Công cụ tìm kiếm bởi Google
Đáng chú ý
NewTruyện sex người lớn update 3Sex.SexTgem.Com
NOTE CỜLÊFC.HAYDAY.MOBI là wap tải game và ứng dụng admin làm riêng không kích hoạt nhé yên tâm.
NEW QVIP.APK.VN Kho 19.000 app dành cho android miễn phí 100%.
Tìm kiếm » Tệp tin (0)
Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
Tác giả : Tắc Mộ,
Thể loại: Ngôn Tình
Tóm tắt truyện:

Trương Nhất Manh năm nay 24 tuổi.

Cô có một đứa con 7 tuổi …

Không có gì để nghi ngờ, đó là một đứa bé trai.

Bản chất của nam chính: Tiểu Bạch.

Thể loại truyên: rõ ràng, ngốc nghếch, vui vẻ.
Chương 1
Trương Nhất Manh là một y tá.

Là một trong những y tá trong bệnh viện nhân dân lớn nhất ở thành phố A.

Làm việc ở bệnh viện tốt nhất thành phố A, Trương Nhất Manh vào đây làm cũng nhờ có chút ít quan hệ, sau khi làm việc ròng rã hai năm, mọi việc dần tốt hơn, nhưng nếu thời gian có thể trở về, cô nhất định chọn học nghiên cứu, hoặc là đến bệnh viện khác, hoặc dứt khoát đổi nghề, tóm lại không cần đến bệnh viện tốt nhất làm y tá là được.

Nếu như vậy, thì cô cũng sẽ không nhận được một đứa con từ trên trời rơi xuống.

***

Trước cửa phòng VIP trong bệnh viện nhân dân tốt nhất này là hai hàng bảo vệ mặc toàn áo đen, giống hệt trong phim The Matrix, Trương Nhất Manh tình cờ đi qua sợ hãi đến mức chân như nhũn ra, sau đó nghe nói, thì ra là con trai thứ ba của gia tộc nổi tiếng trong thành phố A – Trương Ninh Giản bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang sống đời sống thực vật, nhà họ Trương vốn vừa trắng vừa đen, cho nên tai nạn xe đó nghe bảo là do có người cố tình gây nên, vậy nên con trai lớn của Trương gia đã phái rất nhiều người đứng giữ cửa, giờ chỉ chờ vị thiếu gia xui xẻo kia tỉnh lại.

Nói đến họ Trương thì đúng là có không ít màu sắc khác nhau, nghe nói họ Trương lúc trước là xã hội đen, thế lực không nhỏ, của cải đếm không xuể, giao thiệp lại rộng, những năm 80, khiêu dâm, xã hội đen … bị khống chế rất nghiêm ngặt, họ Trương thừa dịp này rửa tay gác kiếm, cho nên tạo nên tập đoàn Trương thị vô cùng nổi tiếng ngày nay. Nhưng cũng nghe nói, tập đoàn này có hàng tá quan hệ trong tối, không thể phơi bày ra ngoài ánh sáng, lúc nào cũng có thể vùng lên phát huy tác dụng. Đến giờ thì chỉ còn ba người con trai, mặc kệ là ai cũng đều có danh tiếng lẫy lần, đủ để hấp dẫn rất nhiều người.

Nghe nói…

Tất cả những chuyện liên quan đến họ Trương hay Trương Ninh Giản, trước đó đều không thể bỏ hai chữ “nghe nói”, giống như những cô ả đào sắp chết hay những vị cao nhân sắp thẳng cẳng trong truyện kiếm hiệp vậy, cho dù bọn họ không hề muốn làm trò hề cho phố phường, nhưng dân chúng phố phường vẫn lấy bọn họ ra mua vui.

Trương Nhất Manh vừa cắn hạt dưa vừa nghe chuyện bà tám, nghĩ thầm, tại sao cũng là họ Trương như nhau, nhưng cô lại là một người dân cực kỳ bình thường, còn người ta lại có thể kiêu ngạo nằm trong phòng VIP, bên ngoài còn có vệ sĩ đứng hai hàng, khoa trương đến vậy chứ?

Nhưng thôi, làm một người dân bình thường cũng không phải không tốt, ít nhất cũng không có những người lúc nào cũng nhăm nhăm làm hại mình.

Tối ấy, Trương Nhất Manh phải trực đêm, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang rung chuông, cô liếc các phòng bệnh, sau đó lười biếng đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa vào phòng cô liền tỉnh táo lại – – đây chẳng phải phòng của Trương Ninh Giản – con trai út nhà họ Trương sao?!

Lúc này đã là nửa đêm, thế nhưng trong phòng bệnh, đèn vẫn mở, phòng bệnh này rất lớn, trên chiếc giường một trường trắng tinh tươm là một anh chàng thoạt nhìn mới trên dưới 25, tóc mái đen lõa xõa trên cái trán trắng nõn của anh ta, đôi mắt khép lại, nằm dưới cái bóng của hàng lông mi dài, sóng mũi cao thẳng, bờ môi có vẻ mỏng, dung mạo của Trương Ninh Giản này đúng là làm cho người người phải thấy tự ti, anh ta cứ như một pho tượng bằng sứ vậy, hoàn mỹ đến nỗi làm cho người khác không thể tin nổi.

“Khụ.” Bỗng nhiên, người đàn ông đứng bên cạnh Trương Ninh Giản hắng giọng một tiếng, Trương Nhất Manh rút ánh mắt lại, lo lắng nhìn người đàn ông kia.

Ông ta thoạt nhìn đã hơn 40 tuổi, mái tóc hơi lỗi thời, nét mặt nghiêm túc, cau mày nói: “Sao người tới đây lại là cô? Tôi đã gặp cô rồi, chẳng phải chỉ là một y tá bình thường thôi sao? Y tá trưởng của các người đâu?”

Trương Nhất Manh nghĩ, thật là, chăm sóc bệnh nhân thôi, tại sao cứ muốn y tá trưởng phải chịu trách nhiệm không chứ …

Trương Nhất Manh ngoan ngoãn nhận lỗi: “Có vẻ như tôi đi nhầm phòng rồi, xin lỗi, tôi xin phép rời khỏi trước.”

“Thôi, ” Người đó khoát tay, bất mãn nói: “Cô cứ làm đi, tình trạng của Tam thiếu gia cũng tốt dần rồi, rút cái đầu cắm này ra.”

“A… Vâng.”

Còn “Tam thiếu gia” … Phong kiến cái gì chứ, cổ hủ cái gì chứ, vờ thanh cao cái gì chứ … Trương Nhất Manh yên lặng châm chọc.

Trương Nhất Manh di chuyển đến gần “Tam thiếu gia”, lặng lẽ dùng ánh mắt thưởng thức gương mặt tinh xảo này một lần nữa, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận mở từng băng dán được dùng để cố định ống tiêm.

Bỗng nhiên, cánh tay đó giật giật.

Trương Nhất Manh sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Ninh Giản đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ tò mò, hiếu kỳ cũng như sợ sệt.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào mình, nhịp tim Trương Nhất Manh không khống chế được mà lạc mất hai nhịp.

Một lát sau, cô mới phản ứng được – – chẳng phải người này sống thực vật sao?!

“Trời ơi … tỉnh rồi …” Trương Nhất Manh trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm, không biết Trương Ninh Giản tỉnh rồi, cô có được tăng lương không nữa, dù sao thì cô vừa đến, anh ta đã tỉnh lại, vậy chẳng phải cô là vật may mắn sao …

Người đàn ông có mái tóc lỗi thời kia bước đến, mừng rỡ nói: “Tam thiếu gia? Cậu tỉnh rồi sao?”

Trương Nhất Manh vừa nói “Chúc mừng chúc mừng”, vừa định rút tay đang cầm băng dán trên mặt Trương Ninh Giản ra.

Nhưng Trương Ninh Giản rất nhanh chóng, một phát bắt được tay của Trương Nhất Manh.

Tay của anh cũng trắng không kém, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ, Trương Nhất Manh thật sự liên tưởng đến bài học lúc còn học ở trung học – “Gọt củ hành”.

Bị bàn tay của người đàn ông khác nắm lấy, tim Trương Nhất Manh lại đập nhanh hơn một nhịp, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trương Ninh Giản, nhưng anh ta vẫn vô tội nhìn chằm chằm Trương Nhất Manh, haiz, đối với với tên ngốc nghếch đứng kế bên, cứ coi như không thấy, không biết vậy.

Giọng nói anh mệt mỏi: “Mẹ …”

Trương Nhất Manh: “…”

Người đàn ông ngu ngốc: “…?!”

Cô vừa dùng lực một chút, ống tiêm trên mu bàn tay Trương Ninh Giản đã rớt xuống hết.

Trương Ninh Giản thấy đau nên nhíu mày, nhưng vẫn bướng bỉnh không buông tay của Trương Nhất Manh ra, anh chép miệng, đôi mắt phủ lên một lớp sương mù: “Mẹ, đau quá hà …”

Trương Nhất Manh: “…”

Anh … Anh đi chết đi … Chết rồi không đau nữa đâu …

Trương Nhất Manh chợt suy nghĩ đến những lời này, song, nhìn gương mặt xinh đẹp của Trương Ninh Giản, cùng đôi mắt vô tội ngân ngấn nước kia, nói sao cũng không nên lời.

Cô mở miệng, cuối cùng chỉ nói được hai chữ: “Xin lỗi …”

Cô quay sang nhìn người đàn ông kia, Trương Nhất Manh trợn to hai mắt với ông ta, muốn hỏi ông ta phải làm sao bây giờ, song, nhìn nét mặt của người đàn ông đó, thật sự là còn thê thảm hơn cả cô, nếu nói Trương Ninh Giản là gốm sứ, thì người đàn ông này chẳng kgác gì tượng đá đặt bên cạnh cả …

Nhờ người ta chi bằng tự bản thân giải vây, Trương Nhất Manh khẽ dùng lực, muốn rút tay ra, nhưng Trương Ninh Giản càng nắm chặt hơn, sức của anh ta không nhỏ, tuyệt đối không giống như người vừa hồi phục sức khỏe sau khi tỉnh dậy.

Trương Nhất Manh nói: “Anh … Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trương Ninh Giản nghi ngờ nhìn cô: “Mẹ?”

Trương Nhất Manh thật sự rất muốn điên: “Anh … Tôi … Tôi không phải mẹ của anh!”

Trương Ninh Giản lại cười, ánh mắt cong lên, giống như một vầng trăng khuyết, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền: “Mẹ chính là mẹ, con vừa nhìn một cái là biết rồi!”

Chim con nhận mẹ?

Trương Nhất Manh nhanh chóng nghĩ đến cụm từ này, nhưng Trương Ninh Giản không phải là chim, còn là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, sao lại nhận mẹ lung tung như vậy chứ?

Chết tiệt, tốt nhất là đừng vì cái tai nạn đó mà làm đầu óc bị tổn thương …

Trương Nhất Manh hít sâu một hơi, miễn cưỡng lắm mới nở nụ cười được: “Thật ra, tôi không phải mẹ của anh …”

Đôi mắt Trương Ninh Giản ngân ngấn nước: “Mẹ, sao mẹ lại không nhận con …?”

Trương Nhất Manh: “…”

Người đàn ông đứng bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ít ra là hơn Trương Nhất Manh sắp điên lên, hắn ta chạy ra cửa la to: “Bác sĩ, bác sĩ đâu? Y tá đâu?!”

Lúc này, vị y tá trưởng chạy đến, bác sĩ phụ trách Trương Ninh Giản cùng những bác sĩ nổi tiếng từng lên TV cũng chạy đến, mọi người cùng nhau chạy vào phòng bệnh, và cùng nhau hóa đá.

Bởi vì hai cánh tay Trương Ninh Giản đang nắm mép váy của Trương Nhất Manh, lắc lắc: “Mẹ, đừng đi mà …”...
Bạn đang online tại:
DakMil.WapSite.Me
Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ
123...27>>
Chia Sẻ
Bạn đang xem Bạn có thể Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook
Cảm Nhận Về Bài Viết
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Vinh Hoa Phú Quý
» Truyện Tình:Nơi Đâu Hạnh Phúc
» Bỏ Em Ư Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau
» Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Đài chập2
12»
Bài Viết Ngẫu Nghiên
» Truyện Ngôn Tình Ai Là Mẹ Anh
» Valentine có ba mảnh ghép
Tags:
Tag:
Tags Cloud
Quay nguoc ve tuoi 17,Mortal Kombat Unchained,Pro Evolution Soccer 2014,Gia lap psp android,Shin Budokai Another Road Dragon,
1234...171819»
Liên kết
truyện 3x, tải game miễn phí , kho apk free , wap48, tải game 69, Game Apk, Game Hay
onlinebộ đếm
ror.xml, sitemap.html, sitemap.xml, urllist.txt

Snack's 1967