Mai nhìn tôi rồi nói: “Biết đâu hắn thật sự đang bận việc gì đó”.
Tôi mím môi không nói gì, không đồng ý với quan điểm này. Chuyện này là sao chứ? Tôi hối hận xanh cả ruột. Làm sao tôi phải nhắn tin cho hắn?
Mai đáp đầy nghĩa khí: “Tao đi do thám cho mày, xem xem Hạ Trường Ninh chơi trò gì”.
“Mai, mày nhất định không được để Hạ Trường Ninh biết. Tao không thể mất mặt được”.
Bây giờ tôi muốn giết hắn, thôi, không cặp với hắn nữa cũng tốt! Mới được bao lâu mà đã thế này chứ!
Mai vội vã hứa hẹn sẽ không để Hạ Trường Ninh biết.
Hai hôm sau, Mai gọi tôi đi uống trà. Tôi nhớ tới quá trà Mây Tím nên muốn kéo Mai qua đó. Mai ngăn tôi lại rồi lúng túng nói: “Phước Sinh, chúng ta đến quán cà phê được không?”
“Tại sao lại không tới đó?”
Mai chần chừ một lúc rồi mới nói với tôi: “Hôm qua tao và Mai Sơn tới quán Mây Tím thì thấy Hạ Trường Ninh ngồi cùng một cô gái. Tao hỏi riêng ông chủ thì được biết cô gái ấy là bạn gái Hạ Trường Ninh, mấy hôm nay ngày nào Hạ Trường Ninh cũng tới đó với cô ta”.
Tôi cười gượng, trực giác nói cho tôi biết cô gái đó là Dật Trần. Không cần biết có phải là hiểu nhầm hay thực sự có chuyện gì, nhưng chuyện Hạ Trường Ninh ở bên cạnh cô gái khác, hắn về mấy hôm nhưng không tới tìm tôi đều là sự thật.
Tôi kéo Mai tới quán cà phê khác.
Nó vẫn lo lắng nhìn tôi. Tôi mỉm cười: “Tớ và Đinh Việt ở bên nhau lâu như thế, còn với Hạ Trường Ninh chẳng qua là cảm động nên mới vừa bắt đầu thôi, không có chuyện gì đâu. Như thế này lại hóa hay”.
“Hạ Trường Ninh làm trò gì thế, tao phải đi hỏi cho rõ mới được”.
“Đừng đi, muốn giải thích thì hắn sẽ tự nói. Không nói thì thôi. Hắn đối xử tốt với tao nên tao cảm động thôi, không có gì khác”. Mặc dù nói thế nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tôi nghĩ nhất định là do đã quen với việc hắn theo đuổi tôi, đối tốt với tôi nên một khi hắn chuyển sang cô gái khác thì tự nhiên tôi sẽ có cảm giác mất mát.
Tôi hy vọng kì thi của tôi nhanh chóng có kết quả, tôi hi vọng mình đỗ. Thi không đỗ thì thất vọng biết bao. Tôi đã nghỉ việc, nếu như không đỗ thì tôi phải mau chóng tìm công việc mới.
Thế giới này quá nhỏ, khi tôi và Mai rời khỏi quán cà phê chuẩn bị đi ăn tối thì lại chạm mặt bọn họ.
Dật Trần vừa nhìn thấy tôi liền khoác tay Hạ Trường Ninh, cô ta nhìn đầy đặn hơn trong ảnh, tuy vậy chỉ cần thoáng nhìn là tôi nhận ra cô ấy ngay. Nhưng ảnh thì không biết nói chuyện, còn Dật Trần trước mặt tôi thì lại sống sờ sờ… hóa ra cô ta trông thoải mái thế này, đặc biệt trên môi luôn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông len lỏi vào tận sâu trong lòng người khác.
Khuôn mặt tôi chắc chắn bị gió lạnh thổi tới mức đờ đẫn rồi nên mới cứng đơ ra như vậy. Mai huých tôi, tôi mới nhìn Trường Ninh cười: “Lâu quá không gặp”.
Hạ Trường Ninh vẫn để Dật Trần khoác tay, cười hì hì nói: “Phước Sinh, giới thiệu với em đây là Dật Trần”.
Cô ta nhìn tôi cười dịu dàng, không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng rất quyến rũ, có vẻ nữ tính dịu dàng tự nhiên. Cho dù tôi và cô ta đều là những cô gái thanh nhã nhưng tôi lại không có nét nữ tính như thế.
Tôi thực sự muốn gào lên nhưng lại không nói gì cả.
Tìm bạn gái cũ về rồi nên không cần tôi thế thân nữa? Câu Hạ Trường Ninh nói không tìm người thế thân lại vang lên bên tai tôi, nhưng sao bây giờ lại cảm thấy ngứa tai thế?
Vô cùng tức giận, tối hôm đó tôi đã gọi điện cho hắn: “Hạ Trường Ninh, anh đang chơi em đúng không?”
Hắn liền cười, cười rất kiêu ngạo: “Phước Sinh, em đang ghen đúng không? Em có thể tìm một biệt danh cho anh, không cần gọi cả họ tên anh thế đâu. Lấy anh nhé?”
Tôi khó chịu thế này mà hắn lại cười? Bởi vì tôi nói không lấy hắn nên hắn mới giở trò này để trả thù tôi? Tôi xót xa nói với hắn: “Anh thật là đáng ghét, em ghét nhất là người khác giở thủ đoạn với em, cả đời này em không thèm để ý tới anh nữa. Anh nhớ đấy, Hạ Trường Ninh”. Tôi cúp máy đánh rụp.
Ngày hôm sau Hạ Trường Ninh tới, đứng ngoài phòng khách nói chuyện với bố mẹ tôi. Cho dù mẹ tôi gõ cửa thế nào tôi vẫn nhất quyết không mở.
Tôi ghé sát tai vào cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nhỏ dần, sau đó là tiếng đóng cửa, tôi mới thở phào, tưởng rằng bố mẹ và Hạ Trường Ninh đều đi rồi nên tôi mở cửa.
Hắn xuất hiện ở trước cửa phòng với nụ cười đắc ý. Tôi hét lên rồi đóng cửa. Hắn dùng một tay giữ lại, tôi cố hết sức cũng không thể nào đóng vào được.
“Hạ Trường Ninh, anh là đồ lưu manh”.
“Không lưu manh thì làm sao nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của em chứ?”
“Em ghét anh! Anh đi đi”. Tôi buông tay rồi nhân tiện cầm gấu bông đập hắn.
Hạ Trường Ninh vung tay túm luôn con gấu bông, tôi còn chưa kịp buông tay thì cả người lẫn gấu đều bị kéo vào lòng hắn. Đầu gấu bông kẹp giữa tôi và Hạ Trường Ninh.
Tôi lúng túng quay mặt đi. Con người này quá đáng ghét, tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn.
“Không chủ động gọi cho em cả mười ngày, Phước Sinh, em yên tâm để anh đi tìm bạn gái cũ như thế à? Phước Sinh, công bằng với anh một chút”. Hắn nhẹ nhàng nói rồi ném con gấu ra ngoài và hôn tôi tới tấp, hung hăng bá đạo không cần thương lượng.
Tôi mơ hồ nghĩ, lẽ nào tôi thực sự động lòng rồi sao? Tôi lại thấy giận, tại sao lúc nhìn thấy hắn tôi lại thấy vui hơn là thấy giận? Nghe hắn nói thì hình như hắn cố ý làm tôi ghen. Tôi đã ghen, nhưng tôi lại vui, vui vì hắn đã không thay lòng đổi dạ.
“Tập trung một chút”. Hạ Trường Ninh tranh thủ nói vài câu.
Mặt tôi nhất định đang đỏ bừng, tôi có thể cảm thấy mặt tôi đang rất nóng. Tỉnh táo lại, tôi cúi đầu không cho hắn chạm vào nữa.
Hạ Trường Ninh nâng mặt tôi lên ép tôi nhìn hắn, sau đó cười vô cùng dữ tợn: “Nhóc con, còn đấu với anh sao? Bây giờ có lấy không? Nếu không lấy đến lúc hối hận cũng đã muộn”.
Dù thế nào tôi cũng không thể nhượng bộ hắn được: “Không lấy, em không muốn ở bên anh nữa, xem anh làm gì được nào”.
Hắn đưa tay bẹo má tôi, dịu dàng nói: “Tiền dâm hậu sát”.
Tôi bất giác rùng mình còn Hạ Trường Ninh cười ha ha. Tôi nắm chặt tay rồi lừa lừa chọc vào sườn hắn, tôi không tin hắn không buồn.
Hạ Trường Ninh không hề nhúc nhích rồi nói với vẻ khinh thường: “Phước Sinh, em có máu buồn, đúng không?”
Tôi sởn gai ốc hét lên một tiếng rồi lui về phía sau: “Không chơi thế”.
“Lại đây”.
Rõ ràng là hắn sai tại sao tôi phải đầu hàng? Đôi chân không nghe lời đã bước tới rồi.
Hạ Trường Ninh dựa vào thành ghế với điệu bộ ngạo mạn vốn có của một tên trọc phú: “Báo cáo tình hình tư tưởng của em đi, trong quãng thời gian qua đã nghĩ những gì?”
Tôi lườm một cái với vẻ khinh thường.
“Không nói à?”
“Chuyện Dật Trần thế nào?” Tôi chuyển chủ đề.
Mắt Hạ Trường Ninh lấp lánh, miệng cười tới tận mang tai, lại còn úp úp mở mở: “Chuyện này à, nói ra dài lắm…”.
Nhìn bộ dạng đắc ý chưa kìa! Tôi sầm mặt lại: “Tôi không cần người đàn ông mà người khác đã đụng vào!Anh đi đi”.
Hạ Trường Ninh ung dung đáp: “Anh không đi”.
“Anh ngồi chơi, tôi đi”. Tôi quay người định bỏ đi. Sau lưng vang lên tiếng gió, không có gì bất ngờ, tôi đã bị hắn bắt được. Hắn chỉ cần dùng đầu ngón tay chọc vào eo tôi là tôi đã kêu rống lên như lợn bị chọc tiết.
“Không đấu võ, chỉ đấu văn! Không chơi như vậy”. Tôi hận hắn, hận chết đi được.
Tiếng cười của Hạ Trường Ninh còn chưa dừng lại tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Trời ạ, không được để tôi mất mặt trước bố mẹ, tôi đầu hàng!
Hạ Trường Ninh buông tay. Đầu tóc tôi rối bời, mặt nóng bừng, đã rơi vào tay hắn rồi thì không có cơ hội đổi đời nữa sao?
Bố mẹ nhìn nhau cười rồi hỏi: “Hai đứa ăn cơm ở nhà hay ra ngoài ăn?”
“Ăn ở nhà”. Hạ Trường Ninh cười.
“Ra ngoài ăn”. Tôi không thể để bố mẹ thấy trò cãi vã này được.
“Trường Ninh mới về, hôm nay ăn ở nhà đi”.
Tôi trợn mắt nhìn, tại sao hắn có thể từ từ lấn tới dễ dàng như vậy? Tôi tức giận cũng phí công à?
Hắn ghé sát tai tôi nói thầm: “Ăn xong cơm anh sẽ báo cáo tình hình mấy hôm nay cho em. Không được ầm ĩ trước mặt bố mẹ!”
Tôi lập tức đồng ý.
Tôi tò mò về hắn, tôi tò mò về quá khứ, tò mò về những mối tình đã qua của hắn. Hạ Trường Ninh ép tôi như vậy khiến tôi nhận ra rằng trong lòng tôi đã có hắn. Tôi thực sự nhớ hắn, ghen vì hắn.
Chuyện Dật Trần
Có lẽ mối tình đầu của bất kì ai cũng vô cùng đẹp đẽ, khi mất đi rồi nhớ lại luôn chỉ nhớ đến sự ngọt ngào và mông lung của nó.
Sau khi ra quân Hạ Trường Ninh đã quyết định mở công ty riêng để làm ăn, và hắn đã gặp Dật Trần lúc đi nhập hàng.
Lúc đó Hạ Trường Ninh vẫn còn trẻ, Dật Trần cũng vừa tốt nghiệp đại học đi làm. Dật Trần là một cô gái nho nhã, nói theo lời của Hạ Trường Ninh thì cô ta giống một đóa sen trắng.
“Ngũ Nguyệt Vi là người đẹp cổ điển, nếu cô ta im lặng thì như một nhành lan đẹp trong khe núi. Sao anh không thích cô ta?” Vẫn nghe nói đàn ông yêu bằng mắt, tôi vẫn luôn cảm thấy kì lạ....
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ