tình cảm trên đường phố, bị người khác nhìn thấy mất mặt lắm”....
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt